Không giống với những nha thự khác ở chính diện có bức tường phù điêu to lớn, có cả khối hạ mã thạch và rất nhiều cọc buộc ngựa, phía trước Bất Lương Nhân Nha Thự chỉ có một khoảng đất trống.
Cái này thực ra cũng có thể giải thích được, suy cho cùng đế quốc Đại Chu sẽ không có ai dám làm càn ở trước Bất Lương Nhân Nha Thự.
Trên một tấm biển có chút ố vàng viết năm chữ lớn Bất Lương Nhân Nha Thự.
Chữ chưa nói rằng không tốt lắm, thế nhưng ngay thẳng có lực.
Trung quan đưa Triệu Tuân đến trước Bất Lương Nhân Nha Thự, lập tức có người lên trước hỏi.
"Vị này là Bất Lương Nhân bệ hạ khâm điểm, nô tài đặc biệt dẫn y đến đây nhậm chức."
Bất kể là nói như thế nào, trình tự vẫn phải thực hiện.
Tổ chức Bất Lương Nhân tuy rằng thần bí, thế nhưng nói đến cùng vẫn là bán mạng cho hoàng gia.
Cho nên thiên tử khâm điểm bốn chữ này vẫn là vô cùng hữu dụng.
Người gác cổng đó nghe vậy lập tức cho đi, dẫn Triệu Tuân vào Bất Lương Nhân Nha Thự.
Còn về trung quan kia thì không chút do dự mà quay người rời đi, giống như nếu ở đây lâu thêm một khắc là sẽ tổn thọ vậy.
Tiến vào nha thự trước tiên là một trung đình, người gác cổng dẫn Triệu Tuân đi qua hành lang uốn khúc, xuyên qua một cánh cửa chật hẹp mới tính là tiến vào Nhị Tiến Viện.
Vừa vào Nhị Tiến Viện, Triệu Tuân ngẩng mặt lên liền nhìn thấy một tảng đá lớn, trên tảng đá viết tám chữ lớn Thiên Tử Trảo Nha, Báo Hiệu Hoàng Ân.
Triệu Tuân biết mỗi tổ chức của Đại Chu đều có khẩu hiệu của mình.
Không nghi ngờ nữa, đây chính là khẩu hiệu của Bất Lương Nhân rồi.
Là ưng khuyển của thiên tử, tận hết sức lực làm việc cho thiên tử đương nhiên là không có bất kỳ vấn đề gì.
Khiến Triệu Tuân cảm thấy kinh ngạc là người gác cổng dẫn đường cho hắn đó từ đầu đến cuối cũng không nói một câu nào, Triệu Tuân ngay cả tiếp lời cũng tiếp không được. Đều nói chân nhân bất lộ tướng, khiêm tốn như vậy khiến người ta không nắm bắt được, sẽ không phải là cao nhân làm lão tăng quét rác đi,
Rất nhanh Triệu Tuân liền bị đưa đến trong một nha thự bên phải của Nhị Tiến Viện.
Cửa nha thự cũng không lớn, thế nhưng ánh sáng rất tốt, thoạt nhìn cũng không âm u giống như trong tưởng tượng.
Người gác cổng dẫn Triệu Tuân đến liền quay người rời đi, lập tức có một quan nhân ngồi ở bên ngoài nha thự đứng dậy đi đến chỗ Triệu Tuân.
"Mới đến sao? Ở đây đăng ký đi."
Ngoại trừ lời này ra cũng không nói thêm một chữ nào.
Triệu Tuân vốn dĩ là nhiều lời, lần này cũng bị nén đến mức không biết làm thế nào, chỉ có thể cố gắng đi đến trước chỗ ngồi, viết danh tính thân phận của mình.
