Vương Trung Ích lại là tu hành giả, đây là điều Triệu Tuân không ngờ đến.
Đường đường là Sóc Châu Tiết Độ Sứ của đế quốc Đại Chu, tu hành võ đạo, đây chắc chắn cũng sẽ nằm ngoài dự liệu của quan to quan nhỏ đi.
Có điều Triệu Tuân cũng không để ý những thứ này, hắn càng muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
"Sau khi bản quan biết y là Bất Lương Nhân, dường như y cũng có phát giác, cố ý cách xa bản quan."
Vương Trung Ích ngừng lại một chút, trên mặt mang theo vẻ cười khổ, nói:
"Bản quan thậm chí biết y âm thầm thăm dò tin tức của bản quan, có điều bản quan cũng không lộ ra."
"Cho nên hôm Ngô Từ chết đó ngài đang làm gì?"
Triệu Tuân đột nhiên ý thức được Vương Trung Ích cũng không có trả lời chính viện vào vấn đề của mình, hỏi lại một lần nữa.
"Bản quan ở trong phủ nghỉ ngơi, lúc đó cũng không nhận được tin tức, cũng là sau này mới biết chuyện."
Trên mặt của Vương Trung Ích đầy vẻ mệt mỏi.
"Bản quan cũng rất muốn biết là ai giết hại y, nếu như có kết quả xin mau chóng nói cho ta biết."
Triệu Tuân gật đầu.
"Ta biết rồi, ta tin rằng pháp luật của Đại Chu sẽ không trách nhầm một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua cho người xấu."
Nói xong Triệu Tuân rời khỏi đại lao.
Hắn vừa ra khỏi phòng lao, Vượng Tài và Giả Hưng Văn liền chủ động chạy tới.
"Thế nào, Minh Doãn huynh, có lấy được tin tức hữu dụng không?"
Trong ánh mắt của Vượng Tài tràn ngập dục vọng muốn biết.
“Không khác nhiều so với dự liệu của ta. Tuy rằng hiện giờ đưa ra kết luận vẫn còn quá sớm, có điều ta tin Vương Trung Ích vô tội, chắc chắn là có người hãm hại.”
“Là ai muốn hãm hại y?”
Chuyện liên quan đến cái chết của Ngô Từ, Giả Hưng Văn hiển nhiên là quan tâm đến chuyện này nhiều hơn Ngô Từ.
“Cái này trước mắt vẫn không rõ. Có điều từ các loại dấu hiệu xem ra, cái bẫy hãm hại Vương Trung Ích đã được sắp xếp ngay từ đầu. Ta thậm chí cảm thấy cái chết của Hà ngự sử cũng là người ở phía sau thiết kế xong rồi.”
Kiếp trước Triệu Tuân suy cho cùng cũng là từng học qua về phá án, lại cũng rất có hứng thú với việc tra án, cho nên hắn rất mẫn cảm với chuyện này.
Đây rõ ràng chính là liên hoàn án, mà hắc thủ sau màn dám thiết kế hãm hại một tiết độ sứ, nhất định là thủ nhãn thông thiên.
Triệu Tuân cảm thấy dường như mình rơi vào trong một vũng bùn, bất cứ lúc nào cũng có thể lún sâu vào đó không thể tự rút ra được.
Triệu Tuân cảm thấy vô cùng mệt mỏi, muốn về nhà nghỉ ngơi dưỡng thần trước.
“Giả đại ca, Vượng Tài hai người yên tâm, vụ án này ta nhất định quản đến cùng. Có điều ta muốn về nhà nghỉ ngơi hai ngày, điều chỉnh lại tâm trạng.”
Giả Hưng Văn khẽ gật đầu nói:
“Cũng tốt, khoảng thời gian này bọn ta sẽ giúp đệ canh chừng nhà lao, đề phòng có người muốn giở trò.”
Triệu Tuân thầm nghĩ Giả đại ca có lòng đề phòng lần trước trong Bất Lương Nhân Nha Môn có nội gián.
Suy cho cùng ngay cả quan khám nghiệm cũng có thể là nội gián của người khác, thì đại lao cũng không chắc sẽ an toàn.
Có người canh chừng dù sao cũng là chuyện tốt.
…
…
Đối với Triệu Tuân mà nói, nhà là một nơi có thể tạm thời quên đi tất cả mọi phiền não.
Gần đây Triệu Tuân tra án phải tập trung tinh thần cao độ, mỗi ngày đều ở trong Bất Lương Nhân Nha Môn, công việc và cuộc sống đều lặp đi lặp lại.
Đây cũng không phải là cuộc sống mà Triệu Tuân muốn.
Tự nhiên không minh không bạch trèo lên thuyền của Hiển Long Đế, bây giờ Triệu Tuân muốn xuống thuyền cũng đã không thể xuống nữa rồi.
Xem ra hắn chỉ có thể là một hải vương rồi, ôi đây là do Hiển Long Đế bức hắn mà.
“Tiểu công gia trở về rồi, tiểu công gia trở về rồi.”
Nô bộc canh cửa nhìn thấy Triệu Tuân trở về, ai ai cũng vui mừng.
“Ừm… chớ có lộ ra.”
Triệu Tuân cẩn thận nhắc nhở.
Hắn không dễ dàng gì mới về phủ một lần, đương nhiên không thể quá khoa trương, bằng không sẽ bị cha giáo huấn một trận, nói hắn không biết chú ý đến gia đình.
Triệu Tuân lặng lẽ trở về đến khoa viện nơi mình sống, hạ lệnh cho nọi người đun một thùng nước nóng chuẩn bị tắm rửa.
Điều kiện sống ở Bất Lương Nhân Nha Môn rất bình thường, đương nhiên không thể nào ngày nào cũng tắm gội, mấy ngày nay Triệu Tuân bận tra án, khắp người đều là mùi mồ hôi.
Điều này đối với Triệu Tuân ưa sạch sẽ mà nói thực sự quá khó chịu.
Cởi từng lớp y phục nhảy vào trong thùng gỗ, Triệu Tuân vô cùng thư thái nhắm mắt lại, thư giãn.
Sảng khoái, thật sự sảng khoái.
Rất lâu rồi không sảng khoái như vậy.
Nhưng hắn vừa mới hưởng thụ chưa được bao lâu, liền nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
“Tuân ca ca, Tuân ca ca ôm.”
Không hiểu sao tiểu loli Triệu Đan Thù biết được tin Triệu Tuân về phủ, cũng không ngủ chưa mà chạy thẳng đến chỗ ở của Triệu Tuân.
Nàng cũng không cần hỏi, đẩy cửa đi thẳng vào, lao vào Triệu Tuân.
“Ách, muội muội, ca đang tắm rửa…”
Triệu Tuân lộ vẻ xấu hổ, vội vàng nói:
“Muội ra ngoài trước đi. Đợi ca tắm xong sẽ lại đến chơi với muội.”
Tiểu loli vẻ mặt uỷ khuất, tội nghiệp nhìn Triệu Tuân nói:
“Tuân ca ca không được lừa muội, nếu như huynh lừa muội, muội sẽ bảo cha đánh vào mông huynh.”
Triệu Tuân bất đắc dĩ, xua hay tay nói:
“Ta tuyệt đối không lừa muội.”
Tiểu loli lúc này mới rất không tình nguyện ra khỏi phòng.
Triệu Tuân lại ngâm thêm khoảng một khắc, rồi nhảy ra khỏi thùng gỗ lau khô người mặc y phục mới sạch sẽ.
Lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.
“Ngửa mặt nhìn trời cười lớn mà đi, đời ta há phải đời cỏ dại.”
Triệu Tuân rũ sạch hình tượng nhếch nhác, lại khôi phục lại trạng thái của công tử quyền quý đẹp trai.
Hắn đẩy cửa phòng ra, thấy tiểu loli ở ngoài cửa, siết chặt tay cắn môi xuất thần.
“Đan Thù…”
“Tuân ca ca, Tuân ca ca ôm!”
Tiểu loli hăng hái nhào vào lòng Triệu Tuân, vô cùng ấm áp như một quả cầu thịt.
“Muội muội, ca mới rời nhà có mấy hôm, muội đã làm như một năm không gặp rồi.”
“Tuân ca ca, nhị lang, tam lang ức hiếp muội. Người ta, người ta không đánh lại bọn họ! Huhuhu..”
Triệu Tuân nghe vậy không khỏi cười khổ.
Hắn còn tưởng là chuyện gì, thanh quan khó tránh việc trong nhà, mâu thuẫn giữa người nhà với nhau còn khó giải quyết hơn vụ án ly kỳ của Bất Lương Nhân Nha Môn.
Vụ án có ly kỳ hơn, cũng có cách giải quyết.
Nhưng mâu thuẫn gia tộc thì không có đạo lý để nói.
Cho dù là như vậy, Triệu Tuân vẫn đứng về phía tiểu loli.
Không bởi vì điều gì khác, chỉ bởi vì tiểu loli thôi.
“Nhị lang, tam lang sai lại ức hiếp muội?”
Triệu Tuân lau nước mắt giúp tiểu loli, rất ôn nhu nói:
“Ca ca chống đỡ cho muội.”
“Tối hôm trước người ta muốn ăn kem, liền bảo người đi đến nhà bếp lấy một cái, ai ngờ giữa đường bị nhị lang cướp mất. Sáng hôm qua người ta đang vui vẻ ăn mì, tam lang đột nhiên chạy đến nhổ nước bọt vào trong bát, không ăn nổi nữa.“
Tiểu loli khóc lóc thảm thiết về “bạo lực gia đình” đến mức mặt mũi đầy nước mắt.
Triệu Tuân vẫn luôn thương yêu muội muội này, thế nhưng cũng bị tình cảnh của nàng khiến cho dở khóc dở cười.
“Nhị lang, tam lang cũng thật sự là, lớn như vậy rồi còn ức hiếp muội muội.”
Triệu Tuân vỗ ngực nói:
“Chuyện này giao cho huynh, huynh nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một trận.”
Tiểu loli lúc này mới vui vẻ trở lại, cười haha.
Triệu Tuân thích nhất là nhìn tiểu loli cười. Hai cái núm đồng tiền nhỏ nhỏ, hai cái răng khểnh to to….
“Tuân ca ca là tốt nhất, Tuân ca ca đánh bọn họ!” Tiểu loli siết chặt thành hai nắm đấm, ra sức vung vẩy trong không trung.