Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi đại lao, trong lòng Triệu Tuân khá nặng nề.

Từ tình hình trước mắt xem ra, chuyện đã phức tạp hơn nhiều so với dự tính của hắn rỗi

Cái chết của Giám Sát Ngự Sử Hà Viễn Sơn dây dưa đến nhiều thế lực.

Bất kể là Đông Việt kiếm khách, Hạo Nhiên Thư Viện, Ma Giáo hay là triều đình đều không phải là ngọn đèn cạn dầu.

Tiếp tục điều tra rất có thể sẽ dính dáng đến lợi ích của nhiều phe.

Thế nhưng nếu như lúc này mà từ bỏ, Triệu Tuân lại không cam tâm.

“Minh Doãn? Minh Doãn!”

Bỗng nhiên Triệu Tuân phát hiện có người đang gọi mình, quay đầu lại nhìn đó không phải Giả Hưng Văn thì là ai nữa chứ?

“Giả đại ca, sao vậy?”

“Ta thấy đệ tâm sự trùng trùng, có phải là đang nghĩ đến chuyện điều tra không? Nói thật một ngự sử chết bất đắc kỳ tử dính dáng đến nhiều thứ như vậy ta cũng không nghĩ đến. Có điều mấy ngày này chúng ta cũng tính là thu hoạch phong phú rồi. Bệ hạ không phải đã đồng ý cho đệ có thể khôi phục thân phận rồi sao, vậy chúng ta liền đến phòng nhạc nghe hát thôi, ổn định tâm tình một chút.”

“Thật sự chỉ là đến nghe hát sao?”

Triệu Tuân hoài nghi hỏi.

"Bằng không thì sao?"

"Được rồi, là đệ nghĩ nhiều rồi. Có điều đệ cảm thấy trước mắt vẫn là đừng đến những nơi yên liễu đó thì tốt hơn, suy cho cùng lúc này đang là lúc rối ren, ngộ nhỡ bị người ta nắm được đằng chuôi để công kích Phùng đại nhân thì không tốt đâu."

"Cũng được, không ngờ rằng tiểu tử đệ tuổi còn trẻ mà lại có dáng vẻ già nua như vậy. Nếu đã như thế, chúng ta đến Khúc Giang Trì giải sầu một chút đi. Không lâu sau ở đó sẽ cử hành hội thơ, có không ít thiên kim nhà giàu đến nơi đó du ngoạn quanh hồ để tìm phu quân, chúng ta đi có thể ngắm cho đã mắt.

Triệu Tuân sắc mặt đen sì nhìn Giả Hưng Văn, tên này thoạt nhìn thì thành thật như vậy, sao lại có bụng dạ gian xảo như vậy chứ, không phải đi đến phòng ca múa nghe nhạc thì chính là đến Khúc Giang Trì lén nhìn thiên kim nhà giàu. Có điều Đại Chu dân phong cởi mở, nữ tử cũng đều là có thể ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Vừa nghĩ đến cảnh tượng bộ ngực sung mãn tạo thành những khe rãnh như ẩn như hiện trong làn váy ngắn, Triệu Tuân cũng có chút động lòng.

Đều là nam nhân, loại chuyện này cũng không có gì ngại ngùng cả.

Thánh nhân không phải từng nói rồi sao, thực sắc tính dã.

Lại có câu nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Thích mỹ nữ vẫn tốt hơn là thích nữ trang đại lão, đây là chuyện vô cùng bình thường.

...

...

Khúc Giang Trì nằm ở góc đông nam của thành Trường An, từ Bất Lương Nhân Nha Thự ở Giáp Thành của Đại Minh Cung cưỡi ngựa đi về phía trước phải xuyên qua cả hoàng thành, ra Ngoại Quách Thành.

Có điều tốc độ cưỡi ngựa vẫn là phải nhanh một chút, Giả Hưng Văn vội vàng đến Khúc Giang Trì học đòi văn vẻ, Triệu Tuân cũng không thể không thức thời.

Cuộc sống của Bất Lương Nhân cũng không khô khan buồn tẻ giống như trong tưởng tượng của Triệu Tuân, chỉ cần không phải là ám tử không thể bại lộ thân phận, thì những xã giao cuộc sống bình thường vẫn có thể duy trì.

Là một nam nhân trưởng thành, Triệu Tuân hiểu rất rõ xã giao có nghĩa là gì.

Nếu muốn lăn lộn ở đế quốc Đại Chu, xã giao là nhất định phải có.

Nếu muốn bò lên, nhất định phải kết giao rộng rãi, cho dù là kết giao được bằng hữu sẽ không lập tức có tác dụng, những chuẩn bị trước một chút cũng không tệ.

Nói không trừng ngày nào đó sẽ dùng tới.

Hiện giờ đang là mùa thu, trên Khúc Giang Trì khói sóng mênh mông, tôn bầu tửu tương, kèn ca hoạ thuyền.

Từ xa nhìn lại thấy vô số lầu các cung điện liên miên nối tiếp nhau.

Triệu Tuân biết vương tôn quý tộc đều có thói quen xây dựng biệt việt bên cạnh Khúc Giang Trì, như vậy lúc nào muốn đến du ngoạn cũng đều rất thuận tiện, cho dù nhất thời nổi hứng chơi quá thời gian, cũng có thể ở lại biệt viện, sáng sớm hôm sau sau khi phường thị mở cửa sẽ quay về phủ.

Thành Quốc Công Phủ cũng có một toà biệt viện ở bên Khúc Giang Trì, có điều Triệu Tuân cũng không có ý muốn đến.

Nếu Giả Hưng Văn đã muốn ngắm các em gái, vậy bọn họ sẽ ngoan ngoãn ngắm em gái, không thể chủ thứ bất phân được.

Công việc rất quan trọng, thế nhưng trong cuộc sống không phải chỉ có mỗi công việc,

Tiền thế lưu hành một câu nói, cuộc sống không chỉ có tạm bợ trước mắt, còn có thơ và

phương xa.

Thật không dễ dàng gì mới thoát khỏi cuộc sống 996, Triệu Tuân không có lý do gì để mình ở Đại Chu cũng sống vô cùng mệt mỏi được.

Hạm nương, miêu nương là ký gửi tinh thần của Triệu Tuân ở hậu thế, thỉnh thoảng hắn sẽ tham gia buổi cosplay, hoá trang thành một người đầy máu sống lại hô to olicap. Nhưng ở thời đại này có nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy, Triệu Tuân cần phải nắm chặt lần số phận an bài này.

Đừng quên rằng hắn đường đường là thế tử của Thành Quốc Công, cũng cần làm một vài chuyện phù hợp với thân phận của mình chứ.

Đương nhiên, Triệu Tuân cho dù là lấy nhiều vợ ở thế giới này, cũng sẽ không quên người tình trong mộng kiếp trước của mình.

Yoyo, gothic loli, sóng điện của con gái vĩnh viên luôn tích thần.

Khúc Giang Trì có bốn khu vực phường thị lớn, ngoại trừ Phù Dung Viên chỉ dành cho hoàng thất du ngoạn ra, phần lớn các khu vực đều có thể du lãm.

Triệu Tuân trước kia thường xuyên đến Khúc Giang Trì, mang theo Giả Hưng Văn quen thuộc đi vào bến tàu, trực tiếp đi lên một con thuyền hoa đỗ ở bên cạnh bờ hồ.

"Ai ôi, đây không phải là Triệu tiểu công gia sao, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy?"

Một gã sai vặt mặc áo xanh, đầu đội khăn vấn khom người hành lễ với Triệu Tuân.

Lúc đó Triệu Tuân bất ngờ té lầu ở Tuý Tiêu Tương đã bị quan lại nha môn của Kim Ngô Vệ, Kinh Triệu Phủ nghiêm khắc khống chế phạm vi tin tức, ngoại trừ cực ít người của phường Bình Khang và một bộ phận quyền quý triều đình biết sự tình ra, thì căn bản không có ai biết.

Cộng thêm sau này Triệu Tuân gia nhập Bất Lương Nhân lập công, Hiển Long Đế hạ một đạo thánh chỉ khen ngợi hắn, tính là chính thức xoá sạch dấu vết của chuyện này rồi.

Là con người thì đều sẽ lựa chọn quên đi, đặc biệt là những quý tộc công khanh này.

Cho dù bọn họ không muốn, hoàng đế cũng có thể giúp bọn họ quên đi.

Không phải ngươi cảm thấy, mà là trẫm cảm thấy.

Các ngươi không muốn thể diện, trẫm giúp các ngươi có thể diện.

Đây chính là lợi ích của việc nắm giữ quyền lực.

Cho nên Triệu Tuân giống như hoàng toàn chưa từng chết, cuối cùng chịu thua thiệt nhẫn vẫn là Nguỵ Vương Lý Liễn.

Tự nhiên bị thiên tử giáo huấn phạt bổng, chạy đến phong địa liên phiên, kết quả Triệu Tuân lại sống dậy, còn được Hiển Long Đế khen ngợi.

Chỉ có thể nói đây là mệnh.

Trong mệnh có lúc không cầu tự có, có lúc không có duyên phận chớ cưỡng cầu.

"A, gần đây cuối thu không khí dễ chịu, ta và bằng hữu đến Khúc Giang Trì du lãm một phen. Trên hoạ thuyền còn vị trí nào không?"

Triệu Tuân mỉm cười nói.

"Có, đương nhiên là có, Triệu công tử và vị công tử này mời vào trong."

Thuyền hoa là du thuyền cỡ lớn, không giống với thuyền nhỏ bình thường, cần đợi đủ người mới có thể chạy.

Thế nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ như quý nhân giống như Triệu Tuân nếu như đến muốn lái thuyền du ngoạn quanh hồ, hoàn toàn có thể bảo người lái thuyền cho thuyền chạy sớm hơn.

Có điều Triệu Tuân và Giả Hưng Văn vốn là muốn giết thời gian, liền không làm việc bị người khác chỉ trích ghét bỏ.

Giả Hưng Văn tuy rằng ở Bất Lương Nhân Nha Thự làm việc mười mấy năm rồi, vất vả khổ cực tích cóp được tiền bạc cũng chỉ là vừa đủ để mua một toà trạch viện hai tầng ở phường An Thiện của Nam Thành. Y đến Khúc Giang Trì du ngoạn cũng đều là đi bộ quanh hồ, đâu có được lên thuyền hoa xa xỉ như vậy.

Y có chút hâm mộ nhìn Triệu Tuân, cảm khái nói: "Minh Doãn à, nếu như ta có xuất thân như đệ thì tuyệt đối sẽ không đi con đường này."

"Giả đại ca, huynh cũng biết đệ không có lựa chọn khác mà."

Triệu Tuân cười khổ một tiếng, ra hiệu bảo Giả Hưng Văn trước tiên đến ngồi ở vị trí gần cửa sổ.

"Có điều nếu đã đến đây rồi, thì theo phong tục ở đây, đệ cảm thấy thực ra cũng không có gì không ổn. Hơn nữa nếu như không đi con đường này, đệ làm sao gặp được người tốt như Giả đại ca chứ?"

"Tiểu tử này thật là miệng lưỡi trơn tru."

Giả Hưng Văn lắc đầu nói tiếp:

"Ta thấy đệ thật sự không có biện pháp, cũng khó trách bệ hạ và Phùng đại nhân đều rất thưởng thức đệ. Ta chính là học không được mồm mép của đệ."

Lúc hai người đang cười nói, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thông báo âm điệu sắc bén:

"Vĩnh Hoà Huyện Chủ giá đáo."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK