Địa điểm Tề Vương thế tử Lý Kiến Nghiệp mời Triệu Tuân đến dự tiệc cũng không ở trong Tề Vương Phủ, mà là ở biệt viện Lạc Du Nguyên.
Đạo lý rất đơn giản, để đề phòng những ngự sử ngôn quan trong triều mượn đề tài để nói chuyện mình, công kích Tề Vương.
Những ngôn quan này chính là con chó điên, chỉ cần cho bọn họ một chút cơ hội là sẽ bắt đầu điên cuồng cắn xé.
Mà nếu như lựa chọn thiết yến ở biệt viện, một là bí mật, hai là trên danh nghĩa cũng có thể làm nhạt ảnh hưởng của Tề Vương.
Đương nhiên, những thứ này cũng chỉ là tương đối.
Nếu như các ngôn quan biết được, cứ quấn chặt lấy cũng không phải là không có khả năng.
Có điều những thứ này đều không phải là vấn đề Lý Kiến Nghiệm phải suy nghĩ đến.
Là một vị dòng tộc hoàng thất yêu thích thơ từ ca phú, sau khi Lý Kiến Nghiệp nghe thấy bài thơ Thu Từ của Triệu Tuân, kích động đến mức tột đỉnh.
Thậm chí cũng không cần phụ vương y giao cho, bản thân y cũng muốn kết giao với Triệu Tuân.
Lý Kiến Nghiệp xuất thân cao quý, thế nhưng cũng không có quá nhiều kiểu dáng thế tử, ngày bình thường cũng thường xuyên ngâm thơ làm phú với các môn khách trong phủ.
Thế nhưng những môn khách kia làm thơ thường vô cùng phổ thông, hiếm có thể đánh thẳng vào nội tâm của Lý Kiến Nghiệp.
Bài Thu Từ này thì lại khác, câu nào cũng có lý, chữ nào cũng sâu sắc.
Cho dù là những đại thi nhân nổi danh đã lâu kia cũng không chắc đã có thể làm ra được bài thơ hay hơn.
Cho nên Lý Kiến Nghiệp sai người tìm Bất Lương Soái Phùng Hạo, dự định mượn quan hệ của y mời Triệu Tuân đến dự tiệc.
Phùng Hạo là cấp trên trực tiếp của Triệu Tuân, theo lý mà nói, Triệu Tuân phải cho y thế diện này.
Thế nhưng suy cho cùng đây chỉ là cuộc hẹn cá nhân.
Nếu như Triệu Tuân sống chết không theo, Lý Kiến Nghiệp cũng không có cách nào cả.
Văn nhân mà, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tính khí.
Có điều khiến Lý Kiến Nghiệp được an ủi là, Triệu Tuân cuối cùng vẫn là đồng ý đến rồi.
Lạc Du Nguyên chính là nơi du ngoạn của các vương tôn quý tộc Trường An, ở đó có rất nhiều biệt viện.
Không chỉ Tề Vương Phủ có, Thành Quốc Công Phủ cũng có.
Triệu Tuân quen đường cưỡi ngựa đến, đến trước phủ đệ của Tề Vương, thấy một người trẻ tuổi dáng người phong thần tuấn lãng thon dài, thầm nghĩ vị này nhất định chính là Tề Vương thế tử Lý Kiến Nghiệp trong lời đồn rồi.
Hắn lập tức xuống ngựa, đem ngựa giao cho người hầu, khom người chắp tay hành lễ với Lý Kiến Nghiệp.
“Triệu Tuân tham kiến thế tử điện hạ.”
Lý Kiến Nghiệp hôm nay mặc một bộ thanh bào bằng gấm Tứ Xuyên, trên đầu cài một cây châm bằng gỗ đài, có chút tuỳ ý.
Có điều cũng không hề che lấp được quý khí của y.
Đây là con cháu quý tộc chân chính, tử kim quý khí là từ trong phát ra ngoài.
“Ha ha, Minh Doãn à, ngươi cũng tính là đến rồi. Bản thế tử chờ ngươi đã lâu.”
Lý Kiến Nghiệp mỉm cười vui vẻ nói:
“Hôm nay là tiệc tư, không cần câu nệ.”
“Vậy thì không được, lễ vẫn phải có.”
Triệu Tuân vẫn rất tự biết rõ.
Tuy rằng thân phận tiểu công gia của Thành Quốc Công Phủ cũng rất hiển hách, thế nhưng so với đường đường Tề Vương thế tử, vẫn là kém một đoạn.
“Minh Doãn, vậy bản thế tử cũng không khách sáo với ngươi nữa, chúng ta vào trong rồi nói.
Nói xong Lý Kiến Nghiệp liền quay người đi vào biệt viện, Triệu Tuân đi theo phía sau.
Không thể không nói, Tề Vương quả thực là tài đại khí thô, chỉ là một toà biệt viện ở Lạc Du Nguyên, mà cũng tu sửa phú lệ đường hoàng như vậy.
Bất kể là phủ đệ chỗ ở, hay là viên lâm, sân khấu để vui chơi tiêu khiển đều vô cùng đẹp đẽ, không đào ra được một chút khuyết điểm nào.
Triệu Tuân thầm nghĩ chỉ là xây dựng một toà biệt viện như vậy cũng phải hơn vạn lượng bạc.
Biệt viện như vậy ở trong thành Trường An và ngoại thành, Tề Vương chí ít cũng có mười mấy toà, đây chính là mười mấy vạn lượng bạc. Cộng thêm chi tiêu của trên dưới Tề Vương Phủ có mấy trăm nhân khẩu, chỉ dựa vào một chút bổng lộc của Tề Vương chắc chắn là không đủ.
Đương nhiên rồi, Tề Vương còn có hoàng trang mà thiên tử ban cho, thế nhưng sản phẩm chủ yếu là lương thực, thay đổi rất khó khăn.
Cho nên Tề Vương Phủ chủ yếu vẫn dựa vào việc kinh doanh hoặc là người bên dưới biếu tặng.
Ở vương triều phong kiến này cũng không dễ nói, hoàng quyền lớn hơn trời. Ngay cả Triệu Tuân cũng là người hưởng lợi.
Xem ra, Tề Vương thế tử Lý Kiến Nghiệp là một người vô cùng văn nhã, hơn nữa từ trong ra ngoài đều tản phát ra một luồng khí tức nho nhã.
Một điểm này rất khác với Vĩnh Hoà Huyện Chủ Lý Thái Bình.
Huyện chủ điện hạ tuy rằng vừa nhìn cũng rất là quý nhã, thế nhưng ở cùng lâu rồi sẽ cảm thấy rất không tự tại, dường như tất cả mọi thứ của nàng đều là giả vờ, nàng rất muốn bỏ cái vỏ này xuống.
Thế nhưng thế tử điện hạ thì lại khác, đều nói Nho Gia giỏi về dưỡng khí, thế tử điện hạ chắc chắn là dưỡng khí đến cảnh giới nhất định rồi.
Lý Kiến Nghiệp dẫn Triệu Tuân đến một ngôi đình lục giác có hồ nước bao quanh, đi đầu tung vạt áo lên ngồi vào chỗ của mình, tiếp theo ôn hòa nói:
"Minh Doãn ngồi đi, nơi này không có người ngoài, không cần câu nệ."
Triệu Tuân khẽ gật đầu, cũng ngồi vào chỗ của mình.
"Minh Doãn à, xá muội từ khi ở Khúc Giang Trì nghe được bài thơ "Thu Từ" đó của ngươi liền nhắc mãi cả ngày, bản thế tử cũng cảm thấy bài thơ này làm rất tốt, cho nên muốn mời ngươi đến Lạc Du Nguyên dự tiệc, thuận tiện ngâm thơ làm phú, nghiên cứu thảo luận một phen."
Ừm, đây không phải chính là tiệc trà của thanh niên văn nghệ ở thời hiện đại sao, thân là văn khoa sinh chính quy, Triệu Tuân thấy tình cảnh này vô cùng quen thuộc.
Chỉ có điều đối với cổ nhân, văn học tu dưỡng của thanh niên văn nghệ hiện đại vẫn kém một chút.
"Thế tử điện hạ quá khen rồi, tác phẩm kém cỏi của tôi để huyện chủ điện hạ chê cười rồi."
"Minh Doãn ngươi thật sự là quá khiêm tốn rồi, bản thế tử xem ra, bài thơ này của ngươi chính là đặt trong giới làm thơ của Đại Chu cũng có thể xếp vị trí trước mười."
"Đúng rồi, một tháng sau Khúc Giang Trì sẽ cử hành hội thi, ngươi nhất định phải đi."
Lý Kiến Nghiệp nửa cười đùa nói: "Nếu như ngươi không đi, giới làm thơ Đại Chu sẽ thiếu đi một thơ tiên rồi."
Được rồi, vừa lên đã đẩy Triệu Tuân đến vị trí cao như vậy. Thật không biết đẩy càng cao, thường sẽ ngã càng thảm.
Thế nhưng Tề Vương thế tử cũng đã nói đến mức này rồi, Triệu Tuân cũng không có lý do gì để từ chối.
"Nếu đã như vậy, mỗ đây cung kính không bằng tuân lệnh."
"Minh Doãn à, đến thưởng trà đi."
Lý Kiến nghiệp cầm bình trà nói lên rót vào hai chén, đẩy một chén cho Triệu Tuân.
"Bản thế tử không có yêu thích gì khác, chính là thích văn thơ, điểm này chắc hẳn ngươi cũng từng nghe nói."
Lý Kiến Nghiệp ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:
"Nếu Minh Doãn đã đến rồi, bản thế tử cũng không che giấu nữa. Đây là một tập thơ do bản thế tử viết, Minh Doãn xem thử viết thế nào?"
Nói xong Lý Kiến Nghiệp đưa tập thơ đẩy đến trước mặt Triệu Tuân.
Trên mặt Triệu Tuân cười hi hi, trong lòng thì rầu rĩ.
Đây là cái quỷ gì.
Ngài là Tề Vương thế tử, viết thơ thì cứ viết thơ là được rồi, còn lấy cho người ta bình phẩm.
Ta có thể bình phẩm như thế nào, còn không bằng chuẩn bị sẵn lời khen ngợi sao.
Cái này giống như khoa khoa quần (đội khen ngợi) của thời hiện đại, mà Lý Kiến Nghiệp chính là quần chủ của khoa khoa quần này.
Bất đắc dĩ Triệu Tuân chỉ đành mở ra xem, nhưng nhìn thấy bài đầu tiên khiến hắn sửng sốt.
Bài thơ này tuy rằng không so được với những danh tác trong Toàn Đường Thi (thơ Đường), nhưng tuyệt đối là tác phẩm tuyệt vời.
Một điểm này thân là sinh viên chính quy chuyên ngành văn học cổ điển, Triệu Tuân có thể khẳng định được.
Giả dụ như những thứ này đều là do Lý Kiến Nghiệp viết, vậy tu dưỡng văn học của vị Tề Vương thế tử này quả thực rất không tầm thường.