Triệu Tuân lập tức bừng tỉnh.
Ý nghĩa của hỏa hoạn chính là cháy, bọn họ vừa ngủ không bao lâu, Án Độc Khố liền bốc cháy.
Hắn vội vàng lay Giả Hưng Văn và Vượng Tài dậy, gấp gáp nói:
"Án Độc Khố cháy rồi, chúng ta mau đi cứu hỏa."
Ba người liền xông ra khỏi nha thự, chạy đến Án Độc Khố.
Nhưng lúc bọn họ bưng chậu gỗ đến được bên ngoài Án Độc Khố, phát hiện cả Án Độc Khố đã chìm trong biển lửa rồi, thế lửa lớn hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Bất Lương Nhân rồi.
Một chút nước này của Triệu Tuân bọn họ, hoàn toàn chính là như muối bỏ biển.
"Vừa rồi chúng ta đọc hồ sơ về Trần Lương Phụ, Vương Trung Ích, tiếp theo Án Độc Khố liền bốc cháy, cái này cũng quá kỳ quặc đi."
Triệu Tuân lộ ra thần sắc nghi hoặc, thực sự không thể lý giải được tất cả mọi chuyện xảy ra.
"Giả đại ca, trừ lấy nước dập lửa, có phương pháp nào khác không?"
Tuy rằng tự biết là hi vọng không lớn, Triệu Tuân vẫn ôm một tia hi vọng mà hỏi.
"Thế lửa quá lớn, người của Khâm Thiên Giám có lẽ sẽ có biện pháp, thế nhưng đợi đến khi bọn họ chạy đến thì cũng không kịp nữa rồi. Vì kế hoạch này chỉ có thể phát động tất cả người trong Bất Lương Nhân Nha Môn, xem xem có thể cứu được bao nhiêu hồ sơ."
Lời này của Giả Hưng Văn cũng tính là nghiền nát ý muốn của Triệu Tuân rồi, hắn siết chặt nắm đấm, thầm nghĩ vẫn là đánh giá thấp sự cường đại của thế lực trong bóng tối này rồi.
Hiện giờ cũng chỉ có thể tận lực cứu lấy hồ sơ, hạ thấp tổn thất đến mức thấp nhất.
...
...
Trải qua một phen động viên của đám người Triệu Tuân, mấy trăm người trong Bất Lương Nhân Nha Môn đều được điều động ra.
Trong bọn họ phần lớn đều là tu hành giả, tốc độ lấy nước rất cao, ở trong thời gian ngắn ngủi đã áp chế được thế lửa.
Thế nhưng bởi vì thế lửa lúc đầu quá mạnh, hồ sơ bên trong căn bản đều bị thiêu hủy rồi, hồ sơ bên ngoài căn bản không bị tổn thất quá lớn.
Đương nhiên, hồ sơ về Vương Trung Ích và Trần Lương Phụ nằm ở bên trong, bị thiêu đốt không còn quyển nào.
Bất Lương Soái Phùng Hạo biết được tin tức này lập tức triệu kiến Triệu Tuân.
Triệu Tuân lập tức chạy đến tầng hai của nha thự, nhìn thấy sắc mặt của vị đương gia Bất Lương Nhân này xanh lét, vội vàng ôm quyền thỉnh tội nói:
"Phùng đại nhân, Án Độc Khố bốc cháy, thuộc hạ có trách nhiệm không thể trốn tránh. Nếu như thuộc hạ để ý một chút, phái người canh giữ, có lẽ sẽ không xảy ra thảm trạng như vậy."
Tuy rằng chuyện này không có liên quan nhiều đến Triệu Tuân, thế nhưng Triệu Tuân vẫn lựa chọn ra mặt gánh vác trách nhiệm.
Hiện giờ Phùng Hạo nhất định đang tức giận, nếu như Triệu Tuân đùn đẩy trách nhiệm nhất định sẽ khiến cho Phùng Hạo không vui.
Bất kỳ vị lãnh đạo nào cũng thích có thuộc hạ chịu trách nhiệm, đây là một kinh nghiệm làm việc, Triệu Tuân không thể nào phạm sai lầm cấp thấp này được.
Quả nhiên, thấy Triệu Tuân chủ động ra mặt gánh vác tránh nhiệm, Phùng Hạo vốn dĩ sắc mặt xanh lè cũng than thở một tiếng, xua tay nói:
"Bỏ đi, chuyện này cũng không thể nào trách ngươi được. Là có người cố ý muốn tiêu huỷ chứng cứ, phòng ngày phòng đêm, giặc nhà khó phòng a."
Trong mắt Phùng Hạo loé lên một tia tàn khốc, lập tức phẫn nộ vỗ bàn mấy cái nói:
"Dưới mí mắt của bản quan mà cũng dám động tay chân, thật sự là chán sống rồi. Triệu Tuân , bản quan muốn mời cao nhân của Khâm Thiên Giám đến coi tâm, từ thời khắc này, tất cả người trong Bất Lương Nhân Nha Thự không một ai được phép rời đi."
Triệu Tuân nghe đến mức trợn mắt há miệng, vị Phùng đại nhân này của bọn họ thật sự là không đụng phải tường thì không quay đầu, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Sao không làm sớm hơn?
Sau khi quan khám nghiệm tử thi chết bất đắc kỳ tử, Triệu Tuân cảm thấy trong Bất Lương Nhân Nha Thự còn có nội gián. Sau này sau khi bắt được Đông Việt kiếm khách Triệu Tuân lại đề nghị Phùng Hạo mời thần côn của Khâm Thiên Giám đến lợi dụng Quan Tâm Thuật để thẩm vấn tù nhân, thuận tiện còn có thể thanh lý môn hộ người của Bất Lương Nhân một phen, xem xem ai là nội ứng.
Nhưng Phùng Hạo thích thể diện, vẫn luôn không đồng ý.
Giờ thì hay rồi, Án Độc Khốc bốc cháy không có cách nào xong việc được, Phùng Hạo cuối cùng mới đồng ý mời thần côn của Khâm Thiên Giám đến loại bỏ nội ứng.
Đây thật đúng là chết còn muốn thể diện thì khổ thân mình.
Có điều mất bò mới lo làm chuồng, cũng vẫn không muộn.
Chỉ cần Phùng Hạo cuối cùng cũng đồng ý là được rồi.
Chí ít cũng bảo đảm sau này Bất Lương Nhân Nha Thự có một khoảng thời gian an tĩnh thái bình, sẽ không phải bắt nội ứng khắp nơi nữa.
"Phùng đại nhân anh minh." Triệu Tuân nịnh bợ một cái, lập tức tiếp lời:
"Có gì cần thuộc hạ làm không?"
"Ngươi nên làm như thế nào, thì làm như thế ấy, ngàn vạn không được lộ ra sơ hở tránh đánh rắn động cỏ."
Phùng Hạo biết hiện giờ nội ứng ẩn nấp ở trong chỗ tối nhất định là chim sợ cành cong, một động tác nhỏ cũng có thể khiến y phát giác, sẽ thất bại trong gang tấc.
Biện pháp tốt nhất chính là lấy bất biết ứng vạn biến, đợi đến khi người của Khâm Thiên Giám đến rồi, tất cả mọi thứ đều kết thúc.
"Bản quan sẽ đi Khâm Thiên Giám một chuyến, trước khi bản quan về phải ổn định đừng nhúc nhích."
...
...
Khâm Thiên Giám của Đại Chu là một phần của Bí Thư Tỉnh, nằm ở giữa cung tường thứ hai và cung tường thứ ba của Đại Minh Cung, tiếp giám Môn Hạ Tỉnh.
Từ Bất Lương Nhân Nha Thự nằm ở Long Thủ Điện của Giáp Thành đi đến Khâm Thiên Giám, chỉ cần xuyên qua một cổng thành của Giáp Thành, sau đó đi thẳng về phía Tây là được.
Phùng Hạo chính là cường giả Võ Tu nhị phẩm, chỉ một bước nữa là có thể bước vào nhất phẩm, theo đạo lý mà nói có thể bước nhanh như bay.
Thế nhưng ở trong hoàng cung đại nội, đại nhân vật giống như y, nhất cử nhất động đều phải thận trọng cẩn thận.
Bởi vì có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào y, chỉ một chút không ổn thôi sẽ bị những ngôn quan ngự sử kia dâng tấu công kích.
Những gia hoả này thống hận nhất là Bất Lương Nhân, nếu như để bọn họ nắm được nhược điểm, hận không thể cắn lấy một miếng thịt trên người Phùng Hạo.
Vội cũng không thể vội lúc này được, Phùng Hạo cố gắng đè nén cước bộ xuống trạng thái bình thường, như vậy bất luận thế nào cũng sẽ không bị người khác công kích mà mất phương hướng.
Giờ này khắc này, Giám Chính Viên Thiên Canh của Khâm Thiên Giám đang xem một quẻ tượng bói toán, đại đệ tử của y Lý Thuần Phong đứng ở bên cạnh khom người hầu hạ.
Viên Thiên Canh năm nay đã sáu mươi tuổi, dáng người hơi còng xuống, trên đầu đã đầy tóc bạc, có điều làn dan trên mặt y bảo dưỡng cực tốt, da trắng láng mịn, không nhìn thấy một nếp nhăn nào.
Còn về Lý Thuần Phong, năm nay khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân cao bảy thước, dáng người thon dài. Trên khuôn mặt chữ quốc, ngũ quan sắc nét như dao gọt. Mắt sáng như sao, lông mày sắc như kiếm càng thấy rõ vô cùng anh khí.
Nếu như không nói đến tuổi tác, thậm chí sẽ có người coi y là lang quân mới hai mươi tuổi.
"Quẻ bói này, đại hung a."
Viên Thiên Canh lắc đầu chắp hai tay sau lưng, dạo bước đi lại trong điện.
Từ đầu đến cuối, Lý Thuần Phong không nói một lời nào.
Đây là sự ăn ý ngầm giữa sư đồ bọn họ nhiều năm qua.
Lúc sư phụ tính quẻ, Lý Thuần Phong sẽ không quấy rầy.
Nhưng lúc Viên Thiên Canh trầm ngâm không nói, ngoài điện truyền đến một trận tiếng xì xào bàn tán.
"Thuần Phong, con ra xem thử."
Viên Thiên Canh nói một câu.
"Đồ nhi tuân mệnh."
Lý Thuần Phong ôm quyền nhận lệnh mà đi.
Hắn đi ra ngoài điện, thấy người đến là người nói chuyện của Bất Lương Nhân Phùng Hạo, vội vàng chắp tay nói:
"Là ngọn gió nào đưa Phùng đại nhân đến đây. Ngài chính là không có chuyện không đến điện tam bảo a."
"Viên thiên sư, bản quan muốn cầu kiến Viên thiên sư."
Phùng Hạo đi thẳng vào vấn đề.
"Gia sư đang thanh tu, không tiện gặp khách."
Lý Thuần Phong thản nhiên đáp lời.
"Không được, nếu như hôm nay không gặp được Viên thiên sư, bản quan sẽ không đi."
Trong lòng Phùng Hạo đã định chủ ý rồi, dứt khoát vô lại.