Một trận mưa mùa thu có chút lạnh, sau khi mưa lớn qua đi bách tính qua lại trên đường lớn vội bàng, tiếng chào hàng của người bán hàng cũng yếu ớt hơn nhiều, phường thị càng trở nên hoang vắng hơn.
Lá vàng rơi chất đống trên mái nhà, từng lớp, từng lớp, giống như sóng biển màu vàng.
Nhìn lá thấy mùa thu, không còn ánh nắng của mùa hạ, cảnh sắc trên đường cũng khác. Phóng mắt nhìn ra, đều là sắc vàng. Bách tính của thành Trường An không khỏi cảm khái mùa thu đã đến.
Trong Bích Ba Đình của Tề Vương Phủ, Vĩnh Hoà Huyện Chủ Lý Thái Bình ngồi ở trong đình, xuất thần nhìn cá chép vàng bơi lội tranh nhau ăn trong hồ.
Nàng đã nhìn như vậy đã nửa canh giờ rồi, từ đầu đến cuối không nói một lời nào thậm chí ngay cả chỗ ngồi cũng không xê dịch, giống như lão tăng nhập định.
Thị nữ Hoài Xuân có chút lo lắng nói:
“Huyện chủ, hay là người vẫn là mặc thêm y phục đi, bây giờ khí trời lạnh rồi, ngồi như vậy dễ nhiễm phong hàn lắm. Thân thể của người vốn đã yếu ớt, nô tì thực sự lo lắng.”
Lý Thái Bình lắc đầu thở dài nói:
“Không cần đâu, ta vào nhà thôi. Vô vị, rất vô vị. Đều nói tất cả cảnh ngữ giai tình ngữ, vì sao hắn nhìn thấy cảnh thu là có thể viết ra câu thơ ‘tự cổ phùng thu bi tịch liễn, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều. Tinh không nhất hạc bài vân thượng, tiện dẫn thi tình đáo bích tiêu’, ta lại chỉ nhìn thấy chán nản u sầu.”
Hoài Xuân cắn môi nói:
“Huyện chủ, người vẫn đang nghĩ đến Triệu Minh Doãn à, theo nô tì thấy bài thơ đó của hắn chính là mèo mù vớ cá rán thôi, không đáng nói tới. Hắn chẳng qua chỉ là một thiếu gia ăn chơi, học đòi văn nhân phụ đường phong nhã, nói không chừng bài thơ này còn là do hắn tốn tiền mời người sáng tác.”
“胡说!”
“Nói bừa!”
Lý Thái Bình tức giận nói:
“Nha đầu thối ngươi thì hiểu cái gì, thế tử ca ca nói rồi, huynh ấy hẹn Triệu Minh Doãn đến Lạc Du Nguyên dự tiệc, Triệu Minh Doãn từ đầu đến cuối nói chuyện bất phàm, cực kỳ có lễ độ. Nếu như là giả vờ, giả vờ một lần thì có thể, há có thể giả vời nhiều lần?”
Hoài Xuân cũng không buồn phiền, cố hiểu quá rõ tâm tư của vị huyện chủ này, cười nói theo:
“Nói như vậy huyện chủ là nhìn trúng Triệu Minh Doãn rồi sao? Nếu nói thân phận, hắn là thế tử của Thành Quốc Công cũng miễn cưỡng xứng với huyện chủ.”
“Em lại đang nói năng hồ đồ gì vậy? Nếu em còn nói năng như vậy nữa ta sẽ phạt em đó.”
Lý Thái Bình bị nói trúng tâm sự, tức giận uy hiếp nói.
“Ai da, nô tì không dám, nô tì đáng chết.”
Hoài Xuân vừa cười vừa xin tha.
“Đi thôi.”
Lý Thái Bình đứng dậy, Hoài Xuân vội vàng mở ô ra che.
Trong vương phủ cực kỳ có quy tắc, ở chỗ không có người nàng và Lý Thái Bình cười đùa thế nào cũng không sao, thế nhưng nếu như bị người khác nhìn thấy nàng không tôn trọng chủ thượng, thì chính là tội cực lớn, ngay cả Lý Thái Bình cũng không bảo vệ được nàng.
Hai người đi dịc theo con đường nhỏ lát đá xanh, vừa hay nhìn thấy thế tử Lý Kiến Nghiệp đi ra khỏi vương phủ, Lý Thái Bình vội vàng gọi:
“Thế tử ca ca, mấy ngày qua huynh có gặp Triệu Minh Doãn không?”
“Triệu Tuân?”
Lý Kiến Nghiệp lắc đầu, cười khổ nói:
“Từ hôm gặp hắn ở trên Lạc Du Nguyên đó t cũng chưa từng gặp lại hắn, thế nào muội muội tốt của ta nhớ hắn sao?”
“Thế tử ca ca nói gì vậy, làm gì có.”
Lý Thái Bình quay người, hơi cúi đầu.
Muội yên tâm đi, ta thấy dáng vẻ đó của hắn nhất định sẽ tham gia hội thi Khúc Giang, đến lúc đó muội còn lo không có cơ hội nhìn thấy phong thái danh sĩ của hắn sao?”
Lý Kiến Nghiệp hiểu tâm tư của muội muội nhất, nói đùa một phen khiến Lý Thái Bình đỏ bừng mặt.
“Được rồi, không nói đùa muội nữa, phụ vương tìm ta đến tiền điện nghị sự, ta đã muộn rồi.
Nói xong y quay người rời đĩ
Lý Thái Bình nhìn theo bóng lưng củ Lý Kiến Nghiệp đi xa, trong lòng thầm so sánh hình tượng của hai người.
Vị thế tử ca ca này của của nàng dáng người thon dài, vô cùng tuấn tú.
