Triệu Tuân trời sinh đã là da mặt dày, trơ mặt hỏi.
"Vi sư vừa mới tiến vào thức hải của con phát hiện thức hải của con vô cùng rộng lớn, trong đó phiêu đãng vô số hạo nhiên khí. Đây là cảnh tượng hiếm có chỉ có Văn Đàn Đại Tông Sư mới có, không ngờ rằng lại có thể nhìn thấy được trên người một đứa trẻ còn chưa bước vào thế giới tu hành giả như con. Hiếm thấy, thật sự là hiếm thấy."
Ngô Toàn Nghĩa vừa vuốt vuốt chòm râu vừa nói:
"Có điều vi sư cũng nói rồi, căn cốt này của con cũng không thích hợp với võ tu lắm, lựa chọn duy nhất là văn tu. Vi sư tuy rằng lấy Kiếm Đạo nhập tu hành, lấy Đạo Gia dẫn đường trèo lên đỉnh cao tu hành nhìn trộm thiên môn, thế nhưng đối với văn tu cũng biết một chút. Nói đến cùng, đây cũng là chuyện trăm sông đổ về một biển. Nếu con nghiêm túc học tập, có thể có cơ duyên lớn."
Triệu Tuân nghe vậy trong lòng vui mừng như điên.
Giả như Ngô Toàn Nghĩa nói không sai, vậy thì thật sự là một đoạn cơ duyên không tệ rồi,
Là một văn khoa sinh nghiên cứu văn học cổ điển Hoa Hạ, vai hắn không thể khiêng chân không thể nhấc, bắt gà còn bị con gà con đùa giỡn, ưu thế duy nhất chính là phương diện văn đạo. Mà Ngô Toàn Nghĩa nói hắn có thiên phú ở phương diện này, đó quả thực là buồn ngủ cũng có người đưa cho gối đầu, lại vô cùng thoải mái a.
"Sư phụ, đồ nhi nguyện ý nghiêm túc học tập, xin sư phụ dạy bảo."
Ngô Toàn Nghĩa khẽ gật đầu, từ bên hông lấy ra một cuốn "Văn Tông Sơ Thức Ngộ Cảm", đưa cho Triệu Tuân nói:
"Trước tiên con đọc cuốn sách này, nếu có thể hiểu thấu được đạo nghĩa trong đó, chính là nhập thức rồi."
Đời trước Triệu Tuân cũng không ít lần đọc tiểu thuyết võ hiệp, thầm nghĩ đây chính là võ lâm bí tịch trong truyền thuyết sao? Tuy rằng nhìn tên thì không hẳn là có bao nhiêu lợi hại, thế nhưng cũng tính là nhập môn sách báo rồi.
Nếu đã đến thế giới của tu hành giả, chung quy cũng phải đi trên con đường này.
Dựa trời dựa đất không bằng dựa vào chính mình.
"Đa tạ ân sư, đồ nhi nhất định sẽ chăm chỉ nghiên cứu."
Triệu Tuân cung kính khom người nói.
"Được rồi, vi sư không quấy rầy con nghỉ ngơi nữa."
Nói xong Ngô Toàn Nghĩa quay người rời đi.
"Ngô tiên sinh đi từ từ."
Lão cha tiện nghi Triệu Uyên của hắn cũng bước theo mấy bước tiễn Ngô Toàn Nghĩa, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt nhìn Triệu Tuân một cái.
Triệu Tuân hiển nhiên là không quá để ý đến những đạo lý đối nhân xử thế này, đợi người đi rồi căn phòng yên tĩnh hắn liền không nhịn được mà lật mở cuốn "Văn Tông Sơ Thức Ngộ Cảm" này ra.
Nói đến cũng trùng hợp, thời khắc hắn nhìn thấy trang đầu tiên của cuốn sách này liền nhập định rồi.
Thiền Tông có mây, nhập định chính là đại cảnh giới của tu hành.
Rất nhiều người khổ sở cầu học nhiều năm vẫn không có cách nào đạt đến cảnh giới này, nhưng Triệu Tuân lại vừa mới mở trang đầu tiên của cuốn sách này ra đã nhập địch rồi.
Thời khắc hai mắt nhắm lại đó hắn cảm thấy dường như mình đã tiến vào một thế giới hư không.
Thế giới này lơ lửng vô số đám mây, Triệu Tuân không ngừng gạt đám mây ra, lại không có cảm giác gạt mây thấy sương.
Cho đến khi một đám mây kim quang từ trong mây đen xuyên đến, chém biển mây thành hai nửa.
Giờ này khắc này, Triệu Tuân phát hiện ra mình đang ở trong sa mạc mênh mông.
Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên.
Cảm giác bao la mờ mịt sinh ra trong phế phủ của Triệu Tuân.
Mà trong biển cát mênh mông nhìn không thấy bờ này lại có một ốc đảo.
Không biết Triệu Tuân bị ngoại lực đẩy hay là ốc đảo đó ở gần Triệu Tuân, tóm lại cảnh tượng ốc đảo trước mắt Triệu Tuân càng lúc càng gần.
Nơi có ốc đảo liền có một thành trì.
Trước mắt Triệu Tuân có một tứ phương thành vô cùng rõ ràng.
Tấm biển trên cổng thành của tứ phương thành viết ba chữ lớn mạnh mẽ có lực Trường An Thành.
Triệu Tuân không khỏi ngạc nhiên.
Trường An Thành?
Thành Trường An rõ ràng là kinh đô của Đại Chu, sao lại xuất hiện ở trong sa mạc mênh mông này.
Còn không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, cảnh tượng trước mắt hắn lại giống như đèn kéo quân liên tục xuất hiện.
Bố cục của phường thị giống như bàn cờ, khúc giang trì, lạc du nguyên...
Sau đó là một toà cung điện nguy nga.
Ở trong quần thể cung điện này hấp dẫn sự chú ý của Triệu Tuân nhất chính là một toà kiến trúc nằm trên đỉnh núi.
Trong quần thể cung điện như vậy đột nhiên xuấth iện một toà kiến trúc bằng ngói xanh dựng trên đỉnh núi quả thực là dễ dàng dẫn dụ sự chú ý của người khác.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Tuân đây là điện thờ phụ của hoàng cung, thế nhưng nhìn kỹ lại thì phát hiện ra không hẳn như vậy.
Hắn vội vàng cất bước đi đến phía trước, chỉ thấy ngay phía trên kiến trúc này treo một tấm biển bằng gỗ xanh, bên trên viết bốn chữ lớn Hạo Nhiên Thư Viện.
Triệu Tuân không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Lúc này ký ức trong cơ thể hắn giống như thuỷ triều trào tới.
Hoá ra Hạo Nhiên Thư Viện là học phủ cao cấp nhất của thế giới này, tương đương với Thái Học, Quốc Tử Giám của thời đại Hoa Hạ.
Khác biệt duy nhất là, Hạo Nhiên Thư Viện không phải là ai cũng có thể nhìn thấy được, cần phải là tu hành giả dùng văn tu cảm nhận thế giới này mới có thể nhìn thấy được thư viện này.
Hắn đây là cảm ngộ cơ duyên, trực tiếp tiến vào trong thức hải, thông qua tưởng tượng nhìn thấy Hạo Nhiên Thư Viện được tu hành giả của Đại Chu kính ngưỡng là núi cao.
Lúc Triệu Tuân đang hưng phấn không thôi, đột nhiên sắc trời biến đổi. Sau đó cáy bay đá nhảy, tất cả tường thành, cung điện đều bắt đầu bị cát làm đổ sụp, bách tính qua lại trên đường cũng biến thành vô số xương khô.