Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Đời trước Triệu Tuân từ đọc một bài thơ, trong đó có hai câu để lại ấn tượng sâu sắc.

“Bất đổ hoàng cư tráng, an tri thiên tử tôn.”

Lúc chân chính đến hoàng cung của Đại Chu Đại Minh Cung, Triệu Tuân vẫn bị những kiến trúc hùng vĩ to lớn ở đây khiến cho chấn động.

Cửu thiên xương hạp khai cung điện, vạn quốc y quan bái miện lưu!

Có lẽ đây chính là khí phách nhà trời chăng?

Tuy rằng trong lòng Triệu Tuân vô cùng kích động, thế nhưng hắn không ngừng nhắc nhở chính mình rằng lần này nhập cung diện thánh vô cùng hung hiểm, nhất định phải cẩn trọng lời nói và hành động, như đi trên băng mỏng.

Một chút sơ suất thôi cũng có thể trực tiếp dẫn đến hoạ thân tử tộc diệt, làm bạn với vua như chơi với hổ cũng không phải là nói chơi.

Cổng chính của Đại Minh Cung là Đan Phượng Môn, phía Bắc đối diện với Hàm Nguyên Điện.

Hàm Nguyên Điện này từ xa nhìn lại vô cùng hùng vĩ, đủ có mấy đời hậu thế thái và điện đại.

Có điều địa điểm Triệu Tuân diện thánh lại không ở đây, mà là nằm ở trong Tử Thần Điện ở nội nha.

Hàm Nguyên Điện chính là nơi tổ chức đại triều hội, bình thường chỉ có ngày mùng 1, 15 hàng tháng sẽ cử hành đại triều hội, lúc bình thường đều đóng cửa.

Triệu Tuân cũng không có thời gian quan sát nhiều Hàm Nguyên Điện, mà là theo trung quan bước nhanh vào một con đường nhỏ, di qua Tuyên Chính Điện xuyên qua Tử Thần Môn, liền tính là tiến vào nội nha rồi.

Là chính điện nội nha, Tử Thần Điện thoạt nhìn không có hùng vĩ như Hàm Nguyên Điện hay Tuyên Chính Điện, thế nhưng khí thế quý tộc nhà trời đó vẫn khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

Đặc biệt là Triệu Tuân lần đầu tiên nhập cung diện thánh, càng căng thẳng đến mức hô hấp cũng khó khăn.

“Tiểu công gia, nô tài đi trước bẩm báo một tiếng, ngài đứng ở đây ngàn vạn đừng đi lung tung đó.”

Triệu Tuân vội vàng chắp tay nói:

“Công công cứ yên tâm.”

Sau khi trung cung đó bước vào điện, Triệu Tuần nhắm mắt hít sâu lấy lại bình tĩnh, rất lâu mới mở mắt ra chỉnh trang lại mũ áo.

Ước chừng qua thời gian một chung trà, Triệu Tuân nghe thấy thái giám hai bên Tử Thần Điện thông báo:

“Bệ hạ tuyên thế tử Thành Quốc Công Triệu Tuân vào yết kiến.”

Triệu Tuân hít một hơi thật sâu, chỉnh lại y phục, nước lên bậc thềm.

Bậc thềm của Tử Thần Điện thực sự là quá cao, sau khi Triệu Tuân bò lên không khỏi thở hổn hển. Hắn lau mồ hôi lấm tấm trên trán, lại chỉnh lý lại nghi dung một lượt rồi mới lấy thêm dũng khí tiến vào chính điện.

Ánh sáng trong điện cũng không sáng rõ lắm, thậm chí có chút lờ mờ.

Phối hợp với mùi long diên hương nồng đậm, khiến người ta cảm thấy bầu không khí vô cùng quỷ dị.

Điều này cũng vô cùng khác với cảnh tượng diện thánh trong tưởng tượng của Triệu Tuân, có điều đến thì cũng đến rồi, hắn đã không có đường lui rồi.

Trước khi đến Triệu Tuân đã nhẩm đi nhẩm lại lời giải thích vô số lần rồi, có thể nói là đã có chuẩn bị sẵn rồi.

Đến lúc đó thiên tử hỏi hắn chỉ cần dựa theo những gì đã chuẩn bị trước mà trả lời là được.

Hắn chậm rãi nhẹ bước đến chỗ một tấm bình phong cao đến nóc điện, Triệu Tuân lại nhìn thấy tiểu trung quan vừa rồi dẫn hắn vào cung, sau khi khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn liền bước vòng qua tấm bình phong.

Đi vào trong noãn các, Triệu Tuân ngẩng mặt lên liền nhìn thấy một nam tử trung niên thân mặc một chiếc áo choàng cổ tròn màu vàng với tay áo hẹp và thêu bốn con rồng quay lưng về phía hắn.

Là một văn khoa sinh có tu dưỡng cực cao, Triệu Tuân đương nhiên biết trước mặt mình chính là thiên tử của Đại Châu, vội vàng vuốt tay áo quỳ xuống hành lễ nói:

“Tiểu thần Triệu Tuân bái kiếm bệ hạ, vệ hạ vạn tuế.”

Là con cháu quý tộc, lễ nghi lễ số đương nhiên là đã được học tập từ nhỏ. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên Triệu Tuân áp dụng tri thức học được để diện thánh.

Vốn cho rằng tiếp theo hoàng đế sẽ bảo hắn bình thân, nhưng ai ngờ thiên tử Đại Chu lại lạnh lùng buông xuống một câu:

“Triệu Tuân, ngươi thật to gan, ngươi có biết ngươi phạm tội khi quân không.”

Trong lòng Triệu Tuân lập tức kêu một tiếng.

Vốn dĩ hắn đã chuẩn bị sẵn một bộ ngôn từ rồi, nhưng ai ngờ hoàng đế không ra chiêu theo lẽ thường, vừa đến đã đánh hắn một cái trở tay không kịp.

Triệu Tuân chỉ có thể cố gắng nói:

“Bệ hạ, xin nghe tiểu thần giải thích.”

Hoàng đế Đại Chu Lý Thừa Cơ lúc này đã quay người lại đi đến gần Triệu Tuân.

Triệu Tuân không dám ngẩng đầu, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ giày của thiên tử.

Thiên tử Đại Chu dừng lại ở vị trí cách Triệu Tuân năm bước, không có bất kỳ cảm tình nào nói:

“Trẫm nghe ngươi giải thích xem sao.”

Triệu Tuân hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:

“Bệ hạ, ngày đó tiểu thần và Nguỵ Vương điện hạ ở Tuý Tiêu Tương xảy ra xung đột, tiểu thần say rượu sơ ý té xuống lầu. Người ngoài xem ra, tiểu thần là táng mệnh ngay tại hiện trường, sau đó trưởng bối trong nhà cũng đã mời cao tăng đến làm pháp sự siêu độ, liền đóng quan tài hạ táng. Thế nhưng tiểu thần thực sự hồn phách cũng không tiêu tan, mà là tiến vào trong một không gian hư không.

Lời này hiển nhiên khiến thiên tử thấy hứng thú, hoàng đế Đại Chu thản nhiên nói:

“Nói tiếp đi.”

Triệu Tuân nói tiếp:

“Không gian hư không này vốn dĩ là mắt thường nhìn không thấy, thế nhưng đột nhiên xua mây thấy sương, xuất hiện ở trong một sa mạc. Trên bầu trời của sa mạc xuất hiện một con thanh long, vẫn luôn xoay quanh bên người tiểu thần, một đường dẫn tiểu thần đi về phía trước. Tiểu thần đi rất lâu, mới nhìn thấy một ốc đảo, trong ốc đảo có một toà thành trình viết rõ là Trường An, trong thành Trường An không chỉ có một trăm linh tám phường của kinh đô, còn có nhiều cung điện vô cùng hùng vĩ, trong cung điện có một toà kiến trúc vô cùng đặc biệt, trên đó đều lợp ngói xanh, trên tấm biển viết bốn chữ lớn Hạo Nhiên Thư Viện.

Lúc nghe đến đây, hoàng đế Đại Chu hiển nhiên rất có hứng thú.

“Ngươi nói, ngươi nhìn thấy thanh long và Hạo Nhiên Thư Viện ư?”

“Bẩm bệ hạ, chính là như vậy.”

Triệu Tuân trả lời chắc như đinh đóng cột, bởi vì hắn xác định chỉ có thật giả kết hợp mới có thể lăn qua cửa được.

Hắn quả thực nhìn thấy Hạo Nhiên Thư Viện, thế nhưng đó là sau khi sư phụ hắn Ngô Toàn Nghĩa cho hắn cuốn Văn Tông Sơ Thức Ngộ Cảm hắn tham thiền nhập định mới biết được, còn về thanh long dẫn đường thì hoàn toàn là hắn bịa ra.

Thế nhưng Triệu Tuân có thể làm thế nào đây, hắn cũng không thể giải thích với thiên tử rằng thực ra hắn là thanh niên Phật hệ xuyên không đến.

Nói ra hoàng đế bệ hạ cũng sẽ không tin.

Thật thật giả giả, hư thư thực thực, mới có thể lăn lộn qua ải.

Đương nhiên rồi, đây cũng là có liên quan đến việc hắn xuyên không đến thế giới của tu hành giả.

Nếu như xuyên không đến một vương triều phong kiến bình thường, nếu như hắn nói như vậy chắc chắn là bị cou là yêu ngôn mê hoặc người rồi.

Hoàng đế Đại Chu cũng không lập tức trả lời, mà là lặng lẽ quan sát Triệu Tuân.

Triệu Tuân lặng lẽ quỳ ở đó, ép mình điều chỉnh lại thân thể đừng run rẩy.

Chuyện rất quan trọng đại, chỉ sau khi nó tồn tại mới có.

Triệu Tuân cũng không muốn xuyên không một lần, vừa đến đã bị răng rắc rồi.

Rất lâu sau, hoàng đế Đại Chu thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói:

“Đứng lên đi.”

Triệu Tuân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thận trọng đứng lên.

May là bình thường, hắn vẫn hai tay thụ lập, cụp mắt không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng thiên tử.

“Xem ra là nguyên thần của ngươi gặp được thanh long và thư viện rồi, đây cũng là một phần cơ duyên. Được hạo nhiên khí vào cơ thể, ngươi mới có thể khởi tử hồi sinh.”

Hoàng đế Đại Chu hiển nhiên là biết rõ sự cường đại của Hạo Nhiên Thư Viện, vì vậy mà cũng không cảm thấy có chút hiếu kỳ nào đối với việc Triệu Tuân chế đi sống lại.

“Như vậy nói đến ngươi cũng không hoàn toàn tính là khi quân. Trẫm vốn dĩ đã chuẩn bị cho ngươi rượu độc và lụa trắng, để ngươi chọn một trong hai.”

Tuy rằng hoàng đế Đại Chu nói rất nhẹ nhàng, thế nhưng Triệu Tuân nghe thấy như sét đánh bên tai.

Vừa rồi nếu hắn nói sau một chữ thôi, e rằng là phải đứng vào nằm ra rồi.

Thoát hiểm, thật sự là thoát hiểm rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK