Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Tuân và Giả Hưng Văn hiện giờ là một tổ hợp tra án của Bất Lương Nhân.

Phùng Hạo đối với bọn họ là muốn tư nguyên thì cho tư nguyên, muốn phương tiện cho phương tiện.

Nhưng quan trọng nhất là tự do.

Phùng Hạo cho bọn tự do lớn nhất trong phạm vi quyền hạn.

Điểm này đối với việc tra án mà nói là cực kỳ quan trọng, chỉ có lấy được  quyền lực tự do tra án, mới sẽ không bị người khác cản tay.

Người của Đông Việt Quốc...

Manh mối này thật sự quá quan trọng.

Chỉ cần tìm được những người này, là có thể thuận theo đường dây cẩn thận thăm dò.

Căn cứ vào tin tức mà Giả Hưng Văn lấy được, những người Đông Việt Quốc này cũng không rời khỏi thành Trường An, mà là ở Nam Thành.

Bố cục của thành Trường An là Đông quý Tây nghèo, Bắc giàu Nam khó.

Nhân khẩu ở Bắc  Thành rất đông đúc, Nam Thành thì người ở thưa thớt.

Ngoại trừ cấm điện hoàng gia Khúc Giang Trì ra, đều là nhìn một cái là cảm giác đìu hiu rách nát.

Sau khi Triệu Tuân và Giả Hưng Văn rời khỏi Bất Lương Nhân Nha Thự đi thẳng về phía Nam,  càng đi về phía nam cảm giác này càng mãnh liệt.

Ở trong ký ức của Triệu Tuân, thành Trường An là rường cột chạm trổ, nhà cao cửa rộng.

Tình hình ở Nam Thành này quả thực là không hề nằm trong tri thức của hắn.

Có điều bất kỳ thế giới nào cũng đều sẽ có khu người giàu và khu người nghèo, mà Nam Thành hiển nhiên chính là khu người nghèo của thành Trường An.

Giá phòng ở đây rất rẻ, thế nhưng nhân khẩu cũng không đông đúc, đại khái là bởi vì đạo phỉ hung hăng ngang ngược.

Người nghèo mệnh hèn, phủ nha huyện nha cũng không muốn quản.

Dần dà, đạo phỉ cũng càng vô pháp vô thiên.

Giữa ban ngày ban mặt cũng có thể xuất hiện chuyện chặn đường cướp bóc, Triệu Tuân và Giả Hưng Văn trên đường đi đến Thanh Long Tự nơi người Đông Việt Quốc sống gặp phải một chuyện cười đạo cướp dân nữ, tinh thần trọng nghĩa của Triệu Tuân lúc này lại khiến hắn xông lên cứu cô gái mười sáu tuổi kia.

Kiếp trước hắn từng được dạy dỗ rằng vấn đề nguyên tắc là tuyệt đối không được phạm sai lầm.

Người có thể quần là áo lượt, nhưng không được vô sỉ.

Những tên đạo phỉ lưu manh đó hoàn toàn là mất đi lương tri rồi, tuyệt đối không thể làm ngơ.

Đương nhiên quan phủ các cấp của Trường An làm ngơ cũng là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến hiện tượng này.

Với năng lực của Triệu Tuân hiện tại, vẫn không có cách nào làm ảnh hưởng đến quan phủ được, chỉ có thể cố gắng phạt ác dương thiện trong phạm vi năng lực.

Triệu Tuân và Giả Hưng Văn sau khi đưa cô gái kinh hồn bạt vía kia về nhà lập tức đến Thanh Long Tự.

Dựa theo lời Giả Hưng Văn nói, Thanh Long Tự được xây dựng vào đời Thái Tông Triều, đến nay cũng đã được hơn hai trăm năm rồi.

Lúc ban đầu bởi vì có cao tăng ở Thanh Long Tự truyền thụ phật pháp, cho nên Thanh Long Tự hương hỏa đỉnh thịnh.

Cho đến khi xảy ra một chuyện lạ.

Một con cửu vỹ hồ yêu hóa thành hình người đến Thanh Long Tự xuất gia, mỗi khi đến đêm lại hóa lại nguyên hình đi hút tinh huyết của con người.

Phàm là người bị nó hút đều biến thành thây khô.

Cao tăng của Thanh Long Tự mời vô số thuật sĩ, phù sĩ đến để làm phép bố trận, vẫn không bắt được con hồ yêu này.

Sau này tăng nhân trong tự người bỏ chạy, người bỏ trốn, chùa chiền lụi bại dần.

Ngôi chùa này âm khí rất nặng, cho nên ngay cả ăn mày cũng không muốn sống.

Lúc Triệu Tuân và Giả Hưng Văn đến trước cửa ngôi chùa này, phát hiện cửa lớn của chùa đã kết đầy mạng nhện rồi.

Triệu Tuân nhíu mày, nói:

"Giả đại ca, tin tức có đáng tin không?"

Nhìn dáng vẻ này, ngôi chùa này chắc hẳn là rất lâu không có người đến rồi.

Người của Đông Việt Quốc cho dù là không tiện ở quán trọ, cũng không có lý do gì lại ở nơi âm u như vậy.

"Tin tức tuyệt đối đáng tin, là ám kỳ rất lâu của ta là Ngô Từ báo lại. Trong Bất Lương Nhân người đáng để ta tín nhiệm nhất chắc chắn chính là y."

Giả Hưng Văn nói chắc như đinh đóng cột, hoàn toàn không có chút do dự nào.

Đối với hắn mà nói Ngô Từ tuyệt đối đáng tin.

"Nếu đã như vậy chúng ta đi vào xem thử đi."

Triệu Tuân vừa định đẩy cửa, liền bị Giả Hưng Văn kéo lại.

"Từ đã, có yêu khí."

Ở dưới tình hình tâm tĩnh như nước, bộ phận tu hành giả có thể cảm nhận được yêu khí.

Đây là một loại thiên phú tiềm ẩn, vừa hay Giả Hưng Văn lại có loại thiên phú này.

"Yêu khí?"

Triệu Tuân sửng sốt.

Hắn nhớ đây là lần thứ hai Giả Hưng Văn nhắc đến yêu khí rồi.

Lần đầu tiên là ở trong phủ đệ của Hà Viễn Sơn Hà ngự sử, lần thứ hai chính là Thanh Long Tự này.

Nếu như nói lần đầu có khả năng là do phán đoán sai lầm, lần hai thì không thể giải thích đơn giản như vậy nữa rồi.

"Đi bên trên."

Giả Hưng Văn nói ít ý nhiều.

Sau khi tẩy tủy, Triệu Tuân đã tấn thăng đến cảnh giới Cửu Phẩm Võ Phu rồi.

Cảnh giới này gọi là Võ Tốt, nghe thì có chút thấp, thế nhưng trên thực tế võ giả của cảnh giới này cũng có võ nghệ cao cường rồi, bằng không trước đó Triệu Tuân cũng không thể chạy băng băng trên nóc nhà của thành Trường An được.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều vận chân khí bay lên trời, men theo bờ tường ngoài của Thanh Long Tự chạy thật nhanh.

Ở chỗ cao nhìn xuống là tốt nhất.

Triệu Tuân có thể nhìn thấy rõ ràng các gian phòng, chính điện của Thanh Long Tự nằm ở trên trục trung tâm, chỉ là bởi vì đã lâu không tu sửa nên có không ít mái ngói đã bị tróc ra, kết cấu chỉnh thể cũng có chút lung lay sắp đổ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng sụp đổ.

Trong chùa cũng không có dấu hiệu có người sống ở đây, an tĩnh đến mức khiến người ta hít thở không thông.

"Bây giờ làm thế nào?"

"Chúng ta đến chính điện xem thử."

Hai người tiếp tục nhảy từ trên tường bao xuống, sau đó nhanh chân bước về phía chính điện.

Đến trước chính điện, Triệu Tuân lập tức đẩy cửa đi vào, Giả Hưng Văn đi theo phía sau.

Nếu như nói bên ngoài điện tốt xấu gì cũng vẫn giữ được dáng vẻ đại khái của ngôi chùa, thì trong điện lại hoang tàn đến cực độ.

Khắp nơi đều là mạng nhện, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, đến mức khiến người ta buồn nôn.

"Nơi này yêu khí quá nặng rồi."

Giả Hưng Văn nhíu mày, ngữ điệu có chút trầm thấp.

"Đi đến phía sau phật tượng xem thử đi."

Triệu Tuân nói tiếp.

Nửa bên của tượng phật đã bị tổn hại, pháp tướng không còn trang nghiêm, thậm chí có một tia âm trầm.

Thế nhưng nếu đã đến rồi, đương nhiên không có chuyện lùi bước.

Giả Hưng Văn khẽ gật đầu, cùng Triệu Tuân một trước một sau dựa lưng vào nhau đi về phía tượng phật.

Bọn họ vô cùng cảnh giác, như vậy nếu có nguy hiểm xuất hiện cũng có thể lập tức phản ứng lại.

Thời khắc vòng qua tượng phật, hai người trợn mắt há miệng kinh hãi, vô số xương khô chất đống ở đây, giống như một ngọn núi nhỏ.

Còn chưa đợi hai người phản ứng lại, bốn tên thích khách đeo mặt nạ đã nhảy ra, từ bốn phía đâm tới Triệu Tuân và Giả Hưng Văn.

"Cẩn thận."

Sau khi võ phu tu hành giả tẩy tủy nhập phẩm liền có chân khí hộ thể mũi tên đao kiếm bình thường không xâm phạm được, thế nhưng Giả Hưng Văn cũng không biết người đến có phải tu hành giả không.

Nếu như đối phương cũng là tu hành giả, ở trên thân kiếm sẽ nhúng thêm chân khí, là có khả năng phá được chân khí hộ thể trên người của võ phu tu hành giả.

Nói đến cùng, tu hành giả cũng là thân thể máu thịt, mất đi chân khí hộ thể là có thể bị thương.

Triệu Tuân vừa mới nhập phẩm là Cửu Phẩm Võ Tốt Cảnh, Giả Hưng Văn thì là Bát Phẩm Võ Phu Cảnh.

Tuy rằng chỉ kém một phẩm, thế nhưng thực lực vẫn là chênh lệch rất nhiều.

Giả Hưng Văn theo bản năng chặn ở trước người Triệu Tuân.

Thế nhưng Triệu Tuân cũng không phải là bù nhìn, làm sao có thể lùi về sau chứ.

Lại nói kẻ địch là từ bốn phía tới, cũng không có khả năng trốn được.

Bất Lương Nhân đều có bội đao, Triệu Tuân và Giả Hưng Văn dùng tốc độ nhanh nhất rút đao khỏi vỏ, vận đủ chân khí lấp đầy thân đao, tích lực để đón địch.

Đôi bên đánh nhau kẻ mạnh thắng, lúc này tuyệt đối không thể kinh sợ.

Nói đến đây là cuộc chiến đầu tiên của Triệu Tuân sau khi đến đế quốc Đại Chu, trong lòng hắn mơ hồ có chút hưng phấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK