Nếu đã bảo đảm làm chỗ dựa cho muội muội, Triệu Tuân đương nhiên phải lấy ra hành động thực tế.
Muội muội này của hắn đừng thấy còn trẻ con, rất cơ trí đấy.
Nếu như Triệu Tuân chỉ nói khoác, tiểu loli chắc chắn có thể nhìn ra được.
Hơn nữa, nhị lang và tam lang thực sự có chút quá đáng, Triệu Tuân cũng thật sự muốn nhân cơ hội này giáo huấn bọn họ.
Hổ không ra uy, ngươi lại tưởng là hello kitty à.
Ừm, uy vọng của huynh trưởng vẫn phải bảo vệ.
Nhị lang Triệu Thuần, tam lang Triệu Liễn đều là huynh đệ ruột cùng cha cùng mẹ với Triệu Tuaan, không giống với những đệ đệ con thứ khác.
Cho nên bọn họ mới dám ngông cuồng như vậy.
Thế nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hai người họ ở trước mặt Triệu Tuân tuyệt đối không dám lỗ mãng.
Lại nói Triệu Tuân hùng hổ đi đến hậu viện, đi thẳng đến Thanh Phong Đường nơi con cháu Triệu thị học tập.
Từ xa liền nghe thấy tiếng đọc sách.
Thời gian này nhị lang và tam lang chắc chắn đang đọc sách.
Triệu Tuân chỉnh trang lại y phục liền dạo bước đi vào trong.
Học đường của Triệu thị mời Khổng tiên sinh đến dạy đang đọc kinh điển, ông đọc một câu học trò ở dưới liền đọc theo một câu.
Trừ nhị lang và tam lang ra, Triệu Tuân còn tám đệ đệ con thứ nữa.
Thế nhưng Triệu Tuân cũng không thân cận với bọn họ, nhiều nhất tính là quen mặt mà thôi.
Khiến Triệu Tuân cảm thấy tức giận là, nhị lang và tam lang lại ngủ gật, đầu gật gù sắp ngã, bất cứ lúc nào cũng có thể dập đầu vào bàn học.
Ngược lại những đệ đệ con thứ kia thì đang nghiêm túc đọc theo.
Triệu Tuân thầm nghĩ ngay cả lý do cũng không cần tìm nữa, trực tiếp vào đi.
"Khụ khụ..."
Triệu Tuân khẽ hắng giọng một cái, lập tức chắp tay nói với Khổng tiên sinh:
"Khổng tiên sinh, gia phụ lệnh cho ta đến giám sát tình hình học tập của bọn họ, lại không ngờ nhị lang, tam lang lại dám lười biếng, mong Khổng tiên sinh cho mượn thước dùng một lát."
Khổng tiên sinh hiển nhiên sửng sốt.
Ông đương nhiên biết Triệu Thuấn và Triệu Liễn đang lười biếng ngủ gật, thế nhưng chuyện này ông vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Suy cho cùng gia đình công huân thế gian giống như Triệu gia như vậy, không cần thi khoa cử cũng có thể vượt trội xuất sắc làm rạng rỡ cửa nhà, thân là con nối dõi của quốc công, ngồi ăn rồi chờ chết là tốt rồi.
Ở thời đại này, xuất thân quyết định tất cả mọi thứ, Triệu Thuấn, Triệu Liễn là sinh ra đã ngậm thìa vàng, là chủ định cả đời này hưởng vinh hoa phú quý, không lo cơm ăn áo mặc. Đối với bọn họ mà nói ý nghĩa của việc đọc sách chính là hiểu biết chữ nghĩa mà thôi.
Nhưng Thành Quốc Công hiển nhiên không xem như vậy, bằng không cũng sẽ không phái thế tử Triệu Tuân đến giám sát.
Khổng tiên sinh lập tức sinh ra một tia cảm đọng.
Đến cùng là Quốc Công Gia, cảnh giới này thực không bình thường.
"Thế tử, cái này không cần đâu, nhị lang và tam lang còn nhỏ..."
"Khổng tiên sinh, bọn chúng làm chuyện như vậy, cần phải tiến hành trừng phạt."
Triệu Tuân lại hành lễ với Khổng tiên sinh, kiên quyết nói:
"Mong Khổng tiên sinh thành toàn."
Khổng tiên sinh không do dự nữa, khẽ gật đầu nói;
"Như vậy cứ theo thế tử đi."
Nói xong bước lên trước mấy bước giao thước cho Triệu Tuân.
Triệu Tuân cũng không do dự, lần lượt véo tai nhị lang và tam lang cho họ tỉnh.
Hai người nhìn thấy trước mặt là Triệu Tuân, vô thức run rẩy một cái.
"Đại... đại ca..."
Triệu Thuấn và Triệu Liễn vẫn luôn thông đồng với nhau, một người kinh sợ người kia đương nhiên cũng không thể chống đỡ được.
Cộng thêm thế tử Triệu Tuân vẫn là có uy vọng, khiến hai người có tật giật mình theo bản năng lùi về sau.
"Phụ thân mời đại nho như Khổng tiên sinh đến truyền thụ văn chương của thánh nhân cho hai đệ, hai đệ lại học hành như vậy sao? Hôm nay ta phải thay phụ thân giáo huấn hai đệ một trận."
Triệu Tuân khí thế bừng bừng vung vẩy thước trong tay, doạ cho nhị lang và tma lang sợ nuốt nước miếng.
Còn về những đệ đệ con thứ kia, thì là tư thế xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
Ngày thường bọn họ cũng không ít khi bị nhị lang và tam lang ức hiếp, bây giờ có thể nhìn thấy nhị lang, tam lang ăn đòn, trong lòng đương nhiên là rất sảng khoái.
"Đại ca, bọn đệ biết sai rồi."
Đối mặt với Triệu Tuân nghiêm khắc, hai người khóc lóc nhận sai.
"Bây giờ biết sai rồi, sớm vậy sao? Nằm xuống bàn học, chổng mông lên."
Triệu Tuân lại không tha.
Triệu Thuấn và Triệu Liễn không biết làm thế nào, nhìn nhau một cái có chút không cam lòng nằm xuống bàn học.
Triệu Tuân hít một hơi thật sâu, vung thước lên đánh vào mông của hai người.
Đánh xong người này lại đánh người kia, đánh xong bên này lại đánh bên kia.
Triệu Tuân lại là tu hành giả, tuy rằng đã thu liễm phần lớn lực khí, thế nhưng vẫn đánh cho nhị lang và tam lang kêu gào oai oái, quỷ khóc sói gào.
Những đệ đệ con thứ kia của Triệu Tuân nhìn mà thấy sảng khoái, Khổng tiên sinh cũng rất sảng khoái.
Nhị lang, tam lang ngày thường có chỗ dựa nên không sợ, hoàn toàn không coi việc đọc sách ra gì, bây giờ cũng tính là chịu khổ rồi.
Tuy rằng nhị lang, tam lang gào trời khóc đất, Triệu Tuân vẫn không có ý thương tiếc, một hơi đánh hai mươi thước mới dừng lại.
Lúc này nhị lang và tam lang đã khóc đến mức nước mũi tèm lem, thấy Triệu Tuân dừng lại cũng không màng đến dáng vẻ lập tức xoa mông.
"Khổng tiên sinh, ta đưa bọn họ ra ngoài giáo huấn đôi câu.:
Triệu Tuân thi lễ với Khổng tiên sinh.
"Thế tử cứ tự nhiên."
"Còn không cút ra."
Triệu Tuân trừng mắt với Triệu Thuấn, Triệu Liễn.
Hắn vừa rồi vẫn còn nương tay, nhiều nhất cũng chỉ là đánh sưng mông của nhị lang, tam lang, điều dưỡng mấy ngày là được.
Hắn là muốn thông qua chuyện này giáo huấn hai người, để bọn họ ngoan ngoãn học tập, quan trọng nhất là không được ức hiếp muội muội.
Nhị lang, tam lang đi theo Triệu Tuân ra khỏi học đường, đi đến một mảnh đất trống không có người, Triệu Tuân đè thấp giọng nói:
"Các đệ có biết hôm nay vì sao huynh lại đánh phạt các đệ không?"
Triệu Thuấn, Triệu Liễn sụt sịt nói:
"Bởi vì bọn đệ không dụng tâm đọc sách, lười biếng ngủ gật. Đại ca yên tâm, sau này bọn đệ tuyệt đối không dám nữa."
Triệu Tuân lắc đầu nói:
"Đây là một nguyên nhân trong đó, thế nhưng không đủ. Một nguyên nhân khác nữa là các đệ ỷ lớn hiếp nhỏ, ức hiếp muội muội nhà mình. Nhị lang, có phải đệ cướp kem của Đan Thù ăn đúng không, tam lang, có phải đệ nhổ nước bọt vào trong bát mì của Đan Thù không?"
Hai người vốn muốn lên tiếng phủ nhận, thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của Triệu Tuân, sợ bởi vì chọc giận hắn sẽ lại đánh cho sưng mông, vội vàng nói:
"Đại ca, bọn đệ biết sai rồi, sau này bọn đệ không dám ức hiếp muội muội nữa."
"Vậy thì tốt, nhớ kỹ lời các đệ nói. Phụ thân có lẽ dung túng cho các đệ, thế nhưng vi huynh sẽ không. Nếu như các đệ còn dám phạm sai nữa, cẩn thận da thịt các đệ."
Sau khi Triệu Tuân cảnh cáo, liền xua tay nói:
"Trở về đọc sách đi."
Triệu Tuân hoàn thành nhiệm vụ, liền đi đi tìm tiểu loli để thông báo.
Vừa gặp mặt tiểu loli đã chạy thẳng đến.
"Tuân ca ca ôm, Tuân ca ca ôm."
Triệu Tuân ôm lấy quả cầu thịt nhỏ này.
"Đan Thù à, đại ca vừa mới đến học đường một chuyến, dạy dỗ nhị lang, tam lang một trận. Sau này bọn họ chắc chắn không dám ức hiếp muội nữa."
Triệu Đan Thù nghiêng đầu, mỉm cười hỏi: "Tuân ca ca giáo huấn bọn họ như thế nào."
Ahh, nghiêng đầu giết a.
Yêu rồi, yêu rồi.
"Đại ca lấy thước đánh bọn họ sưng mông, bọn họ đau đến mức kêu gào oai oái."
"Tuân ca ca thật giỏi."
Tiểu nha đầu quả thực là biết tất cả nhược điểm của Triệu Tuân.
Đây mới là đại lão chân chính này.