Võ Đạo có cửu phẩm, thế nhưng đây chỉ là một định nghĩa trên nghĩa rộng.
Trên thực tế, Võ Đạo tu hành cũng có rất nhiều phân nhánh.
Ví dụ như những Đông Việt kiếm khách này, đều là đồ tử đồ tôn của Kiếm Thánh Nguỵ Vô Kỵ, là lất kiếm nhập Võ Đạo.
Mà Triệu Tuân, Giả Hưng Văng thành viên của Bất Lương Nhân như vậy, thì tập đao pháp.
Đương nhiên, Triệu Tuân vừa mới nhập phẩm là Võ Tốt thực lực có hạn.
Trong hai người hiển nhiên thực lực của Giả Hưng Văn Bát Phẩm Võ Phu Cảnh mạnh hơn.
“Lên!”
Giả Hưng Văn quát một tiếng, lập tức bay lên không trung.
Ngư Cơ Đao rút khỏi vỏ, tất thấy máu tươi!
Bốn tên Đông Việt kiếm khách tế xuất ra Uyên Ương Kiếm Trận, kiếm khí cường đại đan xen nhau, hội tụ thành một cái lưới cá dày, chụp lấy Giả Hưng Văn và Triệu Tuân.
“Mấy trò tạp kỹ!”
Giả Hưng Văn hiển nhiên không hề hoảng loạn, hắn vận đủ lực tại đan điền, bức ra chân khí toàn thân, dán vào trên thân đao.
Ngư Cơ Đao pháp đặc biệt chỉ riêng Bất Lương Nhân mới có chính là cực kỳ bá đạo.
Mặc cho ngươi võ nghệ cao cường, ta dùng một lực cũng giảm mười phần của ngươi.
“Phá!”
Một đao này tích đủ khí lực lập tức chém nát Uyên Ương Kiếm Trận của Đông Việt kiếm khách.
Kim tuyến dày đặc rơi xuống, giống như tiên nữ rải hoa.
Trong thời gian mấy hơi thở mà xảy ra nhiều chuyện như vậy, Triệu Tuân thực sự là kinh ngạc đến mức trợn mắt há miệng.
Đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy tu tiên giả chiến đấu.
Không đúng, là đích thân trải qua.
Những Đông Việt kiếm khách này thấy không chiếm được tiện nghi trên người Giả Hưng Văn, liền chuyển sang giết Triệu Tuân.
Tu hành giả có thể cảm nhận được thiên địa linh khí ở xung quanh, cũng không đến mức phán đoán ra được phẩm cấp của tu hành giả khác.
Cho nên muốn việt phẩm giết người là rất khó, chỉ có lâm trận đột phá Võ cảnh mới có thể phản sát cực hạn.
Thế nhưng tỷ lệ này thực sự quá thấp.
Binh đến tướng chặn, nước lớn đắp bờ, Triệu Tuân đương nhiên không thể khoanh tay ngồi yên chờ chết được.
Tuy rằng hắn vừa mới nhập phẩm, thế nhưng không chút do dự mà vung đao đón địch.
Ngư Cơ Đạo Pháp là bá khí, người sử dụng càng bá đạo thì xung kích kẻ địch càng mạnh.
"Mười bước giết một người, ngàn dặm không lưu hành."
Suy cho cùng là lần đầu tiên chém giết với tu hành giả, Triệu Tuân theo bản năng đọc lên một câu thơ để lấy dũng khí.
Lại không ngờ rằng quanh người hắn dường như bỗng nhiên bị thiên địa nguyên khí bao trùm, lấp đầy mỗi motojkhe hở.
Cùng lúc này trong đầu óc của Triệu Tuân lóe lên một hình ảnh, đó là Hạo Nhiên Thư Viện!
Tất cả mọi thứ này xảy ra trong chốc lát, Triệu Tuân căn bản không rảnh để suy nghĩ nhiều, theo bản năng thúc đẩy hạo nhiên khí ra dán vào Ngư Cơ Đao, lập tức đao khí kịch liệt dâng lên trực tiếp phá vỡ Uyên Ương trận của Đông Việt kiếm khách, mạnh mẽ chặt đứt liên hệ đó.
Trên mặt của các Đông Việt kiếm khách đều lộ ra thần sắc kinh sợ, bọn họ vốn cho rằng Triệu Tuân là quả hồng mềm, ai mà ngờ được lại là một nhân vật tàn nhẫn.
Mấu chốt là nhân vật này bất hiện sợ bất lộ thủy (Ý là không để lộ ra ngoài) khiến người ta nghĩ rằng là gà yếu, đến lúc đột nhiên vùng dậy, sử dụng sát chiêu.
"Hạo nhiên khí, là hạo nhiên khí!"
Một tên Đông Việt kiếm khách trong đó nhận ra khí tức trong đao pháp của Triệu Tuân, liên tục kinh hô.
Thằng nhóc này rõ ràng là một Võ Phu, làm sao lại có được hạo nhiên khí?
Hơn nữa hắn không chỉ có hạo nhiên khí, còn dùng hạo nhiên khí đưa vào đao pháp, khí thế như hồng.
Những tên Đông Việt kiếm khách này muốn chạy, thế nhưng đâu có chạy được.
Hạo nhiên khí có thể rời núi lấp biển, tuy rằng Triệu Tuân chỉ mới lĩnh hội được bên ngoài, vẫn là vô cùng cường kình.
Khí cơ cường đại chấn bay mấy tên Đông Việt kiếm khách, thổ huyết tại chỗ.
Không thể nghi ngờ phủ tạng của bọn họ đã bị hạo nhiên khí làm cho bị nội thương rồi, trong thời gian ngắn sẽ mất đi năng lực chiến đấu.
Tất cả những thứ này đều xảy ra rất nhanh, đến mức lúc Giả Hưng Văn chạy đến nhìn thấy Đông Việt kiếm khách ngã ra đất cũng phải trợn mắt há miệng.
"Minh Doãn, đệ vừa mới vận hạo nhiên khí sao?"
Bốn tên Đông Việt kiếm khách này tuy rằng phẩm cấp không cao, bất quá chỉ là Cửu Phẩm Cảnh, thế nhưng suy cho cùng thường xuyên phối hợp, lúc hợp trận lại có thực lực của Bát Phẩm.
Giả Hưng Văn đánh với bọn họ có tới có lui cũng bỏ đi, Triệu Tuân lại có thể trực tiếp đánh tan bốn người.
Nếu nói Triệu Tuân không có ngoại lực giúp đỡ, Giả Hưng Văn bất luận thế nào cũng không tin.
Vừa rồi y nghe thấy một tên Đông Việt kiếm khách kinh hô hạo nhiên khí, thế nhưng vẫn không dám tin, phải đích thân chứng thực với Triệu Tuân.
Triệu Tuân thở ra một ngụm trọc khí khôi phục lại tâm tình, có chút bất đắc dĩ cười nói:
"Giả đại ca, thực ra đệ cũng không rõ là xảy ra chuyện gì, vừa rồi lúc mấy tên kiếm khách đó đánh tới trong đầu đệ hoàn toàn trống rỗng, chỉ là lóe qua hình ảnh của Hạo Nhiên Thư Viện, sau đó khí khiếu quanh người giống như xuyên suốt."
"Khủng bố như vậy!"
Giả Hưng Văn nghe vậy hít một hơi khí lạnh.
"Như vậy đệ phá cảnh rồi sao?"
"Cái này, đệ cũng không biết nữa..."
Triệu Tuân xòe hai tay ra nói:
"Theo lý mà nói sau khi phá cảnh chắc chắn sẽ có cảm giác rõ rệt chứ? Nhưng vì sao đệ không có cảm giác gì cả."
"Ài, không nói nữa, trước tiên trói mấy tên gia hỏa này về nha môn đi."
Có thể bắt được nhân chứng sống là chuyện cực kỳ quan trọng đối với Giả Hưng Văn và Triệu Tuân, đây là manh mối trực tiếp trong vụ Hà ngự sử bị giết.
Hai người thành thạo hợp lực trói bốn tên Đông Việt kiếm khách bị trọng thương không nhúc nhích lại với nhau, sau đó kéo ra khỏi Thanh Long Tự giống như kéo chó chết.
...
...
Bất Lương Nhân Nha Môn, địa lao.
Trong không gian âm trầm u ám có ánh lửa chập chờ, không khí ẩm ướt hôi hám khiến người ta buồn nôn.
Bốn tên Đông Việt kiếm khách bị gô cổ và trói chéo tay ra sau lưng, bị lính canh ngục kéo từ nhà lao ra để thẩm vấn.
Bất Lương Soái Phùng Hạo ngồi ở trên ghế, khẽ bẻ ngón tay.
Triệu Tuân và Giả Hưng Văn đứng ở hai bên.
Hai người hợp lực bắt được bốn tên Đông Việt kiếm khách, lập được đại công.
"Bản quan khuyên các ngươi sớm khai báo, các ngươi chắc chắn cũng từng nghe nói về sự lợi hại của Bất Lương Nhân Nha Môn rồi. Vào đại quân của bọn ta rồi, bản quan cũng có một trăm loại phương pháp khiến các ngươi mở miệng.
Sớm khai ra một chút cũng sẽ ít phải chịu đau đớn thể xác.
Trầm mặc, trầm mặc như chết rồi.
Phùng Hạo hừ lạnh một tiếng, nói:
"Dùng hình đi."
Lập tức mấy tên đại hán vạm vỡ bước ra, đem cây roi đã tẩm nước muối quất vào mấy tên Đông Việt kiếm khách.
Sau đó liền truyền đến tiếng lao hét kêu khóc thảm thiết.
"Bản quan thật muốn xem xem các ngươi chống đỡ được bao lâu."
Tuy rằng những Đông Việt kiếm khách này đều là tu hành giả, chống đỡ tốt hơn người bình thường.
Thế nhưng thân thể của bọn họ sớm đã bị hạo nhiên khí làm trọng thương, hiện giờ đã vô cùng yếu ớt rồi.
Chỉ là khiến Phùng Hạo có chút kinh ngạc là đánh xong mấy chục roi, những Đông Việt thích khách này gào khóc rồi lại gào khóc, thế nhưng cũng không có ai chịu khai.
Phùng Hạo lộ vẻ không vui, lại tăng thêm hình phạt.
Triệu Tuân thấy vậy vội vàng khuyên nói:
"Phùng đại nhân, có cần mời đại nhân của Khâm Thiên Giám tới không? Tạng phủ của những gia hỏa này đã bị thương rồi, thuộc hạ lo lắng bọn họ sẽ không chống đỡ nổi."
Đây là nhân chứng sống mà Triệu Tuân không dễ dàng gì mới bắt được, hắn cũng không hi vọng manh mối sẽ đứt như vậy.
Khâm Thiên Giám tinh thông quan thần thuật, có thể dễ dàng tiến vào trong thức hải của tu hành giả, nhìn thấy tu hành giả đang nghĩ gì.
Nói một cách khác thì chính là có thể điều ra ký ức của tu hành giả.
"Hừ, đi mời những người đó không phải là để lộ rõ bản quan vô năng sao? Tiến vào Bất Lương Nhân Nha Môn còn muốn không mở miệng. Người đâu, dán gia quan cho bản quan.