Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm nhận một ngày nhân tình ấm áp của nhân gian phụ từ tử hiếu, huynh hữu muội manh, Triệu Tuân chung quy vẫn là phải trở về bản chất của cuộc sống - lạnh lùng đi lên.

Ở kiếp trước liên tục phúc báo 996, Triệu Tuân sớm đã trở thành một cỗ máy làm việc không có tình cảm rồi. 

Cho dù đến Đại Chu triều, thứ khắc ở trong xương cốt cũng sẽ không thay đổi.

Huống hồ ở hậu thế ngươi làm không sảng khoái còn có thể leo lên mà hô, hét một tiếng diss với lãnh đạo, hét lớn một tiếng gia gia ta không hầu hạ nữa.

Ở đế quốc Đại Chu thì sao? Ngươi thử xem?

Nếu như Triệu Tuân thật sự làm như vậy, e rằng khắc sau Hiển Long Đế sẽ cho hắn một câu hỏi lớn: Tiểu tử, làm gì vậy?

Sau đó Triệu Tuân sẽ cười mà vào nhà lao, chém đầu.

Nếu muốn không bị sắp xếp rõ rõ ràng ràng, thì phải có cảm ngộ xã súc.

Hơn nữa trải qua mấy ngày rồi, Triệu Tuân phát hiện cuộc sống của Bất Lương Nhân cũng không khô khan như trong tưởng tượng của hắn.

Còn về kinh thành nước sâu… cũng không phải bởi vì Triệu Tuân gia nhập Bất Lương Nhân nước mới sâu như vậy, mà là nước vẫn luôn sâu như vậy.

Chỉ có điều bởi vì Triệu Tuân gia nhập Bất Lương Nhân, khiến cho hắn nhìn thấy rõ rệt mà thôi.

Dù sao Triệu Tuân cũng ôm chân của Hiển Long Đế rồi, lại có Bất Lương Soái ưu ái, có thể thoải mái mà làm việc.

Thế nhưng chuyện hiển nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

Bởi vì hắn vừa đến Bất Lương Nhân Nha Thự liền cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị.

Ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều rất kỳ quái, trong ánh mắt của những Bạch Bào, Thanh Bài đó đều lộ ra vẻ đố kỵ, trong mắt của các Phi Bào thì rất là nghi hoặc không hiểu, còn về trong mắt của các đại lão Tử Bào thì đều là khinh thường.

Triệu Tuân không khỏi cảm khái trong lòng, đây thật sự là chúng sinh vạn tượng.

Thực ra đế quốc Đại Chu giống như thế giới võng du ở hậu thế, mỗi một bản địa giống như một nhân vật NPC, mà Triệu Tuân thì giống như một nhân vật do người chơi lập ra.

Khác biệt duy nhất là ở thế giới võng du có thể thông qua kryptorum vàng để lớn mạnh, còn ở đế quốc Đại Chu thì dường như không được.

Phương thức duy nhất chính là nhân mạch và năng lực.

Chỉ hai điểm này, Triệu Tuân có cả hai.

Nếu như còn phải đối mặt ăn cơm nữa, Triệu Tuân có thể tính là vương tác rồi.

Triệu Tuân cũng không để ý đến ánh mắt của những đồng liêu kia, mà là đi thẳng vào nha thự.

Hắn đi đến một góc nhỏ, gặp mặt Giả Hưng Văn, cười nói:

"Giả đại ca, mang bánh bao cho huynh đây, thịt heo hành tây. Nhân bánh rất nhiều, cắn một miếng mỡ ngập trong miệng. Huynh mau ăn đi cho nóng."

Các ty thực quyền nha môn của Đại Chu mỗi ngày đều phải điểm danh, cho nên bất luận là quan viên phẩm cấp cao bao nhiêu đều phải đúng giờ đến nha môn điểm danh, đương nhiên ngoại trừ quý tộc công hoana ra.

Bất Lương Nhân là thực quyền nha môn, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong nhà có phụ nữ thật tốt, người cô độc thì chỉ có thể gửi hi vọng ở đồng liêu có thể mang đến một chút đồ ăn sáng.

Không có cách nào, thời gian bọn họ điểm danh quá sớm, rất nhiều người bán hàng ăn sáng trên đường cũng đều chưa mở hàng.

Hơn nữa thành Trường An thực hành chế độ phường thị nghiêm ngặt, đặc biệt là thời gian đánh chuông buổi sáng, bình thường bán hàng rong cũng không dám nhảy ra chạm vào quan phủ.

"Minh Doãn, đa tạ."

Trên gò má Giả Hưng Văn hiện ra một nụ cười, lộ ra cái răng trắng sáng, không kịp chờ đợi mà nhận lấy bánh bao, cắn một miếng lớn.

"Ừm, mùi vị thật không tệ."

Y vừa ăn vừa lải nhải nói:

"Làm Bất Lương Nhân chúng ta, ba bữa cơm không đúng giờ. Lúc gặp vụ án khẩn cấp, thậm chí phải suốt đêm phân tích tài liệu suy đoán tình tiết vụ án, không khác biệt gì với Ngao Ưng. Minh Doãn à, ngươi biết vì sao ta lại đen như vậy không? Chính là thức đêm nấu đấy. Lúc trước thức đêm cực kỳ thống khổ, bởi vì thức đêm sẽ đói, đói bụng thì phải tìm ăn. Mà Bất Lương Nhân Nha Môn ngươi cũng biết rồi đấy, đều là một đám lão gia thô, căn bản sẽ không thừa lại đồ ngon..."

Giả Hưng Văn nhanh như chớp ăn xong một cái bánh bao, lau dầu mỡ trên miệng, cười khà khà với Triệu Tuân: "Minh Doãn à, ngươi là thế tử quốc công, trong phủ mời đầu bếp nhất định là đỉnh cấp đúng không? Sau này nếu như chúng ta thức đêm tra án, ngươi bảo đầu bếp làm thêm một chút phái người đưa tới, chúng ta cùng ăn."

"..."

Triệu Tuân đen mặt nhìn Giả Hưng Văn ăn như hổ đói, bình thường hắn sao lại không nhìn ra được bản tính ham ăn như vậy chứ.

"Giả đại ca, bất quá là mấy cái bánh bao, không đến mức..."

"Đâu có, bánh bao này là thứ ngon nhất cả đời này ta từng được ăn, nếu như có thể mỗi ngày đều được ăn bánh bao này, thì có chết cũng đáng."

Hắn cảm thấy Giả Hưng Văn tuy rằng có chút tật xấu, thế nhưng vẫn là không tệ.

Nhưng ngàn vạn đừng xảy ra chuyện ngoài ý muốn

"Giả đại ca, huynh cứ yên tâm đi, có đệ ở đây huynh sẽ được ăn uống thoải mái, có điều sau này huynh đừng nói gì mà sống với chết nhé, đệ nghe mà hãi hùng."

Giả Hưng Văn hai mắt híp lại, gật đầu.

Triệu Tuân lại đưa cho Giả Hưng Văn một bình nước, giống như không để ý hỏi:

"Đúng rồi, sao mới một đêm đệ không ở đây, trong nha môn biến hóa lớn như vậy. Ánh mắt mọi người nhìn đệ sao lại kỳ quái như vậy.

"Đệ nói cái này à, đừng để ý. Những người này chính là như vậy, Bất Lương Nhân Nha Môn chúng ta không có bí mật riêng gì cả, trên căn bản tin tức đều không che giấu. Đệ lập được đại công trước mặt Phùng đại nhân và bệ hạ, đương nhiên có người đỏ mắt rồi."

"Có điều, đệ cần làm thế nào thì cứ làm thế ấy, những người này không cần để ý.

Giả Hưng Văn ăn bánh bao thực sự rất nhanh, không đến thời gian uống một chung trà đã ăn sạch sẽ.

Hắn tiện tay cầm một tấm vải lên lau miệng.

Triệu Tuân chấn kinh nói:

"Giả đại ca, huynh cầm là giẻ lau..."

Giả Hưng Văn sững sờ tại chỗ.

"Ách, đừng để ý những tiểu tiết này."

"Đúng rồi, nếu đệ đã đến rồi, ta cũng nói với đệ phát hiện đêm qua của ta."

Giả Hưng Văn xán đến gần Triệu Tuân, thấp giọng nói:

"Đêm qua, ta lấy được hành tung của mấy người Đông Việt Quốc đó."

Trong lòng Triệu Tuân kinh hãi, theo bản năng buột miệng nói:

"Lại là dựa vào Đại án độc thuật?"

"Đương nhiên."

Triệu Tuân thầm nghĩ số liệu chính là lợi hại, đã qua mấy ngày rồi, cũng có thể nắm được hành tung của người Đông Việt Quốc.

"Cho nên chúng ta tiếp theo cần làm chính là tìm hiểu ngọn nguồn."

Triệu Tuân cũng đè thấp thanh âm nói.

Hắn hiện giờ càng ngày càng có cảm giác tra án, hắn cảm thấy kiếp trước của mình lựa chọn học môn trinh thám học thật sự rất hữu dụng.

"Không tệ, có điều chuyện này ngàn vạn đừng tiết lộ ra ngoài, đệ biết ta biết là được, ta cảm thấy trong Bất Lương Nhân Nha Môn có thể còn có nội ứng của kẻ địch."

Giả Hưng Văn chen đến gần Triệu Tuân nói.

Giả Hưng Văn lại từ hình thái ếch hóa thành hình thái lão hồ ly, khóe miệng cong lên.

Triệu Tuân thầm nghĩ cái này cũng được, làm việc cùng một người càng già càng lão luyện thật sự là có thể trưởng thành hơn rất nhiều.

Trong lúc mơ hồ Triệu Tuân cảm thấy có chút cảm động, vỗ vai Giả Hưng Văn nói:

"Giả đại ca huynh yên tâm đi, đạo lý này đệ hiểu. À đúng rồi, huynh ăn xong bánh bao thịt có chút ngán? Đệ đi mua chút quýt cho huynh đỡ chán."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK