Triệu Tuân là một người không dựa theo lề lối nào để ra bài, hắn trả lời hiển nhiên khiến Vương Trung Ích vô cùng kinh ngạc.
Có điều tốc độ điều chỉnh của Vương Trung Ích rất nhanh, không bao lâu sắc mặt đã khôi phục như thường.
"Nếu đã như vậy, Triệu đại nhân mời bắt đầu đi."
Trước khi Triệu Tuân đến đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nhưng vẫn là có chút khẩn trương, hắn hít một hơi thật sâu sau đó hỏi: "Dựa theo tố giác của ngự sử ngôn quan, thời gian Vương đại nhân nhậm chức Sóc Châu Tiết Độ Sứ có rất nhiều tiếp xúc với Mạc Bắc Hồ Tộc, thậm chí còn buôn bán muối ăn, kim loại,.. cho Mạc Bắc Hồ Tộc, cũng âm thầm cấu kết với người trong Ma Giáo, âm mưu bất chính."
"Giả dối hư ảo!"
Vương Trung Ích nghe nói vậy rất là phẫn nộ, sắc mặt đỏ bừng, râu cũng bị thổi ra hai bên.
Vương Trung Ích vẫn luôn muốn biết mình bị bắt vì tội danh gì, nhưng từ lúc y bị bắt vào ngục ở đại lao Hình Bộ, quan chức của Hình Bộ vẫn luôn tránh không nói.
Vương Trung Ích cũng không có biện pháp gì.
Không ngờ rằng lại là tội danh này.
Vương Trung Ích vừa tức vừa cười, hai tay chắp lại nói:
"Bản quan nhận được hoàng ân, làm sao có thể làm ra loại chuyện thông địch phản quốc. Đây là mưu hại, có người cố ý muốn mưu hại bản quan."
Từ khi khỏi ra vấn đề này, Triệu Tuân vẫn luôn cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Trung Ích.
Một khâu rất quan trọng của hình trinh là thẩm vấn.
Chút biểu cảm của phạm nhân thường có thể đọc ra được ý nghĩ chân thực của y.
Có vài chuyện giả vờ cũng không giả được.
Đặc biệt là má trái càng dễ thể hiện ra tâm tình trong lòng hơn má phải, nếu như má trái có dị thường thì phạm nhân đó hơn phân nửa là đang nói dối.
Mà từ đầu đến cuối trên mặt Vương Trung Ích ngoại trừ phẫn nộ ra thì không có bất kỳ tâm tình gì khác.
Ngoại trừ người từng trải qua huấn luyện đặc biệt ra, không có ai có thể trong lúc nói dối mà biểu hiện ra chân thực như vậy.
Cho nên Vương Trung Ích hoặc là nói thật, hoặc là cực kỳ lão luyện.
Triệu Tuân càng thiên về cái đằng trước hơn.
Không vẻn vẹn chỉ là bởi vì ân sư Ngô Toàn Nghĩa của hắn coi trọng Vương Trung Ích, cho rằng hắn không phải là hung thủ.
Mà là bởi vì trước khi Triệu Tuân đến đại lao đã đến Án Độc Khố một chuyến, điều ra toàn bộ tư liệu có liên quan đến Vương Trung Ích đọc qua một lượt.
Kết quả đọc xong là Triệu Tuân cho rằng Vương Trung Ích là một vị quan tốt.
Nếu như là mấy người nói có thể có khả năng làm giả, nhưng tài liệu của Án Độc Thuật là kết quả tổng kết tình báo của vô số nội ứng của Bất Lương Nhân, chắc chắn sẽ không có chênh lệch quá lớn.
Đương nhiên, cũng không loại trừ thủ đoạn ẩn giấu của Vương Trung Ích quá cao, quá biết diễn kịch, tránh được tai mắt của tất cả Bất Lương Nhân.
Thế nhưng Triệu Tuân cảm thấy khả năng này không cao.
Nếu như Vương Trung Ích oan uổng, như vậy vị ngự sử dâng tấu vạch tội Vương Trung Ích đó chắc chắn là bị người ta sai khiến, có mưu đồ toan tính.
Người sau lưng y là ai? Vì sao lại muốn đẩy mũi nhọn về phía Vương Trung Ích.
Những vấn đề này đều là vấn đề Triệu Tuân cần giải quyết.
Có điều phải ăn từng miếng từng miếng một, không thể vội vã.
"Vương đại nhân xin an tâm chớ nóng vội, nếu như ngài trong sạch, ta nhất định sẽ trả lại trong sạch cho ngài. Hiện giờ ta có mấy vấn đề muốn hỏi, vẫn mong Vương đại nhân nhất định phải trả lời sự thật."
"Đây là đương nhiên."
Vương Trung Ích có thể cảm nhận được thiện ý của Triệu Tuân, bởi vì nếu như Triệu Tuân không muốn xử lý công bằng vụ án này, hoàn toàn có thể dẫn dắt thẩm vấn.
"Thứ nhất, đêm Hà ngự sử chết ngài đang ở đâu, đang làm gì?"
Căn cứ vào cách nói của Lưu ngự sử tố cáo Vương Trung Ích, Hà Viễn Sơn là bởi vì nắm được tài liệu đen của Vương Trung Ích muốn dâng sớ vạch tội Vương Trung Ích, lúc này mới bị Vương Trung Ích phái người giết chết.
Vương Trung Ích vốn cho rằng có thể bình chân như vại, thế nhưng ai biết trước khi chết Hà ngự sử đã đem phần tài liệu đen này chuyển cho Lưu ngự sử một phần, Lưu ngự sử liền mang theo tài liệu đen và việc ác Vương Trung Ích thuê hung thủ giết người viết hết vào trong tấu sớ, trình lên thiên tử.
Một bộ giải thích rất trôi chảy rất có sức thuyết phục, cũng rất ăn khớp.
Thế nhưng Triệu Tuân không dễ tin, bởi vì trong đó vẫn có kẽ hở.
Chính là Lưu ngự sử làm sao chứng minh được Hà ngự sử nói tài liệu đen của Vương Trung Ích cho y biết, chứ không phải là bản thân y tự mình bịa đặt ra.
Suy cho cùng những ngôn quan này chính là đại lão ở phía sau, vẽ đường cho hươu chạy cũng không phải là không thể.
"Hà ngự sử thân vong vào ngày nào?"
Vương Trung Ích có chút nghi hoặc hỏi.
Triệu Tuân lên tiếng nói:
"Ngày mười ba tháng tám."
"Đêm đó... để ta cẩn thận nhớ lại xem."
Vương Trung Ích bóp thái dương, đã cách ngày mười ba tháng tám hơn chục ngày rồi, hắn phải cẩn thận suy nghĩ lại.
"Đêm đó ta chắc là ở Đông Thị cùng bộ hạ uống rượu."
"Đông Thị... ghi lại đi."
Triệu Tuân phân phó cho văn thư bên cạnh.
Nhà của Hà ngự sử ở gần Tây thị, mà Vương Trung Ích nói đêm đó y ở Đông Thị.
Nếu như y nói là thật, chí ít có thể chứng minh Vương Trung Ích có chứng cứ không ở hiện trường.
Đương nhiên, Vương Trung Ích có thể thuê hung thủ giết người, hoặc là phái thủ hạ đi giết người, có điều những việc này đều là giả thiết tiên quyết để phán định Vương Trung Ích có tội.
Thừa hành của Đại Chu Triều là nguyên tắc có tội, mà Triệu Tuân biết hình thức hợp lý phải là nguyên tắc vô tội.
Hơn nữa trong ấn tượng của Triệu Tuân nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hà Viễn Sơn là trúng độc, chỉ là bị người ta làm giả thành yêu vật giết chết.
Triệu Tuân cảm thấy khả năng võ phu ra tay hạ độc giết Hà Viễn Sơn là rất nhỏ, võ phu đều là bụng dạ ngay thẳng, không có vòng vo tam quốc.
Nếu như thuê sát thủ giết người sau đó làm giả ngược lại rất có khả năng, có điều người thế nào có thể khiến Vương Trung Ích tín nhiệm như vậy? Y không sợ thích khách lấy tiền xong sẽ bán đứng y sao?
Nghi điểm trong đó thực sự quá nhiều.
Thế nhưng Triệu Tuân cũng không lo lắng, hiện giờ điều hắn phải làm chính là cố hết sức thu được càng nhiều manh mối.
Sau khi tổng hợp lại sẽ tiến hành phân tích hệ thống, như vậy là có thể đưa ra được kết luận hợp tình hợp lý.
"Vấn đề thứ hai, đêm đó Ngô Từ chết ngài ở đâu, đang làm gì."
Đây là vấn đề Triệu Tuân quan tâm nhất.
Ngô Từ là Bất Lương Nhân, là huynh đệ tốt của Giả Hưng Văn, không chể chết không rõ ràng được.
Nếu như chứng minh hung thủ không phải là Vương Trung Ích mà là người khác, như vậy tội danh trên người Vương Trung Ích căn bản là có thể rửa sạch rồi.
Nếu như Vương Trung Ích không giải thích được, như vậy hiềm nghi của y sẽ tăng lên, bởi vì điều này tư liệu có liên quan đến Vương Trung Ích trong Án Độc Thuật của Bất Lương Nhân có khả năng bị làm giả.
"Ngô Từ... y là Bất Lương Nhân à."
Câu trả lời này của Vương Trung Ích khiến Triệu Tuân kinh ngạc.
"Ngài biết y là Bất Lương Nhân sao?"
Vương Trung Ích gật đầu nói:
"Y từng ở Sóc Châu làm phụ tá cho ta hai năm, sau đó từ biệt nói là đến Trường An."
Ngừng một chút, Vương Trung Ích nói tiếp:
"Lúc ở Sóc Châu bản quan cảm thấy người này không bình thường, bởi vì y không chỉ mưu lược, mà còn có một thân võ nghệ. Người văn võ song toàn như vậy, cam tâm tình nguyện làm mưu sĩ cho bản quan có chút khuất tài (có tài mà không phát huy được). Có điều lúc đó bản quan cũng không nghĩ nhiều, bởi vì sau này y đi Trường An rồi.
Vương Trung Ích cười khổ một tiếng nói:
"Ai ngờ được ba năm sau, ở Trường An bản quan một lần nữa lúc đụng phải y là ở phường Trường Lạc, lúc đó y nói mình làm việc ở trong một ngũ phẩm lang trung phủ. Nhưng trên người y có sát khí không gì sánh nổi, đây là chỉ Bất Lương Nhân mới có.
Triệu Tuân chớp mắt ngơ ngẩn.
Vương Trung Ích có thể cảm nhận được sát khí trên người Bất Lương Nhân, cho nên.. hắn là tu hành giả sao?