Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu đã quyết định rồi, Triệu Tuân lập tức tấn công từ Lý Thái Bình.

Ở phương diện tình yêu nam nữ, Triệu Tuân tự cho rằng mình rất tâm đắc.

Nam sinh đối tốt với nữ sinh gọi là chàng trai ấm áp, nam sinh đốt tốt với nữ sinh xung quanh gọi là hot dog, nam sinh đối tốt với tất cả nữ sinh gọi là Hải Vương

Triệu Tuân vẫn luôn cho rằng mình là một chàng trai ấm áp, bởi vì sau khi Triệu Tuân đến thời đại này quả thực chỉ từng có tình cảm nam nữ với Lý Thái Bình.

Chủ yếu là Sát Thiên Đao của Hiển Long Đến bóc lột sức lao động, tăng ca không nói còn không trả lương gấp ba. Tra án, tra án, tra án, ngoại trừ tra án vẫn là tra án. Phúc báo 996, Triệu Tuân ăn ở đều ở Bất Lương Nhân Nha Môn.

Hắn không dễ dàng gì mới được rảnh rỗi, đi du thưởng Khúc Giang Hồ một lần, liền gặp Vĩnh Hòa Huyện Chủ. Ngoại trừ Lý Thái Bình hắn cũng không có cơ hội tiếp xúc với cô gái khác. Lý Thái Bình điều kiện các mặt đều rất tốt, ngoại trừ ngực thực sự quá phẳng một chút...

Triệu Tuân không biết mình sau này có phải là Hải Vương không, thế nhưng chí ít hiện giờ là một chàng trai ấm áp, chàng trai ấm áp thì chắc chắn phải có tu dưỡng của chàng trai ấm áp.

Chủ động cầu kiến Lý Thái Bình dù sao cũng là quá trực tiếp, ở thời đại này chú trọng nội hàm. Cho nên Triệu Tuân mượn danh nghĩa cùng thế tử Tề Vương Lý Kiến Nghiệp luận bàn thơ từ để đến Tề Vương Phủ.

Lý Kiến Nghiệp nghe thấy Triệu Tuân chủ động tới cửa, hưng phấn không thôi.

Vừa hya Tề Vương Lý Tượng  đã đến Phổ Tế Tự của Chung Nam Sơn để tế tạ, chuyện trong phủ hoàn toàn do thế tử Lý Kiến Nghiệp làm chủ.

Thế tử Tề Vương sai người bày biện rượu ngon bánh ngọt đến Bích Ba Đình ở hậu hoa viên, lại phân phó người đi thông báo cho Vĩnh Hòa Huyện Chủ Lý Thái Bình biết.

Là huynh trưởng hắn đương nhiên nhìn ra được Lý Thái Bình có ý tứ với Triệu Tuân, hôm nay có cơ hội tốt đưa đến tận cửa, Lý Kiến Nghiệp đương nhiên phải làm mối một phen.

Sau khi Lý Kiến Nghiệp và Triệu Tuân ngồi xuống, Lý Kiến Nghiệp liền hỏi trước:

"Minh Doãn vẫn luôn ở Bất Lương Nhân Nha Môn tra án, không biết hôm nay sao lại chủ động đến đây?"

"Thế tử điện hạ, hôm nay cách Hội Thơ Khúc Giang không đến hai mươi ngày, Triệu mỗi bất tài trước nay chưa từng tham gia hội thơ tương tự, đặc biệt đến để thỉnh giáo thế tử điện hạ."

Triệu Tuân sớm đã nghĩ sẵn trong đầu, không do dự mà nịnh nọt.

Ngàn xuyên vạn xuyên, vỗ mông ngựa không xuyên.

Lý Kiến Nghiệp bị nịnh cho phiêu diêu dục tiên, cười ha ha nói:

"Minh Doãn quá khen rồi, bản thế tử đâu có gánh được hai chữ thỉnh giáo. Nếu như ngươi không chê, thì có thể luận bàn một chút."

"Thế tử điện hạ xin mời."

Triệu Tuân rất phối hợp.

Lý Kiến Nghiệp khẽ gật đầu, trầm ngâm một lát nói:

"Tất cả hội thơ, không nằm ngoài một vài chủ đề cố định. Xuân hạ thu đông, sơn thủy cỏ cây, chim thú trùng cá, vũ tuyết phong sương, nhật nguyệt tinh thần..."

Hơi ngừng lại một chút, Lý Kiến Nghiệp nói tiếp:

"Những thứ này đều là những ý tưởng vô cùng thường thấy, thiết nghĩ Minh Doãn không thành vấn đề. Còn có một vài mệnh đề cao siêu hơn, ví dụ như kiến công lập nghiệp, ví dụ như báo đáp triều đình. Minh Doãn, ngươi cũng biết, phía sau Hội Thơ Khúc Giang này là triều đình và thư viện. Bất kể là phe nào, đều phải chọn hiền lấy hiền."

Lời này của Lý Kiến Nghiệp đã nói rất rõ ràng rồi, Triệu Tuân làm sao nghe không hiểu chứ?

Dựa theo phương hướng này chuẩn bị sẽ không sai.

"Triệu mỗ thụ giáo rồi."

Đương nhiên, Triệu Tuân không phải là đến để phẩm bàn thơ từ ca phú, thế nào cũng phải tìm được cơ hội để chuyển tới câu chuyện về bồn hoa.

Hắn nhìn thấy trong Bích Ba Đình đặt một chậu hoa, khoan thai ngâm:

"Thúy nhai hồng sạn uất tham sai, tiểu bồn sơ trình cảnh tối kỳ."

Triệu Tuân vừa ngâm xong, Lý Kiến Nghiệp liền kinh ngạc nói:

"Thơ hay, Minh Doãn làm thơ thật sự rất tuyệt. Hạ bút thành văn, thật sự là hạ bút thành văn."

Thực ra người của thời đại này hoặc nhiều hoặc ít đều biết làm thơ, chỉ là cần chuẩn bị.

Vừa nhìn thấy cảnh liền xuất khẩu thành thơ giống như Triệu Tuân, chất lượng vẫn cực tốt thì quả thực khiến người ta bội phục.

"Thúy nhai hồng sạn uất tham sai, tiểu bồn sơ trình cảnh tối kỳ..."

Lý Kiến Nghiệp nhẩm lại mấy lần, cảm khái nói:

"Không ngờ rằng Minh Doãn còn có nghiên cứu về bồn hoa như vậy."

Triệu Tuân kinh ngạc nói:

"Thế tử điện hạ cũng thích bồn hoa sao?"

"Đó là đương nhiên, phụ vương vô cùng thích trồng hoa, bản thế tử mưa dầu thấu lâu cũng yêu thích. Hồ sen, thu lan, chậu mai, chậu tùng trong phủ đều có cả."

Triệu Tuân ồ một tiếng, nói tiếp:

“Những thứ này đều là bồn cảnh tầm thường, thế tử điện hạ có từng thấy gì hiếm lạ có không?”

Lý Kiến Nghiệp hiển nhiên là hiểu, hiếu kỳ hỏi:

“Cái gì hiếm lạ?”

“Triệu mỗ nghe nói ở Nam Man có một loại bạch đằng, sinh trường phụ thuộc vào cây đa, quấn quanh cây mà sống, song sinh lưỡng cư tự thành một nhà. Chỉ là trước nay chưa từng gặp, đáng tiếc, đáng tiếc.”

Lý Kiến Nghiệp nghe nói vậy cười ha ha nói:

“Bản thế tử còn tưởng ngươi nói là cái gì, hoá ra là bạch đằng à. Người đây, đưa chậu hoa đó của bản thế tử tới đây.”

Triệu Tuân trong lòng mừng rỡ, nhưng không biểu lộ ra ngoài chút nào.

Ổn định, lúc này nhất định phải ổn định.

Không lâu sau, nô bộc của vương phủ bưng một chậu hoa đến.

Triệu Tuân nhìn thật kỹ, trong chậu cây trồng không phải là bạch đằng thì là gì.

Đợi đặt chậu hoa đến gần, Triệu Tuân kinh ngạc nói:

“Tuyệt quá, tuyệt quá… chậu cây này thật là tuyệt. Trước kia Triệu mỗ chưa từng nhìn thấy bạch đằng, hôm nay cũng tính là được hưởng nhãn phúc rồi.”

Lý Kiến Nghiệp vung tay nói:

“Đây tính là gì, nếu như Minh Doãn thích, cứ việc lấy đi.”

“Thế tử điện hạ, lời này là thật sao?”

Triệu Tuân không ngờ rằng Lý Kiến Nghiệp lại hào phóng như vậy, có chút bất ngờ.

“Bản thế tử nhất ngôn cửu đỉnh, đương nhiên là thật.”

Lý Kiến Nghiệp trầm giọng nói:

“Hơn nữa trong vương phủ cũng không phải chỉ có một chậu bạch đằng, tặng ngươi một chậu bản thế tử cũng không thiếu để chơi.”

“Như vậy đa tạ thế tử điện hạ.”

Triệu Tuân lại nói chuyện phiếm với Lý Kiến Nghiệp một trận, tìm một lý do để đi đại tiện.

Có người hầu của vương phủ chỉ đường.

Triệu Tuân đi đại tiện là giả, muốn đi xem chậu bạch đằng khác mới là thật.

Hắn nhớ tuyến đường mà người hầu của vương phủ di chuyển chậu bạch đằng đến, dọc đường quay về lại thật sự phát hiện ra có chậu hoa đặt chỉnh tề ở trong hoa viên. Những chậu hoa này các loại đều có, sức chú ý của Triệu Tuân cũng đặt ở trên chậu bạch đằng.

Một hai ba bốn năm sáu bảy…

Nếu như hắn không đếm sai, có bảy chậu bạch đằng, cộng thêm một chậu vừa mới chuyển đến nữa là tổng cộng tám chậu.

Chậu hoa này nhìn qua thì không có bất kỳ vấn đề gì, Triệu Tuân ngừng thở ngưng thần, thử dùng nguyên khi cảm nhận ba động khí tức trong thiên địa.

Đây là Đạo Gia Khí Tức Dẫn Đạo Thuật mà Ngô Toàn Nghĩa dạy cho hắn, không chỉ có thể điều chỉnh khí tức trong cơ thể, mà còn có thể cảm nhận được ba động khí tức bên ngoài.

Đơn giản mà nói, phàm là có tu hành giả hoặc linh vật, hắn đều có thể lập tức cảm nhận được.

Mà cổ trùng là thuộc về linh vật, tự mang theo hiệu quả buff, khí tức cường liệt muốn bỏ qua cũng khó.

Triệu Tuân ngưng thần vận khí, thôi động tâm quyết, thế nhưng ngoại trừ nguyên khí của bản thân ra cũng không cảm nhận được bất kỳ ba động khí tức nào bên ngoài,

Để cẩn thận, thử lại lần nữa.

Nhưng hiệu quả lần này cũng không khác gì, vẫn không có bất kỳ hồi ứng nào.

Như vậy Triệu Tuân thở phào một hơi.

Xem ra chậu bạch đằng của Tề Vương Phủ chỉ mà mua để ngắm mà thôi, chắc chắn sẽ không có khả năng nuôi dưỡng cổ trùng.

Cộng thêm vừa rồi hắn quan sát biểu tình của Lý Kiến Nghiệp, vô cùng tự nhiên, lúc nói chuyện cũng không có chút hoảng loạn nào, hiềm nghi về Tề Vương chắc chắn có thể loại trừ rồi.

Đương nhiên, Triệu Tuân còn muốn làm một bước xác nhận cuối cùng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK