Vĩnh Hoà Huyện Chủ?
Thần đặc Vĩnh Hoà Huyện Chủ, phong hiệu này rất dễ khiến người ta liên tưởng đến Vĩnh Hoà Đại Vương, sữa đậu nành Vĩnh Hoà.
Chẳng lẽ huyện chủ này là kẻ tham ăn?
Trong lòng Triệu Tuân đang oán thầm, trên mặt thì không chút gợn sóng.
Đại Chu có chế định, con gái của thân vương phong làm huyện chủ.
Thế nhưng Hiển Long Đế hiển nhiên là quá năng động rồi, con trai con gái đều cùng có thể tập hợp thành đội túc cầu.
Triệu Tuân tuy rằng thân là thế tử Thành Quốc Công cao quý, thế nhưng cũng không thể quen biết tất cả các vị thân vương của Đại Chu, càng không thể quen được mỗi một vị huyện chủ.
Vĩnh Hoà Huyện Chủ này, rất hiển nhiên là nằm ngoài phạm vi quen biết của hắn.
"Giả đại ca, huynh biết Vĩnh Hoà Huyện Chủ này có lai lịch gì không?"
" Vĩnh Hoà Huyện Chủ tên là Lý Thái Bình, chính là con gái út của đương kim Tề Vương điện hạ, năm nay vừa đến tuổi cập kê. Được Tề Vương điện hạ sủng ái nhất.
Hoá ra là con gái của Tề Vương Lý Tượng.
Dựa theo quy định của Đại Chu, con gái mười lăm tuổi là đến tuỏi cập kê, chứng tỏ là đã trưởng thành, có thể kết hôn.
Thế nhưng Triệu Tuân suy cho cùng là từ hậu thế xuyên không đến, hắn xem ra tuổi tác này bất quá vẫn là tiểu loli.
Triệu Tuân hồi phục lại tâm tình, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không được có suy nghĩ quá phận.
Không lâu sau, Vĩnh Hoà Huyện Chủ được thị nữ vây quanh đi vào trong khoang thuyền.
"Ôi, đây không phải là Triệu Tuân sao, ngươi sao lại cũng ở đây?"
Rất hiển nhiên, Lý Thái Bình quen biết Triệu Tuân, thế nhưng Triệu Tuân không quen Lý Thái Bình.
Hoặc là nói, ký ức của Triệu Tuân xuất hiện những mảnh thiếu khuyết, trong đó bao gồm cả phần liên quan đến Lý Thái Bình.
"Tham kiến Vĩnh Hoà Huyện Chủ điện hạ."
Dòng tộc hoàng thất và con cháu quý tộc về bản chất đều là một loại người, Triệu Tuân rất nhanh điều chỉnh là trạng thái.
Nếu đã ra ngoài du ngoạn giải sầu, gặp bạn bè cũng không có gì là không thể.
Hắn nhìn chăm chú, phát hiện Lý Thái Bình này dáng người cao gầy, eo thon vai mảnh. Khuôn mặt trứng ngỗng trên hai má có mấy vết tàn nhang không quá rõ ràng, tuy rằng đã đã trang điểm thế nhưng vẫn không hoàn toàn che dấu được. Một đôi nắt đào hoa phối hợp với lông mày lá liễu vô cùng cân xứng, trong mắt như là nước mùa thu, khiến người ta chỉ nhìn một cái là cảm thấy tâm thần phơi phới.
Hôm nay Lý Thái Bình mặc một chiếc váy ngắn ôm ngực, Triệu Tuân vô thức di chuyển ánh mắt đi, chỉ nhìn một cái là biết rõ Tề Vương Lý Tượng vì sao lại đặt cho Vĩnh Hoà Huyện Chủ cái tên như vậy rồi, bởi vì cô gái này thật sự là rất phẳng.
"Nghe phụ vương nói, sau khi ngươi té xuống lầu đã khởi tử hồi sinh, còn được bệ hạ khâm chỉ gia nhập Bất Lương Nhân Nha Thự, có chuyện này sao?"
Lý Thái Bình chính là tính tình thiếu nữ, vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ đến cái gì là hỏi cái đó.
Những doạ sợ thị nữ hầu hạ bên cạnh rồi, vội vàng ở bên nhắc nhở:
"Huyện chủ điện hạ, chuyện này không thể ngang nhiên nhắc đến."
Lý Thái Bình bĩu môi oán hận nói:
"Vì sao các ngươi đều không cho ta hỏi chuyện này, không ý tứ."
"Huyện chủ điện hạ, chuyện này nói đến rất dài, sau này tiểu thần có cơ hội sẽ từ từ nói cho người biết."
Triệu Tuân thấy bên cạnh có người giải vậy, trong lòng cũng vui vẻ như vậy.
"Thuyền chạy đi."
Vĩnh Hoà Huyện Chủ cũng là một người nóng vội, cũng không có thời gian ngồi chờ thuyền đủ người.
Quý nhân giống như nàng như vậy chỉ cần một câu nói, là có thể bảo các thuyền phu lập tức chèo thuyền.
Sau khi thuyền khởi động, Lý Thái Bình nhìn hồ nước mùa thu nhất thời hào hứng, cất cao giọng nói:
"Tiết trời tháng tám, cuối thu không khí thật dễ chịu, bản huyện chủ chèo thuyền du ngoạn Khúc Giang Trì, đặc biệt ngâm thơ làm phú với chư vị tài tử, cảm hoài thu hưng. Nếu có tác phẩm hay, nhất định trọng thưởng.
Đối với người có thân phận như Lý Thái Bình, tiền chỉ là một con số, căn bản không quan trọng.
Nàng chỉ cần vui vẻ.
Hoàng đế có Hàn Lâm Viện một nhóm ngự dụng văn nhân, trong phủ trạch của thân vương cũng có cơ cấu và môn khách tương tự như vậy.
Nhưng Lý Thái Bình từ nhỏ đã trưởng thành ở trong hoàn cảnh như vậy, cảm thấy thơ từ các môn khách này làm ra đều vô cùng dung tục, cố ý muốn nghe những người tri thứ bên ngoài cửa son làm thơ như thế nào.
Trong khoang thuyền không thiếu người trí thức, sau khi biết thân phận của Lý Thái Bình không ít người nổi lòng muốn trèo cao.
Chế độ khoa cử của Đại Chu vừa mới được xây dựng không lâu, cũng chưa được hoàn thiện.
Không nói đến mỗi khoa trúng tuyển cực kỳ ít nhân lực, còn có thể bởi vì các loại nguyên nhân kỳ lạ cổ quái mà thi rớt.
Cho nên thời đại này con đường làm quan quan trọng nhất vẫn là chế độ tiến cử.
Phàm là người trí thức tự cho rằng mình có tài đều sẽ chủ động đem thơ từ văn phú mà mình viết cùng một tấp thiếp cùng đưa đến phủ đệ của vương tôn quyền quý, hi vọng được quý nhân ái mộ.
Có lúc chỉ cần một câu nói của quý nhân là có thể khiến bọn họ thay đổi vận mệnh, những khí tiết gì đó không còn quan trọng nữa.
Hôm nay Vĩnh Hoà Huyện Chủ đại quý nhân này đang ở trước mặt bọn họ, cũng không cần bọn họ tìm đường đi xin gặp nữa, bọn họ làm sao có thể không vui chứ.
Lại thấy một vị thanh niên thon gầy mặc áo bào cổ tròn tay áo hẹp màu xanh lam đứng dậy trước, chắp tay hành lễ với Vĩnh Hoà Huyện Chủ.
"Huyện chủ điện hạ, tại hạ Lưu Vĩnh Niên bất tài xin làm thử, để mọi người chê cười rồi."
Nói xong y chắp tay sau lưng bước đi thong thả trong khoang thuyền.
Vừa đi y vừa gật gù đắc ý.
Ước chừng qua khoảng thời gian ba mươi hơi thở, y trầm ngâm nói:
"Tuỳ phong lộ lãnh khước tà dương,
cao hạ phi phi bất thuận thời.
Ngư khúc phục du đa thiểu sự,
Thúc chức thời hậu bế môn thời."
Bài thơ kết chúc, mấy người trí thức là bạn bè của y lập tức khen ngợi cổ động.
"Hay quá, hay quá, thơi này của Lưu huynh quá tuyệt. Tuỳ phong lộ lãnh khước tà dương, chỉ một câu là đã phác hoạ được lúc mặt trời ngả về tây, cuối thu thời tiết lạnh dần, cảnh tượng sương sớm nặng nề. Câu tiếp theo vẽ ra cuộc đời không thuận lợi, chí khí chưa thực hiện được, lấy cảnh tả tình. Ngư khúc phục du đa thiểu sự, bút chuyển hướng, dùng tư thái của ngư dân ca nữ để tả lại sự tang thương, cuối cùng lại dùng con dế mèn để kết thúc, cảm hoài mùa thu, làm liền một mạch khiến người ta bội phục."
Triệu Tuân nghe thấy vậy trong lòng lại không cho là đúng.
Trong thời gian ba mươi hơi thở ngắn ngủi, Lưu Vĩnh Niên này có thể xuất khẩu thành thơ quả thực là rất không tệ, thế nhưng nếu nói bài thơ này có bao nhiêu tốt thì cũng không hẳn là như vậy.
Nhìn cả bài thơ, đều là ý tưởng thu buồn rườm rà, cùng với việc oán hận về việc mình chí lớn không thành, hoàn toàn không có một chút năng lượng nào.
Bài thơ thu buồn như vậy không có một vạn bài thì cũng có mấy ngàn bài rồi, thế nào cũng không thể tính là một tác phẩm xuất sắc.
"Tại hạ Chúc Thất An cũng đến làm một bài trợ hứng."
Triệu Tuân quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người nói là một hán tử dáng người cường tráng.
Người này để râu quai nón, thật sự rất hợp với dáng người của y.
Y đi đến bên cạnh khoang thuyền, nhìn về phía ngọn núi ở cách xa Khúc Giang Trì, trầm ngâm rất lâu rồi ung dung ngâm thơ:
"Hựu hoàn tần số nhã phong suy,
Vân hạ sơn xuyên thượng lĩnh phiên.
Lương diệp vưu nghi hồng vĩ đoản,
Hoành không hàn chử nhập hàn yên."
Bài thơ này rõ ràng là viết về lá đỏ.
Lúc này lá đỏ trên Chung Nam Sơn đã bắt đầu phiếm hồng, thế nhưng vẫn chưa đến lúc đỏ nhất.
Bài thơ này của Chúc Thất An thực ra cũng tính là ứng cảnh, chỉ là bất luận là dùng từ tạo câu hay là ý tưởng đều cực kỳ bình thường.
"Bài thơ này của chúc huynh thật hay, một câu lương diệp vưu nghi hồng vĩ đoản viết hết vẻ đẹp của lá đỏ, mỗ đây bội phục, bội phục!"
Lần này đến lượt Lưu Vĩnh Niên khen ngợi Chúc Thất An.
Triệu Tuân thầm nghĩ buôn bán khen ngợi lẫn nhau cũng không phải là khen kiểu như vậy. Các ngươi khen nhau như vậy, lương tâm không đau sao?
Hắn vốn là không muốn ra mặt, nhưng mấy bài thơ này thực sự là quá nát, Triệu Tuân liền muốn vung tay một cái, để bọn họ xem xem cái gì mới là thơ hay chân chính.