Rượu quá tam tuần, ăn quá ngũ vị.
Triệu Tuân có chút say, có cảm giác phiêu phiêu dục tiên.
Cụ hoài dật hưng tráng tư phi, dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt.
Câu thơ này thật sự có chút ứng cảnh.
Lúc ánh mắt Triệu Tuân đang mê li dường như nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thân hình khôi ngô, cao lớn, trong uy nghiêm vẫn mang theo một tia lãnh đạm.
“Triệu Tuân, ngươi khiến ta quá thấy vọng! Lại còn ở đây uống rượu, ngươi có biết Sóc Châu Tiết Độ Sứ Vương Trung Ích đã bị bệ hạ giáng chỉ nhốt vào đại lao Hình Bộ.”
Triệu Tuân lập tức tỉnh rượu, nụ cười trên mặt cứng ngắc.
Trước trước mặt không phải ai khác, chính là Bất Lương Soái Phùng Hạo.
Đường đường là người của Bất Lương Nhân mà lại ở một tửu lầu của Đông Thị, điều này ai có thể nghĩ đến a.
Hơn nữa Triệu Tuân bị Vượng Tài kéo đi, Vượng Tài muốn mời khách Triệu Tuân cũng không thể không nể mặt.
Triệu Tuân có một loại cảm giác bảo bảo rất vô tội.
Đương nhiên hiện giờ nói những điều này đều đã không có ý nghĩa nữa rồi, có sai thì phải nhận sai, bị đánh cũng phải đứng thẳng.
“Là lỗi của thuộc hạ.”
Triệu Tuân hiểu rất rõ quy tắc lúc lãnh đạo khiển trách không được giải thích, lãnh đạo nói thế nào thì theo thế ấy.
Lãnh đạo muốn chỉ là thái độ nhận sai của ngươi.
“Bỏ đi, bản quan cũng không ngờ sự tình lại đột ngột như vậy. Bệ hạ nhốt Vương Trung Ích vào đại lao Hình Bộ, hiển nhiên là cảm thấy chuyện này Bất Lương Nhân chúng ta làm không tốt. Thế nhưng sửa đổi vẫn còn kịp. Nếu như chúng ta tiếp theo không bù đắp, e rằng sẽ thật sự mấy đi lòng quân (quân này chỉ hoàng đế) rồi.
“Phùng đại nhân, vậy chúng ta nên làm thế nào?”
“Trước tiên theo ta về nha môn.”
Phùng Hạo lạnh lùng ném lại một câu, sau đó vung ống tay áo quay người rời đi.
…
…
Bất Lương Nhân Nha Môn, lầu hai.
Trước bàn làm việc của Phùng Hạo chỉ có một người đang đứng, chính là Triệu Tuân.
Phùng Hạo dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn, căn cứ vào tin tức y nhận được, Vương Trung Ích bị Kim Ngô Vệ trực tiếp đưa đi.
Cho nên chuyện này rất lớn, có thể nói là mưa gió khắp thành.
“Ngươi nói thử suy nghĩ của mình đi, vì sao đột nhiên bệ hạ lại hạ chỉ bắt Vương Trung Ích.
Triệu Tuân căn bản đã xác định được cái chết của Ngô Từ có liên quan đến Vương Trung Ích, nhưng sau khi ân sư Ngô Toàn Nghĩa chỉ điểm Triệu Tuân lại không có suy nghĩ như vậy nữa.
Cho dù Ngô Từ thật sự nắm được đằng chuôi của Vương Trung Ích, bức cho Vương Trung Ích giết chết Ngô Từ để diệt khẩu, cũng không có lý do gì để đem thi thể vứt ở trong phường Trường Lạc.
Cái này không phải rõ ràng nói cho người tra án rằng Vương Trung Ích hắn có liên quan đến cái chết của Ngô Từ sao?
Điều này càng giống như có một người khác sắp đặt.
Đương nhiên, đến hiện tại thì Triệu Tuân vẫn chưa có chứng cứ.
Hắn chỉ có thể nói ra suy đoán của mình với Phùng Hạo.
“Phùng đại nhân, thuộc hạ cảm thấy chuyện này có uẩn khúc khác. Nếu như Vương Trung Ích thật sự là hung thủ giết chết Ngô Từ, chỉ có thể nói rõ y là kẻ ngốc. Đâu có đạo lý ở phường mình giết người rồi lại đem thi thể vứt ở phường mình.”
“Thế nhưng thi thể bị người ta làm thành bạch cương thi rồi, khiến người ta cho rằng là do yêu vật làm.”
“Cho dù như vậy cũng không bình thường, y hoàn toàn có thể chôn thi thể, hoặc là phân thành nhiều mảnh, bất luận là loại nào cũng đều tốt hơn so với việc làm thi thể thành bạch cươnh thi rồi ném đi.”
“Phùng đại nhân, chuyện này Trịnh công có biết không?”
Triệu Tuân chủ động hỏi.
“Tuy rằng là người của Kim Ngô Vệ bắt, thế nhưng nhất định là có thái giám của Nội Thị Tỉnh đến truyền chỉ, cho nên chuyện này Trịnh Giới chắc chắn có biết.”
Phùng Hạo nói rất chắc chắn.
Triệu Tuân gật đầu, nói:
“Vậy thì đúng rồi. Cho nên thuộc hạ đề nghị Phùng đại nhân không ngại trước tiên đi gặp Trịnh công, xem xem có thể lấy được gì hữu dụng không. Suy cho cùng Trịnh công chính là người bệ hạ tín nhiệm nhất, thân cận với bệ hạ nhất, nếu như bệ hạ có suy nghĩ gì, Trịnh công nhất định sẽ biết.”
“Cũng được, bản quan sẽ nhập cung một chuyến, ngươi ở đây đợi, không được chạy loạn.”
Phùng Hạo thở dài một tiếng, sau đó phất tay áo rời đi.
…
…
Hình Bộ, đại lao.
Sóc Châu Tiết Độ Sứ Vương Trung Ích ngồi khoanh chân ở một góc phòng lao.
Y đã ngồi như vậy ba canh giờ rồi, giống như lão tăng nhập định.
Phòng lao sắp xếp rất chỉnh tề sạch sẽ, không có bất kỳ mùi vị nào, chiếc giường dùng cỏ khô bện thành là nơi Vương Trung Ích nghỉ ngơi.
Chỉ là vị phong cương đại sứ này hiển nhiên không có tâm tình đi ngủ.
Y đang khổ sở suy nghĩ, nhưng làm sao cũng không hiểu rõ được vì sao bệ hạ đột nhiên nhốt y vào ngục.
Sau khi Kim Ngô Vệ giải y vào đại lao Hình Bộ, thái độ của Hình Bộ cũng rất kỳ quái, dùng phương thức không nghe không hỏi, không thẩm không đánh đối với y, lại ngó lơ y như vậy.
Còn về thái độ của ngục tốt cũng tính là không tệ, thế nhưng chắc hẳn cũng là cố kỵ y sẽ có ngày có thể vô tội được phóng thích.
Có thể bị nhốt vào đại lao Hình Bộ đều là đại nhân vật, ngục tốt bọn họ sẽ không chủ động đắc tội,
Trước mắt Vương Trung Ích không có cách nào liên hệ với bên ngoài, chỉ có thể bị động chờ kết quả.
Tiếp theo nha môn thẩm vấn y sẽ là ai?
Hình Bộ, Đại Lý Tự hay là Ngự Sử Đài, hoặc là Bất Lương Nhân có thể doạ trẻ con đừng khóc vào ban đêm đó?
Bất kể là ai thẩm vấn, Vương Trung Ích chỉ muốn làm rõ tội danh của y rốt cuộc là gì?
Từ xưa quyền thần đại tướng đều sẽ bị quân vương nghi kỵ, đây là sự thực khó tránh khỏi. Thế nhưng Vương Trung Ích xem ra đương kim thiên tử chính là minh quân không thế xuất, sẽ không tuỳ ý nghi kỵ thần tử.
Cho nên trong đó hoặc là có hiểu lầm gì đó, hoặc là có tiểu nhân cố ý hãm hại mình.
Vương Trung Ích càng thiên về vế sau hơn.
Y nhất định phải tìm ra người này, lấy răng trả răng.
Tuy rằng hiện nay y ở trong ngục, thế nhưng tâm phúc của y chắc chắn đang liều mạng giúp y xoay chuyển.
Cho nên tâm thái của y hiện giờ cũng không tệ
Không đến thời khắc cuối cùng y tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Bởi vì y là Vương Trung Ích, là phi tướng quân có ba vạn thiết kỵ phá Bắc Hồ.
…
…
“Bệ hạ, Phùng Hạo trong đêm nhập cung gặp lão nô, lão nô dựa theo ý của bệ hạ nói với y Vương Trung Ích bởi vì âm thầm thông đồng với Mạc Bắc Hồ Tộc và Ma Giáo nên bị bắt.”
Trong Tử Thần Điện, Nội Thị Giám Trịnh Giới chắp tay đứng đó, thái độ rất cung kính bẩm báo.
Sắc mặt của Hiển Long Đế trầm tĩnh như nước không lên tiếng.
Không khí dường như ngưng đọng lại, Trịnh Giới thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Rất lâu sau Hiển Long Đế mới mở miệng vàng, trầm ngâm nói:
“Phùng Hạo nói thế nào?”
“Phùng Hạo không nói gì nhiều, chỉ nói sẽ tận lực tra rõ vụ án này.”
“Y sao lại biết trẫm sẽ giao vụ án này cho y làm?”
Hiển Long Đế lộ vẻ không vui.
“Lão nô không tiện nói gì nhiều, có điều nếu như bệ hạ muốn thẩm vấn Vương Trung Ích, chắc chắn sẽ lựa chọn một nơi không có dính dáng lợi ích. Một điểm này bất luận là Hình Bộ, Đại Lý Tự hay là Ngự Sử Đài đều không thích hợp.”
Trịnh Giới ngừng một lát lại nói:
“Dường như chỉ còn lại Bất Lương Nhân, cho nên lãi nô cảm thấy là Phùng Hạo đoán được.”
Mây đen trên mặt Hiển Long Đế dần tan đi nói:
“Như vậy nói y ăn chắc trẫm rồi.”
“Đại Bạn, nếu như trẫm giao vụ án này cho ngươi làm, ngươi có thể làm ổn không?”
“Bệ hạ, hoạn quan không thể can chính, đây chính là tổ chế.”
Trịnh Giới cũng là lão hồ ly, không chút do dự mà đẩy đi.
Tuy rằng Hiển Long Đế rất khó chịu, thế nhưng cũng không có lý do phát tác, chỉ có thể bóp mũi mặc nhận.
“Bỏ đi, nếu y đã muốn đi thẩm thì trẫm sẽ thành toàn cho y. Năm ngày, năm ngày sau trẫm phải có kết quả.”
“Bệ hạ anh minh.”
Trịnh Giới không chút do dự mà nịnh hót.