Quan nhân đó lập tức đưa một tấm số bài bằng gỗ cho Triệu Tuân, bảo Triệu Tuân dựa vào tấm số bài này đi lấy quan bào chuyên dùng của Bất Lương Nhân, cùng với dạ hành y, .... Triệu Tuân nhìn chăm chú, chỉ thấy có viết số bảy trăm ba mươi bảy rất bắt mắt, bởi vì nó được viết bằng mực đỏ.
Đại khái từ đây, số hiệu này chính là đại diện cho hắn ở Bất Lương Nhân Nha Thự ư?
Triệu Tuân mỉm cười bất đắc dĩ.
....
....
Giờ khắc này Triệu Tuân lại không biết trên tầng hai của Bất Lương Nhân Nha Thự, người đứng đầu của tổ chức Bất Lương Nhân Bất Lương Soái tên là Phùng Hạo đang nói chuyện cùng với người đứng đầu Quyền Yêm Nội Thị Tỉnh quyền thế thịnh nhất đế quốc Đại Chu tên là Trịnh Giới, trong lúc đó còn bình xét Triệu Tuân.
"Trịnh công, vì sao bệ hạ lại nhìn trúng tên tiểu tử Triệu Tuân này. Đây rõ ràng chính là một thế gia ăn chơi, ở Trường An Thành danh tiếng cũng không tốt, hắn thật sự có thể đảm nhiệm được chức vụ Bất Lương Nhân sao?
"Phùng đại nhân cẩn thận lời nói a. Bệ hạ nhìn trúng tiểu tử này đương nhiên là có đạo lý của bệ hạ, đây không phải là điều người làm thần tử như chúng ta nên bình luận xen vào. Lui một vạn bước mà nói, mặc dù Triệu Tuân cũng không thích hợp làm Bất Lương Nhân, Phùng đại nhân cũng phải dùng hắn, bởi vì đây là thánh mệnh, thánh mệnh thì khó trái. Có điều dùng thế nào thì chính là quyền lực của Phùng đại nhân rồi."
"Nghe nói tiểu tử này sở dĩ có thể chết đi sống lại, là bởi vì thanh long dẫn đường, cuối cùng nhìn thấy Hạo Nhiên Thư Viện, nhận được hạo nhiên chính khí rót vào cơ thể, mới có thể hoàn hồn."
"Xuỵt, thiên cơ bất khả lộ."
"Cũng được, ta sẽ thử hắn một chút xem hư thực thế nào.."
...
...
Thời khắc Triệu Tuân nhận được quan bào vẫn rất hưng phấn, thế nhưng hắn được thông báo rằng, ngoại trừ vô ý ra, bộ quan phục này cũng chỉ có lúc vừa phát là có thể nhìn một cái, bởi vì thân là Bất Lương Nhân, cần phải duy trì khiêm tốn, chí ít không thể đi rêu rao khắp nơi.
Thế nhưng bất luận là thế nào, Triệu Tuân cũng tính là có quan thân chính thức rồi.
Thế tử Thành Quốc Công chỉ là hư danh mà thôi.
Đường đường là quan thất phẩm, có thể cùng đứng cùng ngồi với huyện lệnh.
Ít nhiều cũng tính là được an ủi.
Theo lý mà nói người vừa mới gia nhập Bất Lương Nhân như vậy có một khoảng thời gian học tập tên là "Quan chính".
Nói đơn giản thì chính là ở bên cạnh quan sát, xem các tiền bối phá án thế nào.
Thế nhưng tình hình của Triệu Tuân có chút đặc biệt, bởi vì ngay từ đầu Bất Lương Soái Phùng Hạo đã triệu kiến hắn rồi.
Biết người lãnh đạo triệu kiến, Triệu Tuân chỉnh trang lại mũ áo liền nhanh chân bước đi.
Nha thự của Bất Lương Soái Phùng Hạo rất đơn giản, nằm ở tầng hai của Nhị Tiến Viện.
Triệu Tuân bước lên cầu thang, có thể cảm nhận rõ rệt khí tức hung ác.
Chỗ quẹo của cầu thang không gian vô cùng chật hẹp, phối hợp với không gian âm u đó, càng khiến người ta cảm thấy chật chội.
Triệu Tuân cố gắng đè xuống sự chán ghét trong lòng, cố gắng ổn định lại tâm tình, gặp Bất Lương Soái Phùng Hạo hắn tất cung tất kính hành một lễ chắp tay trước ngực.
Lúc này Phùng Hạo ngồi ở trước bàn phá án xem một tấm thiếp mời, Triệu Tuân thấy Phùng Hạo không hồi ứng cũng không dám quấy rầy, duy trì một khoảng cách thích hợp khoanh tay mà đứng.
Lợi dụng thời gian hiếm có này, hắn cẩn thận quan sát vị lãnh đạo cấp trên trước mắt này.
Chỉ thấy Phùng Hạo dáng người khôi ngô, lưng hổ eo gấu, một thân cơ bắp.
Y cũng có khuôn mặt chữ quốc, thế nhưng khuôn mặt có chút tuấn tú hơn hoàng đế bệ hạ, mặt chữ quốc của Phùng Hạo có chút âm trầm hơn.
Thậm chí từ lông mày bên phải trở xuống có một vết sẹo nghêng trực tiếp xuyên qua nửa phần mặt bên trái.
Cho dù nhìn từ xa, cũng cảm thấy có chút đáng sợ.
Cũng nói tướng tuỳ tâm sinh.
Nếu như kiên trì lý luận này, vậy Phùng Hạo này bề ngoài có vẻ như không phải là một người chủ dễ đối phó.
Thờ ơ Triệu Tuân rất lâu, Phùng Hạo lúc này mới bỏ tấm thiệp trong tay xuống.
Hắn rửa tay trong chậu nước sạch, sau đó cẩn thận lau sạch sẽ, dạo bước đi đến bên người Triệu Tuân.
"Triệu Tuân, thế tử của Thành Quốc Công, nổi tiếng là thiếu gia ăn chơi của kinh thành. Ta mặc kệ thân phận trước kia của ngươi như thế nào, thế nhưng tiến vào nha môn của Bất Lương Nhân ta rồi thì phải tiếp nhận đãi ngộ đối xử bình đẳng. Bản quan biết ngươi là do bệ hạ khâm điểm, đủ để thấy bệ hạ coi trọng ngươi. Thế nhưng bản quan sẽ không vì vậy mà có bất kỳ chiếu cố nào với ngươi, ngươi hiểu rõ chứ?"
Triệu Tuân vội vàng gật đầu nói:
"Thuộc hạ hiểu rõ."
Nếu đã làm việc dưới trướng của người ta, tư thái đương nhiên cũng phải thấp một chút, điểm này Triệu Tuân kiếp trước đã tích luỹ kinh nghiệm phong phú vô cùng rõ ràng.
"Dựa theo quy tắc, người mới vừa vào Bất Lương Nhân đều phải quan chính, thế nhưng hiện nay kinh thành liên tiếp xảy ra chuyện kỳ lạ, dường như có yêu vật quấy phá. Bản quan để ngươi mau chóng trưởng thành, đặc biệt miễn đi bước quan chính này cho ngươi. Trước mắt liền có một vụ án vô cùng khó giải quyết chờ ngươi đi làm, ngươi có nguyện ý không?
Triệu Tuân thầm nghĩ lúc này hắn còn có thể nói không sao? Triệu Tuân có kinh nghiệm làm việc vô cùng phong phú biết rõ vị lãnh đạo này hỏi như vậy tức là không có ý muốn thương lượng, ngươi chỉ cần đồng ý là được.
"Thuộc hạ nguyện ý."
"Giám Sát Ngự Sử của Ngự Sử Đài Sát Viện Hà Viễn Sơn đêm qua chết bất đắc kỳ tử trong phủ trạch, vụ án này sẽ giao cho ngươi."
Phùng Hạo lạnh lùng quăng xuống một câu.