Giám Sát Ngự Sử Hà Viễn Sơn chết bất đắc kỳ tử!
Nghe thấy tin tức này, Triệu Tuân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Phải biết rằng trị an của thành Trường An tương đối tốt, mệnh quan triều đình chết bất đắc kỳ tử ở trong phủ trạch, bất luận thế nào cũng đều là một chuyện vô cùng lớn.
Theo lý mà nói bất kể là Trường An Huyện Nha hay là Kinh Triệu Phủ Nha đều có lý do thẩm tra vụ án này, nhưng chuyện này lại không do hai cơ quan này tiếp nhận, đạo lý này vô cùng đơn giản, triều đình hoặc là thánh thượng không muốn làm lớn chuyện này.
Suy cho cùng chuyện này liên quan đến thể diện của triều đình, nếu như làm quá lớn, để bên ngoài tra án, triều đình không còn thể diện, mà thể diện của bệ hạ cũng không còn.
Cho nên chỉ có thể âm thầm tra án.
Đương nhiên nhiệm vụ này liền giao vào trong tay của Bất Lương Nhân.
Chỉ là Triệu Tuân vừa mới đến đã tiếp nhận một vụ án lớn như vậy, thực sự là có chút tay chân luống cuống.
Hắn thăm dò hỏi Phùng Hạo:
"Phùng đại nhân, chuyện này là do một mình thuộc hạ đi điều tra sao?"
"Đương nhiên không phải. Dù ngươi có lòng này, bản quan cũng không thể yên tâm được."
Phùng Hạo quay người lại, chỉ một người đứng bên cạnh, nói: "Lão Giả, người mới này ta giao cho ngươi."
Phùng Hạo nói xong, hai tay chắp sau lưng rời đi.
Triệu Tuân ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một nam tử trung niên da ngăm đen, dáng người thon gầy đang ở không xa nhìn chằm chằm quan sát hắn từ trên xuống dưới.
"Kẻ hèn này họ Giả tên Hưng Văn, nếu Phùng đại nhân đã giao ngươi cho ta, ta sẽ phải có trách nhiệm với ngươi. Bất Lương Nhân chúng ta làm việc có một quy tắc, đó chính là tra án về đêm, đương nhiên là vì không để lại dấu vết. Ngươi chẳng phải có một bộ dạ hành y sao?"
Triệu Tuân thầm nghĩ vị Giả lão ca này thật sự là rất quen thuộc, được rồi, đây cũng là tiết kiệm rất nhiều thời gian tra án.
"Đương nhiên là có, có điều thuộc hạ can đảm hỏi một câu, thành Trường An này là có giới nghiêm ban đêm, chúng ta đi lại trên đường nếu như bị người của Kim Ngô Vệ và Tuần Kiểm Binh Mã Tư phát hiện thì làm thế nào cho phải?"
"Giới nghiêm ban đêm?"
Giả Hưng Văn cười xuỳ một cái, có chút khinh thường nói:
"Cái gọi là giới nghiêm ban đêm là đối với bách tính bình thường, hình không tới đại phu, lễ không xuống thứ nhân. Câu này ngươi từng nghe qua chưa? Bất Lương Nhân chúng ta là thay thánh nhân làm việc, bất kể là Kim Ngô Vệ hay là Tuần Kiểm Binh Mã Tư cũng không quản được chúng ta."
Nói đến đây, Giả Hưng Văn không quên bổ sung thêm:
"Nếu nói ta thật sự có lo lắng gì, đó chính là ngươi có thể vượt nóc băng tường hay không.
"Cái này, e rằng thật sự không được lắm..."
Triệu Tuân lộ ra nụ cười xấu hổ mà không thất lễ.
Suy cho cùng hắn xuyên không đến là một con cháu quý tộc nổi tiếng của kinh thành.
Chọi gà đua chó hắn đều thành thạo, thế nhưng loại trò chơi như vượt nóc băng tường này thì hắn thật sự chưa từng thử qua.
Tuy rằng Triệu Uyên cha hắn tìm cho hắn một sư phụ đại tu hành giả, thế nhưng sư phụ cũng chỉ cho hắn một quyển "Văn Tông Sơ Thuỷ Ngộ Cảm". thứ khác đều là Triệu Tuân tự mình ngộ ra.
Vẻn vẹn chỉ là trước mắt mà nói, Triệu Tuân quả thực vẫn không thể tính là tu hành giả.
Nụ cười này Giả Hưng Văn hiểu ngay, thở dài nói:
"Bỏ đi, cũng tính là ta gặp phải ngươi rồi, đêm nay ngươi không được phép đi đâu cả, ta đi nấu một thùng thuốc, ngươi nhảy vào để tẩy tuỷ."
Ahh, kích thích như vậy sao?
Vừa đến đã tẩy tuỷ sao?
Triệu Tuân thầm nghĩ hắn chính là bị sư phụ Ngô Toàn Nghĩa kết luận không có thiên phú dùng Võ Đạo nhập tu hành, lúc này mới lui mà cấp tiếp lựa chọn lấy văn nhập đạo.
Hiện giờ lại phải cưỡng bức tẩy tuỷ, để hắn có sẵn năng lực võ đạo căn bản nhất?
Nghe thế nào cũng đều có chút kích thích.
"Thế nào, ngươi không nguyện ý?"
Giả Hưng Văn thấy Triệu Tuân nhãn thần lấp lánh, trầm giọng chất vấn.
"Không, đương nhiên là không phải."
Triệu Tuân vội vàng lắc đầu giải thích.
