Thành Trường An tổng cộng có một trăm linh tám phường, lấy đường Chu Tước làm giới hạn phân cách giữa huyện Trường An và huyện Vạn Niên.
Trong đó huyện Trường An ở phía Tây, huyện Vạn Niên ở phía Đông.
Bởi vì Đại Minh Cung nằm ở huyện Vạn Niên phía Đông đường Chu Tước, cho nên thành Trường An cũng có cách nói tây tiện đông quý.
Theo lý mà nói, quý tộc công huân, quan viên triều đình đương nhiên ở huyện Vạn Niên, như vậy không chỉ thể hiện địa vị, lúc thượng triều cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Vị Hà Viễn Sơn Hà đại nhân này tốt xấu gì cũng là Giám Sát Ngự Sử của Ngự Sử Đài Sát Viện, lại không mua nổi nhà ở huyện Vạn Niên, chỉ có thể mua phủ đệ ở phường Hoài Đức gần sát Tây Thị, đủ để nói rõ thực lực kinh tế của y rồi.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ lại, cũng không thể hoàn toàn trách Hà ngự sử này được. Chi phí sinh hoạt ở thành Trường An thực sự quá cao, quan viên càng là nhiều như lông bò, ngũ phẩm đi đầy đường, thất phẩm không bằng chó.
Chỉ một Giám Sát Ngự Sử quả thực không mua nổi nhà ở gần cung thành, tuy rằng từ Tây Thành chạy đến Đông Thành rất xa, thế nhưng có thể có một chỗ dừng chân đã là vô cùng không dễ rồi.
Chỉ là đáng thương Triệu Tuân và Giả Hưng Văn chạy trên nóc nhà của bách tính thành Trường An.
Thần kỳ là Triệu Tuân chạy một mạch mà cũng không cảm thấy mệt mỏi bao nhiêu, thậm chí ngay cả thở dốc cũng không.
Nếu là trước kia thì là chuyện không thể, sự thực chức minh căn cốt của hắn say khi tẩy tuỷ quả thực đã khác rất nhiều.
Giả Hưng Văn cả quá trình cũng không nói câu nào, chỉ cần Triệu Tuân không lên tiếng, hắn tuyệt đối sẽ không chủ động lên tiếng.
Dùng lời của Giả Hưng Văn để nói, đây là một cách tự mình tu dưỡng của Bất Lương Nhân.
Triệu Tuân cũng đang nỗ lực học tập. Trước kia hắn chắc chắn là người chủ động khuấy động bầu không khí, thế nhưng hắn phát hiện loại nhân cách nịnh nọt điển hình này không cần sử dụng ở đế quốc Đại Chu, đặc biệt là trong tổ chức Bất Lương Nhân.
Thân là một Bất Lương Nhân, cần phải biết rõ giới hạn ở đâu, đặc biệt là khoảng cách xã giao tốt nhất.
...
...
Cho dù dùng cước lực của Bất Lương Nhân, lúc từ Đại Minh Cung đến Tây Thị cũng đã trải qua quá nửa thời gian rồi.
Có điều Triệu Tuân cũng không có bất kỳ oán niệm nào, bởi vì lực chú ý của hắn hoàn toàn bị đèn đuốc ở trong Tây Thị hấp dẫn rồi.
Thành Trường An tuy rằng thực hành giới nghiêm, các cổng phường đều đóng chặt. Thế nhưng trong phường bất kỳ hoạt động giải trí nào cũng không bị hạn chế, mọi người thường nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, thậm chí có các loại Hồ cơ nhảy múa biểu diễn.
"Ít nhìn hai mắt, đừng quên chúng ta đến làm gì."
Thấy tần suất động tác của Triệu Tuân rõ ràng thấp xuống, Giả Hưng Văn đè thấp thanh âm nhắc nhở.
Triệu Tuân lúc này mới không nỡ mà dời mắt đi, theo bước chân Giả Hưng Văn đến phường Hoài Đức.
Phường Hoài Đức ở phía Tây của Tây Thị, phía Tây chính là tường thành của Ngoại Quách Thành rồi.
Phường Hoài Đức cách Kim Quang Môn và Diên Bình Môn rất gần, cho nên nơi này thường có đủ loại người ra vào.
Có điều phường Hoài Đức cũng có một chỗ tốt, đó chính là cách huyện thự Trường An cũng không xa, đại khái chỉ cách hai phường.
Cho nên bình thường tình hình trị an chắc hẳn cũng không có vấn đề lớn.
Sau khi Hà ngự sử bị giết, các nô bộc chính là đi đến huyện thự Trường An báo án.
Chỉ có điều huyện lệnh Trường An khoongdasm quản, đem chuyện này đẩy lên Kinh Triệu Phủ, Kinh Triệu Phủ lại đẩy cho trong cung, cuối cùng thiên tử hạ lệnh cho Bất Lương Nhân tiếp quản vụ án này.
Tường phường của phường Hoài Đức rất cao lớn, Triệu Tuân và Giả Hưng Văn lại nhẹ nhàng nhảy lên, dọc theo nóc nhà chạy nhanh đi, dừng lại trước phủ đệ của Hà Viễn Sơn Hà ngự sử.
Nói thực, phủ đệ này của Hà ngự sử thoạt nhìn cũng không thu hút cho lắm, bởi vì chỉ có hai tiến đại, còn nằm ở một góc.
Nếu như không phải Giả Hưng Văn dẫn đường, Triệu Tuân tuyệt đối không tìm thấy.
Lúc này Triệu Tuân rất cảm kích Giả Hưng Văn, thầm nghĩ nhất định phải làm sáng tỏ vụ án này, không thể để cho Giả Hưng Văn mất mặt được, càng không thể để mình và Triệu gia mất mặt được.
"Chính là ở đây, nhảy xuống đi, nhớ động tác nhẹ nhàng."
Giả Hưng Văn biết đây là lần đầu Triệu Tuân chấp hành nhiệm vụ, không ngại phiền phức nhắc nhở hắn.
Giả Hưng Văn nhảy xuống trước, Triệu Tuân theo phía sau.
Nhất tiến trong sân có phòng khách, nhĩ phòng, nơi ở của Hà Viễn Sơn ở nhị tiến.
Hai người không hề do dự, trực tiếp đi vào chính phòng ở chính bắc của nhị tiến viện.
Hà Viễn Sơn trung niên vợ mất, sau đó liền không tái giá, một thân một mình ở thành Trường An. Con trai của y đều ở Lão Gia Kiếm Nam Đạo, cho nên cũng không có thường xuyên qua lại với y.
Hôm nay cả tòa trạch viện ngoại trừ một người gác cổng, một người làm, hai tì nữ ra thì không có người bên cạnh.
Thi thể của Hà Viễn Sơn đã được đưa đến Bất Lương Nhân Nha Thự, lúc này gian chính ở chính bắc trống không.
Triệu Tuân và Giả Hưng Văn một trước một sau đẩy cửa đi vào.
Bọn họ không dám châm nến, liền bước nhẹ vòng qua bình phong, mượn ánh trăng yếu ớt để tìm kiếm manh mối.
"Giả đại ca, huynh cũng là lần đầu tiên đến sao? Nơi này sao lại có cảm giác âm u như vậy."
Không biết vì sao, Triệu Tuân rõ ràng cảm thấy một luồng khí âm u, luồng khí âm u này khiến cho Triệu Tuân cảm thấy rất không thoải mái.
"Đương nhiên là lần đầu đến, ta không rảnh leo tường nhảy viện làm cái gì. Bớt nói nhìn nhiều."
Giả Hưng Văn hiển nhiên có chút phiền phức, hắn dứt khoát lấy ra một cái bàn chải lông mềm quét soàn soạt trên dưới trong phòng của Hà Viễn Sơn, ngay cả góc cạnh đều không bỏ sót.
Tuy rằng Triệu Tuân không biết rốt cuộc Giả Hưng Văn muốn làm gì, thế nhưng không dám nói thêm câu nào nữa.
Rất hiển nhiên, rất phù hợp với phong cách hành sự của Bất Lương Nhân.
Có vài chuyện có thể quang minh chính đại mà làm, có vài chuyện cần phải đợi đến đêm khuya yên tĩnh mới có thể làm.
Sau khi Giả Hưng Văn chà một lượt cả gian phòng, cẩn thận dùng một miếng vải đen quấn lấy bàn chải lông mềm lại sau đó cột vào bên hông.
"Được rồi, chúng ta có thể đi rồi."
Từ khuôn mặt của Giả Hưng Văn, Triệu Tuân có thể rõ ràng cảm nhận được lần này nửa đêm lẻn vào phủ đệ của Hà ngự sử là có thu hoạch không nhỏ rồi.
Hai người nhìn nhau một cái, một lần nữa dứt khoát nhảy lên bờ tường dọc theo mái nhà chạy nhanh đi.
Còn đừng nói, loại cảm giác chạy nhanh trên nóc nhà của thành Trường An này khiến người ta nghiện, Triệu Tuân phát hiện mình thích nghề nghiệp Bất Lương Nhân này. Hiện giờ bảo hắn trở về phủ Quốc Công để làm thế tử gia áo đến thò tay cơm đến há miệng đó, hắn cũng chưa chắc đã nguyện ý.
...
...
Một tiếng gà gáy, trời đất từ đêm chuyển sang ngày, tà ma yêu quái đều tránh lui.
Triệu Tuân và Giả Hưng Văn về đến Bất Lương Nhân Nha Thự chỉ ngủ một canh giờ, liền nghe thấy tiếng gà gáy, sau đó chính là tiếng chuông buổi sáng vang lên.
Dựa theo quy tắc của Bất Lương Nhân, nửa đêm chấp hành xong nhiệm vụ có thể lựa chọn nghỉ bù.
Thế nhưng Triệu Tuân hiển nhiên là quá hưng phấn rồi, trời vừa sát đã tỉnh dậy.
Vốn cho rằng mình dậy sớm, nhưng ai biết lúc này Giả Hưng Văn đã ở trong nha thự đọc văn thư rồi.
"Giả đại ca, huynh dậy thật sớm đó."
"Làm nghề như chúng ta, không thể ham ngủ được. Ngươi đến xem xem, những thứ này đều là những công văn văn thư ta điều động đến từ chỗ Tư nha môn có liên quan đến Hà Viễn Sơn.
Triệu Tuân có chút hăng hái đi đến, lại phát hiện những văn thư này rất phức tạp, nhất thời không biết nên hạ thủ thế nào.
"Giả đại ca, nhiều văn thư như vậy nên xem thế nào?"
"Ngươi đến xem quyển này, ngày mười ba tháng tám, Hà Viễn Sơn ở Tây Thị Tửu Quán gặp thương nhân người Hồ, muộn chưa về."
"Vì sao là quyển này?"
"Đyâ là ghi chép cuối cùng còn lại trước khi Hà Viễn Sơn bị giết."
Giả Hưng Văn không có bất kỳ cảm tình gì nói.