Thiên tử hạ một đạo chỉ ý, Vương Trung Ích từ Hình Bộ giao cho Bất Lương Nhân Nha Thự thẩm tra xử lý.
Trong lúc nhất thời trên dưới triều đình đều bàn tán xôn xao.
Bất Lương Nhân đó là nơi nào? Đó chính là cơ quan được thiết lập để giám sát bá quan, tương đương với Hình Bộ có thể danh chính ngôn thuận thẩm vấn, Bất Lương Nhân hiển nhiên có chút vô cùng linh hoạt nằm ngoài hệ thống hình pháp của Đại Chu.
Thế nhưng có lẽ thứ bệ hạ muốn chính là hiệu quả này?
Nói tóm lại, Hiển Long Đế cũng tính là người có trái tim sắt, bất kể là văn võ bá quan tránh né như thế nào, đạo chỉ ý này là tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Phùng Hạo không phải là muốn thẩm vấn Vương Trung Ích sao, vậy thì cho y một cơ hội.
Có điều đối với người trong chuyện Vương Trung Ích mà nói, tâm tình vẫn là có biến hoá rất lớn.
Bất Lương Nhân là nha môn gì y hiểu vô cùng rõ, tiến vào nơi đó chính là còn có oan khuất cũng có thể bị bức cung. Mấu chốt phải xem Bất Lương Nhân có muốn xử lý công bằng hay không.
Thế nhưng đối với Vương Trung Ích mà nói, đây đã là sự thật rồi, đã không cự tuyệt được nữa rồi, đó còn không bằng nằm ngửa.
...
...
Lúc Triệu Tuân biết được Sóc Châu Tiết Độ Sứ Vương Trung Ích đã từ đại lao Hình Bộ di chuyển đến Bất Lương Nhân Nha Thự, trong lòng vô cùng vui mừng.
Hắn hiển nhiên đánh giá thấp thực lực của Phùng Hạo rồi, Phùng Hạo ba ba thực sự là quá mạnh, mạnh đến mức khiến người khác hâm mộ.
Có một ngày, Triệu Tuân có cơ hội biến thành cường giả như vậy không? Dựa vào sức của một người có thể thay đổi cục diện, thay hướng đi quan trọng của sự việc.
Triệu Tuân biết ở muốn lăn lộn được ởbất kỳ thời đại nào, cần có điểm rất quan trọng.
Thứ nhất là năng lực phải mạnh.
Nếu như năng lực quá kém, ngươi chính là phải biết nịnh bợ, lại có thể mọi việc đều suôn sẻ cũng không làm nên chuyện gì.
Thứ hai là da mặt phải dày.
Người có da mặt dày có thể làm ra rất nhiều việc mà người bình thường không làm được, thường thường có thể duy trì được lực áp chế cực mạnh.
Thứ ba chính là phải có bối cảnh.
Cái này không cần nói nhiều, suy cho cùng bất kỳ người nắm quyền nào cũng đều hi vọng dùng người mình, dùng người quen. Dùng người quen tương đối yên tâm.
Ba điểm này chỉ cần chiếm cứ được một trong số đó, là cực kỳ có thể lăn lộn được.
Triệu Tuân miễn cưỡng chiếm cả ba.
Cho nên nếu như hắn không lăn lộn được, lão thiên gia cũng sẽ không nhìn nổi.
Đương nhiên, hiện nay hắn cần phải suy nghĩ xem làm sao có thể cẩn thận thăm dò, tra rõ chân tướng vụ án của Vương Trung Ích.
Chuyện này tuyệt đối không chỉ liên quan đến việc miễn nhiệm Sóc Châu Tiết Độ Sứ, mà còn liên quan đến thái độ của triều đình đối với quan trường ở Sóc Châu.
Nếu như thật sự vạch tội tố giác được vị ngôn quan Vương Trung Ích, Sóc Châu hiện nay đã là của Vương Trung Ích rồi, biết có Tiết Độ Sứ mà không biết có thiên tử, tiếp theo đây chắc chắn không ít trận gió tanh mưa máu rồi.
Chính trị từ trước đến nay đều là không đơn thuần, mà là luôn kèm theo rất nhiều thứ khác nữa.
Ở bên ngoài thì một phái dùng lý do đường đường chính chính giết chết một phái khác, sau đó sắp xếp người mình lên nắm quyền.
Lúc đầu Triệu Tuân cũng bị tức giận đến mức đầu óc mê muội, nhưng bình tĩnh lại hắn cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Tất cả mọi thứ đều xảy ra trùng hợp như vậy, đột ngột như vậy, giống như là có người sắp xếp trước vậy, mỗi khi đến một tiết điểm đều sẽ có người dẫn bạo.
Hôm nay ở trong Bất Lương Nhân Nha Thự, Triệu Tuân là người được Phùng Hạo coi trọng nhất, cho nên cho dù lần trước uống rượu bị bắt hiện hình, lần này Phùng Hạo vẫn lựa chọn để Triệu Tuân đến thẩm lý vụ án này.
Lộ số của người này có chút không đoán ra được, thế nhưng dù sao cũng là có thể khiến người ta vui mừng.
Hôm nay Phùng Hạo cần không phải là điều tra án theo khuôn phép cũ, hôm nay y cần chính là kiểu lời nói không sợ người chết thì không thôi đó, thứ y cần là một phát hiện long trời lở đất.
Chuyện đã đến nước này, chắc chắn không thể cố kỵ đắc tội người nào nữa.
Ý nghĩa tồn tại của Bất Lương Nhân chính là làm việc cho thiên tử, cho dù đắc tội với nhiều triều thần hơn nữa cũng không tiếc.
...
...
Triệu Tuân mang theo một cái đùi dê nướng đến đại lao Bất Lương Nhân.
Đùi dê nướng là do Vượng Tài sai người mang từ Lãm Nguyệt Các đến, thịt nướng bóng mỡ, thơm ngon.
Sở dĩ Triệu Tuân muốn mang đùi dê nướng đến đại lao, là bởi vì hắn biết người sống ở biên quan lâu đều thích món này.
Đáng tiếc nhà lao suy cho cùng vẫn có rất nhiều hạn chế, bằng không Triệu Tuân thật sự muốn mang cho Vương Trung Ích một con dê nướng nguyên con đến.
Hắn xem ra, muốn khiến Vương Trung Ích thành khẩn đối đãi, quan trọng nhất chính là chân thành.
Chỉ cần Triệu Tuân chân thành bóc trần bản thân mình cho Vương Trung Ích xem, Vương Trung Ích nhất định sẽ từ từ thả lỏng phòng bị, nói với Triệu Tuân một vài tin tức hữu dụng.
Còn về những luận điệu của ngự sử ngôn quan, Triệu Tuân không nói một chữ cũng không tin, thế nhưng chí ít cũng sẽ không tin hoàn toàn.
"Vương đại nhân, tại hạ Bất Lương Nhân Thanh Bào Triệu Tuân, phụ trách thụ lý vụ án này. Lần đầu gặp mặt, mang đến một cái đùi dê nướng làm quà gặp mặt.
Ngoài phòng lao, Triệu Tuân chắp hai tay sau lưng, híp mắt cười.
Bất kể là ở đại lao Hình Bộ hay là ở nhà lao của Bất Lương Nhân, phòng lao nhốt Vương Trung Ích đều là phòng đơn.
Đây là quy tắc đối đãi với đại quan, không có gì đáng nói nhiều.
Thế nhưng cái đùi dê này khiến Vương Trung Ích có chút bất ngờ.
"Ngươi sao lại biết bản quan thích ăn đùi dê?"
"Cái này không đơn giản sao? Vương đại nhân sống ở biên quan đã lâu, Sóc Châu lại giáp ranh với Mạc Bắc. Nơi đó có một thảo nguyên lớn mênh mông, trên thảo nguyên lớn mọc đầy cỏ non xanh mơn mở, còn có vô số dê bò..."
Triệu Tuân cảm thấy bản lĩnh miêu tả của mình rất mạnh, bức tranh này lập tức hiện ra ngay.
"Khác với ở Trung Nguyên, thói quen ẩm thực ở nơi đó là thích ăn thịt, hơn nữa là thịt dê thịt bò. Cho nên Vương đại nhân thích ăn đùi dê chắc chắn là không có gì nghi vấn cả."
Vương Trung Ích khẽ gật đầu tính là công nhận lời giải thích của Triệu Tuân.
"Có điều bản quan làm sao cũng không hiểu rõ, vì sao Bất Lương Nhân lại phái một Thanh Bào đến thẩm vấn bản quan."
Cho dù Vương Trung Ích đột nhiên chuyển chủ đề, trong ngữ điệu lộ ra một tia không vui.
Điều này cũng rất bình thường.
Ở vương triều phong kiến coi trọng là chức vụ ngang hàng, cho dù là thẩm vấn cũng là như vậy.
Tốt xấu gì Vương Trung Ích cũng là Tiết Độ Sứ một phương, y xem ra người thẩm vấn y chắc chắn cũng là Hình Bộ Thượng Thư, Đại Lý Tự Khanh, Bất Lương Soái những vị quan lớn như vậy, nhưng cuối cùng người ra mặt lại chỉ là một Thanh Bào.
Hệ thống quan chức của Bất Lương Nhân rất rõ ràng, ngoại trừ Bất Lương Soái cao cao tại thượng ra, bên dưới còn có Tử Bào, Phi Bào, Thanh Bào, Bạch Bào bốn loại nữa.
Ngoại trừ Bạch Bào, Thanh Bào là Bất Lương Nhân địa vị thấp nhất, thế nhưng Bạch Bào đó là người giúp đỡ, cũng chính là làm thời vụ thôi.
Cũng khó trách Vương Trung Ích sẽ cảm thấy khó chịu.
Loại khó chịu này là cách cửa nhà lao cũng có thể cảm nhận được.
Triệu Tuân cũng không vội trả lời, mà là hỏi Vương Trung Ích một vấn đề.
"Vương đại nhân, ngài cảm thấy lăn lộn ở Trường An, cái gì là quan trọng nhất."
"Đương nhiên là năng lực. Người có năng lực mới có thể có chỗ đứng ở Trường An."
Triệu Tuân gật đầu nói:
"Chính là như vậy, bởi vì năng lực của ta rất mạnh, cho nên Phùng đại nhân mới phái ta đến thụ lý vụ án này."
Vương Trung Ích đen mặt, suýt chút nữa bị Triệu Tuân sặc đến.
Thực ra Triệu Tuân hỏi như vậy cũng là có đường lối, bởi vì bất kể Vương Trung Ích trả lời thế nào, hắn đều có thể lập tức tiếp được.
Vương Trung Ích cảm thấy năng lực rất quan trọng, Triệu Tuân có thể nói hắn có năng lực rất mạnh.
Vương Trung Ích cảm thấy gia thế bối cảnh quan trọng, Triệu Tuân có thể nói hắn có bối cảnh cực sâu.
Vương Trung Ích cảm thấy nhan sắc rất quan trọng, Triệu Tuân có thể nói hắn đẹp trai đến mức khiến người ta da đầu tê dại.