Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tuân biết, không ít con cháu quý tộc đều sẽ bị trưởng bối trong nhà sắp xếp tiền đồ, Phan Kim Tinh này, ách, Phan Vượng Tài này đoán chừng chính là tình hình như vậy.

Trên thực tế lúc đầu Triệu Tuân cũng bị Giả Hưng Văn cho rằng là công tử ca mạ vàng. Nếu không phải là Triệu Tuân một phen xuất sắc thể hiện kỹ thuật chân chính, cái mác thiếu gia ăn chơi đoán chừng cũng không xé xuống được.

Có điều Triệu Tuân đối với loại người này thực sự là không có tâm tình chống lại.

Dù sao nha môn lớn như Bất Lương Nhân như vậy, nuôi thêm mấy người rảnh rỗi vẫn là nuôi được.

Hơn nữa, cũng không phải là tốn tiền của Triệu Tuân.

Cho dù đau lòng cũng nên là Hiển Long Đế đau lòng.

Có thể được sắp xếp vào Bất Lương Nhân Nha Thự, thân phận địa vị chắc chắn không bình thường.

Nếu là cùng một tổ, sau này ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, vẫn nên quan hệ tốt một chút.

"Ờ, nếu đã đến rồi sau này chúng ta cũng là cùng Giả đại ca lăn lộn, Giả đại ca chắc chắn cũng nói với ngươi rồi, ta tên Triệu Tuân, tự Minh Doãn."

"Hiểu rồi, hiểu rồi. Danh hiệu của Triệu huynh hôm nay chính là vang vọng khắp Trường An."

Trên mặt Triệu Tuân lộ ra thần sắc hoài nghi nói:

"Có khoa trương như vậy sao?"

"Hiện giờ giới văn học của Trường An còn có ai không biết đến câu 'tự cổ phùng thu bi tịch liễn, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triều' đó của Triệu huynh chứ?"

Tên mập nuốt nước bọt, vô cùng nghiêm túc nói:

"Triệu Huynh e là không biết những cô nương ở phường Bình Khang đó hiện nay đều tranh nhau muốn mua bài thơ của Triệu huynh?"

"Ta tính một chút, bây giờ da có người ra giá năm mươi lượng bạc một bài, nếu như Triệu huynh muốn bán, ta có thể đáp cầu dắt mối."

Năm mươi lượng một bài? Định đuổi ăn mày sao...

Triệu Tuân thân là thế tử của Thành Quốc Công đầu tiên cũng không thiếu tiền, thứ hai là thơ hay dùng trên lưỡi đao.

Có danh tiếng có lợi rất lớn đối với con đường làm quan của Triệu Tuân, càng không cần nói còn có thể thăng tiến công lực văn tu, thăng phẩm cấp.

Hoa khôi giáo phường ra số tiền lớn đểu mua? Xin lỗi, thứ cho không tiếp được.

Trừ phi là thêm tiền.

"Vậy thì không cần. Triệu mỗ cảm thấy không cần để bài thơ này nhúng vào mùi tiền."

Triệu Tuân nói như chém đinh chặt sắt.

"Kiểu dáng này a."

Vượng Tài có có thất vọng.

"Nếu Triệu huynh không muốn bán thơ, thì bán chuyện xưa cũng được. Nhà ta có hiệu sách lớn nhất thành Trường An, nếu như Triệu huynh có chuyện xưa nào thích hợp, mỗ có thể giúp Triệu huynh bán sách.

Hử? Còn có hiệu sách nhà mình ? Tên mập này không nhìn ra còn rất lợi hại.

Là một văn khoa cẩu, Triệu Tuân đương nhiên hiểu rõ có một nhà xuất bản để dựa vào là quan trọng như thế nào, mà thời đại này mức độ khát khao của mọi người với thư tịch là khó có thể tưởng tượng được. Dường như thật sự có thể suy nghĩ một chút.

Thấy Triệu Tuân còn đang do dự, Vượng Tài cắn răng nói:

"Nếu như Triệu huynh không tin ta, ta có thể đưa cho huynh năm ngàn lượng bạc trước để đặt cọc."

Hử? Triệu Tuân nghe vậy kinh ngạc.

Năm ngàn lượng bạc cũng thực sự là không ít, cho dù ở thành Trường An tấc đất tấc vàng, đây cũng là một khoản tiền lớn, có thể mua được một phủ đệ vị trí không tệ.

Nếu như ở hậu thế, là tương đương với tác giả vẫn chưa bắt đầu động bút viết sách, nhà xuất bản đã chuyển tiền vào tài khoản rồi. Đổi lại là người khác cũng chắc chắn là sẽ động lòng.

Triệu Tuân quả thực là động lòng rồi.

"Nếu Vượng Tài hiền đệ đã nói như vậy rồi, ta đương nhiên cũng không có lý do gì để từ chối nữa. Đúng rồi, có một điểm ta muốn nói rõ trước, bởi vì ta ở Bất Lương Nhân Nha Thự có vụ án phải tra, không thể có quá nhiều thời gian để viết sách, cho nên tốc độ ra bài sẽ không quá nhanh."

Triệu Tuân lập tức đồng ý, hoàn toàn quên mất mình vừa mới nói quân tử kkhoong nhiễm mùi tiền.

Không còn cách nào, bọn họ cho quá nhiều rồi.

"Cái này không sao, Triệu huynh có thể chuẩn bị một vài bài trước, sau đó chúng ta định kỳ ra bài, một lần là một tập nhỏ, như vậy còn có thể bồi dưỡng dục vọng muốn đọc sách của các thư hữu."

Hảo gia hoả, ngay cả xúc tiến tiêu thụ cũng biết làm, tên mập này thực sự có mấy tay.

Xem ra có người trời sinh đã là nhân tài kinh doanh, Triệu Tuân hiển nhiên không nằm trong số đó.

Cái này thực ra cũng không vấn đề, thuật nghiệp có chuyên công mà.

Chỉ là Triệu Tuân đang suy nghĩ xem viết tiểu thuyết loại hình gì thì thích hợp.

Tam quốc? Thuỷ Hử? Hồng Lâu?

Những vương triều phong kiến này có lẽ tương đối dễ bán, thế nhưng nếu sửa đổi thành bản thế giới tiên hiệp có tu hành giả có lẽ sẽ không được ưa chuộng.

Như vậy tây du, liêu trai những tiểu thuyết chí quái như vậy dương như tương đối dễ nổi. Suy cho cùng thời đại này thật sự có yêu có ma.

Hoặc là viết về Tây Sương Ký, Kim Bình Mai?

Lúc Triệu Tuân đang suy nghĩ, cảm thấy dường như có người đang lay hắn.

Đưa mắt nhìn không phải là Giả Hưng Văn thì còn là ai nữa.

" Giả đại ca?"

"Phùng đại nhân đến rồi, còn không hành lễ!"

Triệu Tuân cảm thấy lúc này bầu không khí cũng ngưng đọng lại, lộ ra nụ cười ngượng ngùng mà không thất lễ, chắp tay hành lễ với Hùng Hạo, nói:

"Bỉ chức Triệu Tuân tham kiến Phùng đại nhân."

"Khụ khụ, Triệu Tuân ngươi theo ta ra ngoài một chuyến."

Triệu Tuân có chút nghi hoặc theo ra ngoài, thầm nghĩ có chuyện gì không thể nói trong phòng, còn phải tách Giả đại ca và Vượng Tài ra.

Bỏ đi, ai bảo Phùng Hạo là đại đầu não chứ, nếu y là lão đại đương nhiên y nói thế nào thì là thế ấy.

Phùng Hạo đi ra mấy chục bước, đến dưới một gốc cây hoè lớn mới đè thấp giọng nói:

"Vừa rồi thế tử Tề Vương đến Bất Lương Nhân Nha Thự, nói là muốn mời ngươi đến dự tiếc, ý của ngươi như thế nào?"

Phùng Hạo lúc này đã hoàn toàn lau mắt mà nhìn Triệu Tuân rồi.

Dù là như thế, y cũng rất hiếu kỳ đường đường là thế tử Tề Vương vì sao lại chủ động mời Triệu Tuân dự tiệc.

"Tề Vương thế tử? Bỉ chức cũng không quen Tề Vương thế tử."

Triệu Tuân vẻ mặt lờ mờ, đôi mắt lấp lánh bling bling lục súc vô hại.

"Ngươi và Tề Vương thế tử có lẽ không quen biết, thế nhưng chắc chắn là từng gặp muội muội của y."

"Vĩnh Hoà đại... Vĩnh Hoà Huyện Chủ?"

Triệu Tuân vỗ đầu, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.

Những con trai của Hiển Long Đế, bao gồm cả thái tử không có ai là đèn cạn dầu cả.

Vị Tề VƯơng này cũng không ngoại lệ.

Bề ngoài thì Tề Vương không quan tâm triều chính, thực tế thì lại âm thầm bồi dưỡng vây cánh kết bè kết phái.

Điều này Hiển Long Đế cũng không chèn ép, dường như là muốn dùng Tề Vương để cân bằng thế lực của thái tử.

Đế Vương Thuật nói cho cùng thì chính là cân bằng.

Thiên gia không có tình thân, con trai thường thường là uy hiếp lớn nhất của hoàng đế. Chỉ cần nắm chắc hoả hầu, khống chế ở trong phạm vi có thể khống chế, xem các con trai tranh đấu, có lẽ mới là cục diện mà Hiển Long Đế hi vọng nhìn thấy nhất.

Cho nên không phải Tề Vương thế tử muốn kết giao với Triệu Tuân, mà là Tề Vương Lý Tượng muốn thu nạp Triệu Tuân.

Chỉ là thân phận của y mẫn cảm, không tiện xuất đầu lộ diện, lúc này mới để con trai ra mặt.

Trong lòng Triệu Tuân oán thầm, nếu đã như vậy không bằng để Vĩnh Hoà Huyện Chủ ra mặt.

Tuy rằng Lý Thái Bình quả thực là phẳng một chút, thế nhưng tốt xấu gì cũng là một em gái.

Nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.

Cùng phái thì đẩy, khác phái thì hút.

Đạo lý này Tề Vương lẽ nào không hiểu sao?

Đương nhiên oán trách cũng chỉ là oán trách, Tề Vương thế tử đã mời vẫn là phải đi.

Có điều đi dự tiệc, lại không phải là bán thân, Triệu Tuân không có gì phải sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK