Nói đến hát múa , thành Trường An chính là bao gồm tất cả các loại hình.
Thế nhưng trên cơ bản phần lớn nơi hát múa đều tập trung ở phường Bình Khang.
Nơi này tương đương với khu vui chơi giải trí tổng hợp của thành Trường An, các loại hội sở... các loại hình phòng ca múa nối tiếp nhau, rất có ý vị tranh kỳ đấu diễm nhất tuyệt cao thấp.
Có điều tính chất của thanh lâu ở đây vẫn là khác nhau.
Đã có quan doanh Giáo Phường Tư, cũng có các hình thức kinh doanh ca múa.
Giống như Tuý Tiêu Tương lần trước Triệu Tuân xung đột với Nguỵ Vương, chính là thuộc sự quản lý của Giáo Phường Tư.
Lúc đó sở dĩ Triệu Tuân ở đó, chủ yếu là có thể tán gái...
Có điều Diệu Âm Lầu này là ngoại lệ, không có thành lập ở phường Bình Khang nơi phòng ca múa san sát, mà là lựa chọn ở Tây Thị.
Đại khái là tú bà của Diệu Âm Lầu rất thông minh, cảm thấy cô nương trong lầu không phải là hoa khôi hàng đầu như ở phường Bình Khang, cùng những cô nương đó tranh đấu sắc đẹp, không bằng xây dựng thanh lâu ở Tây Thị.
Khách quan thì mức độ chi tiêu ở phường Bình Khang cao như vậy, mức độ chi tiêu của Tây Thị hiển nhiên là thấp hơn một chút.
Chỉ có thể nói định vị định giá của Diệu Âm Lầu rất chuẩn xác, đi con đường lãi ít tiêu thụ nhiều.
Chỉ là đáng tiếc những cô nương đó, nhất định là rất vất vả....
Bỏ qua những thứ này không nhắc tới, lại nói Triệu Tuân và Giả Hưng Văn sau khi rời khỏi tửu quán của thương nhân người Hồ lập tức hớt hải chạy đến Diệu Âm Lầu.
Diệu Âm Lầu và tửu quán của thương nhân người Hồ tuy rằng đều nằm ở Tây Thị, thế nhưng cũng cách xa một chút, chính là tu hành giả như Triệu Tuân và Giả Hưng Văn như vậy cũng đi mất thời gian một khắc mới tới.
Phòng ca múa bình thường đều kinh doanh vào ban đêm, ban ngày tuy rằng cũng mở cửa, thế nhưng hiển nhiên vắng như chùa bà đanh không ai hỏi tới.
Triệu Tuân và Giả Hưng Văn là có mục đích, đương nhiên không muốn trì hoãn thời gian.
Thật không dễ dàng gì mới hoá trang một lần, điều tra thêm một chút mới có lợi.
"Ai da, hai vị công tử mau vào đây."
Một quy công mặc áo xanh trang điểm đội khăn vấn đầu nhìn thấy giữa ban ngày cũng có người vào xem, đôi mắt cười híp lại thành một đường rồi.
Triệu Tuân đường đường là thế tử Thành Quốc Công, lúc trước đương nhiên là chưa từng đến Tây Thị, càng không cần nói là Diệu Âm Lầu.
Còn về Giả Hưng Văn, tuy rằng trước kia từng đến Tây Thị, thế nhưng Diệu Âm Lầu thì chưa từng đi. Bởi vì hắn giải quyết vấn đề cô độc căn bản đều là đến phường Bình Khang.
Suy cho cùng thân là Bất Lương Nhân, Giáo Phường Tư năm dưới sự quản hạt của Lễ Bộ tiêu khiển tính là phúc lợi của nhân viên.
Cho nên hai người đều chưa từng đến Diệu Âm Lầu.
Quy công đó tuy rằng thấy hai người lạ mặt, thế nhưng nhìn hai người y phục bất phàm, thầm nghĩ nhất định là không phú thì quý, trong lòng đã định chủ ý phải hầu hạ cho tốt.
Quy công đó đưa Triệu Tuân và Giả Hưng Văn vào trong, vừa đi vừa cười nói:
"Nhị vị công tử đến hơi sớm một chút, các cô nương đều đang ngủ. Có điều không vội, ta sẽ gọi người đi kêu các cô ấy dậy. Có điều các cô nương cần chút thời gian để rửa mặt, nhị vị công tử có thể ngồi xuống uống rượu trước."
Triệu Tuân lập tức giơ tay lên nói:
"Không cần đâu, bọn ta đến đây không phải tìm cô nương."
Quy công nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức nặn ra nụ cười chuyên nghiệp nói:
"Vị công tử này nói đùa rồi, ngài đến Diệu Âm Lầu chúng tôi không phải tìm cô nương tìm niềm vui thì còn có thể là gì."
"Tú bà nhà ngươi đâu?"
"Hả?"
Quy công một lần nữa sửng sốt, một lát sau mới phù một tiếng cười nói:
"Ai da, không ngờ công tử lại có khẩu vị này. Thật không dám dấu, Từ ma ma của chúng tôi năm đó cũng là diễm quan quần phương, thật sự nổi tiếng ở phường Bình An. Hôm nay Từ ma ma tuỳ rằng đã ba mươi lăm tuổi, thế nhưng vẫn còn phong vận. Công tử thật có nhãn quang."
Quy công cảm thấy Triệu Tuân thích phụ nữ thuần thục, cười như cảnh xuân sáng lạn.
Triệu Tuân lạnh lùng nói:
"Ta nói lại một lần nữa, ta không phải đến đây tìm vui thú. Bất Lương Nhân tra án, mau chóng gọi tú bà nhà ngươi ra đây."
"Hả?"
Nghe thấy ba chữ Bất Lương Nhân, quy công này giống như gặp quỷ, vô thức lùi về sau một bước, hai chân không nhịn được mà run lẩy bẩy.
"A cái này, tiểu nhân đi gọi ngay, đi ngay..."
Sau khi lấy lại tinh thần, quy công vội vàng co giò chạy đi.
Triệu Tuân bất đắc dĩ lắc đầu.
Tuy rằng Bất Lương Nhân khiêm tốn, thế nhưng khi nên hiển lộ thân phận thì vẫn cần phải không chút do dự mà tung ra.
Dù sao bọn họ đã hoá trang rồi, quy công chắc chắn không biết thân phận thật sự của bọn họ.
Ước chừng khoảng sáu mươi hơi thở, tú bà vừa loay hoay cài cái trâm lên đầu, vừa lắc mông trang điểm xinh đẹp đi về phía Triệu Tuân.
Triệu Tuân nhìn thấy tú bà dáng người thướt tha, quả đúng là ưu vật, đáng tiếc hiện giờ tra án quan trọng hơn, không thể phân tâm.
"Hai vị công tử, ai ôi là hai vị quan gia, cơn gió nào đưa hai vị tới đây?"
" Bất Lương Nhân tra án, ta hỏi ngươi đáp."
Lúc này Triệu Tuân hoàn toàn tiến vào trạng thái, chính là một cỗ máy thẩm vấn không có cảm tình.
"Đêm ngày mười ba tháng tám, cô nương của các ngươi đến Y Tư Đáp Khắc Tửu Tứ tiếp rượu gồm những ai?"
"Ôi, cái này, để nô gia nhớ lại xem."
Tú bà chỉ cảm thấy một trận mê muội, vừa bóp thái dương vừa nhớ lại.
"Hình như là có Xuân Yến, Hàm Hương, còn có... còn có Lan Chi."
Tú bà rất nghiêm túc nói.
"Đi gọi bọn họ tới đây, bản quan muốn hỏi từng người một."
Manh mối trước mắt là mấy ngày trước khi Hà ngự sử chết từng tiếp xúc với người của Đông Việt Quốc, Triệu Tuân cảm thấy vô cùng đáng nghi, cần phải truy vấn ngọn nguồn, hỏi ra một vài thứ.
Tú bà lập tức lại nói gì nghe nấy, căn bản không dám có bất kỳ ý kiến phản đối nào.
"Được, quan gia xin đợi một lát, nô gia đi gọi ngay."
Nói xong quay người vội vàng đi lên lầu.
Ước chừng khoảng nửa khắc, mấy cô nương thanh lâu theo tú bà từ trên lầu đi xuống.
Mấy người này rõ ràng là mang theo mệt mỏi, có người tóc còn rối tung, chắc là còn chưa kịp rửa mặt trang điểm.
"Quan gia, đây là Xuân Yến, đây là Hàm Hương, đây là Lan Chi."
Tú bà nặn ra nụ cười chuyên nghiệp, giới thiệu từng người một.
"Mấy vị chắc là ngày mười ba tháng tám đến Y Tư Đáp Khắc Tửu Tứ tiếp rượu, lúc đó ngoại trừ Hà ngự sử Hà đại nhân ra, còn mấy người Đông Việt Quốc. Mong các vị cố gắng nhớ lại, lúc đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
...
...
Lấy được văn tự tường thuật của mấy vị nữ tử thanh lâu, Triệu Tuân vẫn luôn nhíu mày.
Mấy người này tuy rằng nhớ được một vài lời đối thoại của Hà ngự sử và người Đông Việt Quốc, thế nhưng dường như không liên quan đến sự việc.
Duy nhất có một chút khiến Triệu Tuân để ý chính là câu nói của Hà ngự sử: Mười ngày sau thiên tử tế trời ở thiên đàn tại thành Trường An.
Chuyện thiên tử tế trời là chuyện lớn, trước đó nhất định sẽ tiến hành công bố cho bách quan, để các quan viên chuẩn bị trước.
Thế nhưng Hà ngự sử không có lý do gì để tiết lộ tin tức ra ngoài.
Đặc biệt là thân phận của đối phương còn rất nhạy cảm là người Đông Việt Quốc.
Triệu Tuân cảm thấy manh mối này đáng để đào sâu.
Giả Hưng Văn cũng đồng cảm.
Suy cho cùng y là một "lão" Bất Lương Nhân rồi.
Kinh nghiệm nhiều năm tra án nói cho y biết hành động này của Hà ngự sử rất khác thường.
Chuyện có khác thường ắt có yêu.
Xem ra sự tình thật sự không đơn giản như trong tưởng tượng của y.
Triệu Tuân cố gắng bình ổn tâm tình của mình, suy xét thật kỹ quan hệ trong đó.
Cái chết của Hà ngự sử chắc chắn có liên quan đến việc thiên tử tế trời, ông ta rốt cuộc biết những gì? Người diệt khẩu Hà ngự sử đó lại đang cố ý che giấu điều gì?