"Thuộc hạ cầu còn không được."
"Vậy thì tốt, nếu không phải để hoàn thành nhiệm vụ Phùng đại nhân giao phó, ta cũng không nỡ dùng dược tửu cất giữ nhiều năm để tẩy tuỷ cho ngươi."
Trong lòng Triệu Tuân vô cùng kích động, suy cho cùng đối với hắn mà nói cơ hội tẩy tuỷ lần này tính là miễn phí.
Nếu đã miễn phí, có gì mà phải xoắn xuýt, người đến không từ chối, càng nhiều càng tốt.
...
...
Lúc Triệu Tuân nhảy vào trong thùng gỗ tràn đầy rượu thuốc, hoàn toàn không ngờ rằng rượu thuốc này lại nóng bỏng như vậy.
Nếu không phải Giả Hưng Văn sớm đã có chuẩn bị sẵn mà ấn Triệu Tuân xuống, Triệu Tuân thật sự có khả năng không hề do dự mà nhảy ra khỏi thùng.
Thật sự là như vậy, đó chính là công lao đổ sông đổ biển rồi.
Cái gọi là tẩy tuỷ, chính là phải rửa đi căn cốt thấp kém trước kia, đẩy cũ đón mới.
Căn cốt trước kia của Triệu Tuân hoàn toàn không thích hợp với võ tu, dùng lời của Giả Hưng Văn để nói, thì sau khi tẩy tuỷ đại khái có thể trở thành trung nhân, không đến mức quá kéo chân của Bất Lương Nhân.
Thế nhưng quá trình này, thật sự là... quá xót rồi.
Triệu Tuân cảm thấy xương cốt kinh mạch của mình cũng đã phát ra tiếng bịch bịch rồi, giống như là một lần nữa kết cấu lại cơ bắp.
Một loại khô nóng từ trong ra ngoài khiến cho lục phủ ngũ tạng của hắn giống như bị thiêu đốt.
Triệu Tuân không biết loại cảm giác này tiếp tục trong bao lâu, chỉ biết nhiệt độ quanh người hắn từ nóng bỏng không chịu nổi đến ôn hoà, cái cảm giác khô nóng đó dần dần biến mất rồi.
Cuối cùng, Giả Hưng Văn vỗ vai hắn và nói:
"Tẩy tuỷ hoàn thành rồi, ngươi có thể ra rồi."
Triệu Tuân lúc này mới mở mắt, cảm giác vừa rồi thật sự quá kỳ diệu, dường như hắn một lần nữa sống lại, cảm nhận được nhiều thứ kỳ diệu.
Loại cảm giác này khó mà dùng từ ngữ để hình dung được, Triệu Tuân thực sự là dư vị vô cùng.
Thế nhưng hắn biết hiện giờ không phải là lúc để hắn hồi vị, vội vàng dứt khoát nhảy ra khỏi thùng gỗ, thay một bộ y phục mới.
Không thể nghi ngờ nữa, động tác của hắn đã linh động hơn trước khi tẩy tuỷ rất nhiều, không dài dòng lề mề nữa.
Loại cảm giác này khiến Triệu Tuân rất hưng phấn, hắn còn cần một khoảng thời gian để hoàn toàn thích ứng với thân thể này. Có điều hiện nay, đến nhà của Giám Sát Ngự Sử Hà Viễn Sơn điều tra vụ án mới là quan trọng nhất.
Chỉ có điều tất cả thứ này đều phải chờ đến nửa đêm.
Nếu đã phải thầm tra án, sau khi mặt trời lặn mới là thời gian tốt nhất.
...
...
"Trời tiết khô hanh, cẩn thận củi lửa."
Sau khi thành Trường An giới nghiêm, tất cả cổng phường đều đóng chặt.
Gần như tất cả mọi người đều lui về trong phường của mình, đương nhiên có hai loại người là ngoại lệ.
Một loại là người gõ mõ, một loại khác chính là Bất Lương Nhân.
Lúc Triệu Tuân và Giả Hưng Văn thay sang dạ hành y, bò lên nóc nhà của thành Trường An, có thể nghe thấy cũng chỉ có tiếng gõ mõ và tiếng báo giờ của người gõ mõ.
Loại cảm giác này thật sự là rất kỳ diệu, thành Trường An lúc canh ba vô cùng yên tĩnh.
An tĩnh đến mức Triệu Tuân có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.
Túc ngữ nói rất hay, một người gõ mõ, canh một người, canh hai chiêng, canh ba quỷ, canh bốn trộm, canh năm gà.
Canh ba chính là thời gian bách quỷ đi đêm.
Nếu như nói Triệu Tuân trước khi xuyên không hoàn toàn không tin những thứ này, thế nhưng sau khi xuyên không đến đế quốc Đại Chu hắn đã có mấy phần tin những thứ quái lực loạn thần này rồi.
Có điều trên người Bất Lương Nhân cũng có dương khí cực mạnh, tà ma bình thường căn bản không dám đến gần.
Dựa theo lời của Giả Hưng Văn, bọn họ cần phải trước khi canh năm gà gáy phải hoàn thành nhiệm vụ quay về Bất Lương Nhân Nha Thự.
Cho nên tính toán đâu ra đấy thời gian cho bọn họ lưu lại cũng không nhiều.
Phải biết nhà của Giám Sát Ngự Sử Hà Viễn Sơn ở phường Hoài Đức tiếp giáp Tây Thị, bọn họ ra khỏi Giáp Thành lại chạy đến phường Hoài Đức gần như phải xuyên qua cả thành Tường An.