Thế nhưng Triệu Tuân bất luận là nhìn từ góc độ nào cũng đều hoàn mỹ hơn thế tử ca ca của nàng, dùng từ phong thần tuấn dật để hình dung cũng không quá đáng chút nào.
Lẽ nào nói đây chính là trong mắt người tình là Tây Thi sao?
Lúc ban đầ Lý Thái Bình còn không muốn thừa nhận, nhưng dần dần nàng phát hiện ra ngày đêm tư tưởng đều là nam nhân đó.
Lần gặp mặt ở Khúc Giang, nàng đã rơi vào trong tương tư đó rồi.
Không đến mức ăn uống không vào, thế nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Thế nhưng ngại thân phận nàng không thể biểu lộ ra được, bằng không rất dễ khiến người ta nói ra nói vào.
Chỉ là không biết tên này có hiểu tâm tư con gái hay không...
Bỏ đi, cùng lắm thì trở về lại đi bái bồ tát, cầu xin bồ tát che chở cho.
...
...
Không thể không nói, Vượng Tài quả thực là thiên tài trong giới kinh doanh.
Vẻn vẹn chỉ mất một ngày, hắn chỉ kém nhờ tất cả quan hệ đi điều tra hết một lượt tất cả nhà giàu ở phường Sùng Nhân từng mua bồn hoa trong năm năm gần đây.
Sau đó hắn lập tức chạy về Bất Lương Nhân Nha Môn lập công với Triệu Tuân.
Vừa nghe thấy số lượng cực lớn, thế nhưng lúc Triệu Tuân nhìn thấy danh sách này lại phát hiện cũng không nhiều như trong tưởng tượng của hắn.
Thời gian này cũng chỉ có tổng cộng hơn mười nhà từng mua bồn hoa.
Cẩn thận nghĩ lại thực ra đạo lý cũng rất đơn giản, phường Sùng Nhân tuy diện tích rất lớn, là lớn gấp hai lần phường thị bình thường, thế nhưng bởi vì là nơi tụ tập của nhà quyền quý, ít có rải rác cacsp hủ đệ chen vào. Mà phủ đệ của nhà quyền quý bình thường đều chiếm diện tích cực lớn, phân xuống cũng chính là mười mấy nhà chiếm một phường.
Trước sau mua sắm bồn hoa cũng chính là những gia đình hiển quý đó.
Cho nên vẻn vẹn chỉ xem một điểm này cũng chẳng khác gì tra một cái tịch mịch.
Còn cần thâm nhập phân tích so sánh.
Về đến nha thự, Triệu Tuân nằm rạp người trước bàn lập tức bắt đầu so từng cái một.
Chủng loại bồn hoa rất nhiều, thế nhưng liên quan đến ghi chép về dây leo và cỏ xỉ rêu của Nam Man thì tổng cộng chỉ có ba.
Kim Tàm Cổ Trùng có yêu cầu rất hà khắc đối với điều kiện sinh tồn, sinh tồn ở bên ngoài cơ thể ký chủ đồng thời phải thỏa mãn hoàn cảnh cỏ sỉ rêu và dây leo Nam Man, thiếu một cái cũng không được, bằng không sẽ nhanh chóng chết.
Có thể khẳng định là, người mua bán bồn hoa có cỏ sỉ rêu và dây leo Nam Man có hiềm nghi rất lớn.
Triệu Tuân kinh ngạc phát hiện, ba ghi chép này phân biệt đối ứng với ba nhân vật có địa vị hiển hách.
Tả tướng Trần Phương Phụ, Nội Thị Giám Trịnh Giới, Tề Vương Lý Tượng.
Ba người này đều là những nhân vật nổi tiếng của Đại Chu Triều, tùy tiện đạp một cái, triều đình Đại Chu cũng sẽ lung lay.
Bất kể cuối cùng chứng minh ai là hung thủ, đều tất sẽ dấy lên một cơn gió lốc.
Tuy rằng Triệu Tuân sớm đã có chuẩn bị điều tra đến cuối cùng sẽ điều tra phải một đại nhân vật nào đó, thế nhưng lúc đưa ra ba cái tên này vẫn là cảm thấy có chút nhức óc.
Triệu Tuân biết khả năng rất lớn kẻ chủ mưu phía sau nuôi dưỡng Kim Tàm Cổ Trùng chính là một trong ba vị đại lão này, cho nên hiện giờ mỗi một bước đi của hắn đều cần phản cẩn trọng vô cùng. Chỉ cần sơ suất một chút thôi, hắn sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan.
Chỉ là nên bắt đầu điều tra từ ai đây?
Là quyền hoạn Nội Thị Giám Trịnh Giới dưới một người trên vạn người?
Hay là Tả tướng Trần Lương Phụ hô mưa gọi gió trên triều đường?
Hay là Tề Vương Lý Tượng hiền danh vang xa, được Hiển Long Đế sủng ái nhất.
Cuối cùng Triệu Tuân vẫn quyết định trước tiên bắt đầu từ cái đơn giản nhất.
Tề Vương Lý Tượng.
Suy cho cùng hắn và Vĩnh Hòa Huyện Chủ Lý Thái Bình và thế tử Tề Vương Lý Kiến Nghiệp cũng có giao tình không nhỏ, cho nên tìm các loại lý do để đến Tề Vương Phủ thuận tiện âm thầm tra án, không dễ dẫn đến hoài nghi.
Còn về Trịnh Giới và Trần Lương Phụ, đến lúc đó rồi xem.
Nếu thực sự không được, thì dùng phương pháp loại trừ là được.
Suy cho cùng sau khi loại trừ hết tất cả những giả thiết không hợp lý, cái còn lại cho dù không hợp lý cũng là chân tướng.