Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở đế quốc Đại Chu, nếu luận về hiệu suất làm việc, nếu như Bất Lương Nhân xưng là số hai, đoán chừng không có ai dám nhận là số một.

Sau khi Triệu Tuân đề nghị dùng dấu vân tay để lấy chứng cứ, Giả Hưng Văn cùng Triệu Tuân lại đến phủ đệ của Hà ngự sử một lần nữa ngay trong đêm.

Lần này bọn họ lấy dấu vân tay trên mười mấy đồ vật, sau đó lại đối chiếu với vân tay của người hầu của Hà phủ cùng với vân tay của Hà Ngự Sử Hà Viễn Sơn để phân biệt, lấy ra được một kết luận khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

Lấy ra được dấu vân tay không phải là một, mà là hai.

Gây án tập thể?

Điểm này Triệu Tuân không ngờ tới, có điều tối thiểu nhất có thể chứng minh rằng phán đoán án này do yêu vật gây ra của Giả Hưng Văn lúc trước là sai lầm.

Là có người cố ý tạo ra giả tượng của yêu vật quấy phá, dẫn dắt người phá án đưa ra phán quyết sai lầm.

Tuy rằng còn xa cũng chưa đến mức lộ rõ chân tướng, thế nhưng Triệu Tuân mơ hồ có chút hưng phấn, suy cho cùng điều này đã chứng minh suy đoán của hắn là chính xác.

Đây cũng tính là một khởi đầu tốt.

Thế nhưng thoạt nhìn Giả Hưng Văn cũng không vui vẻ lắm.

Đạo lý thật ra cũng rất đơn giản, nếu như là yêu vật gây án, rất nhanh là có thể kết án, thế nhưng nếu như không phải là yêu vật gây án mà là người làm giả hiện tượng, phải cẩn thận thăm dò, tìm hiểu nguồn gốc để tìm được hung phạm thật sự cũng không phải là chuyện đơn giản.

Đối với Bất Lương Nhân mà nói, mỗi ngày phải ứng đối với vô số án, nếu như đối với tất cả vụ án đều dùng phương thứ truy vấn ngọn nguồn, vậy tỷ suất kết án nhất định sẽ có vấn đề.

Đầu tiên là bệ hạ trách tội xuống, cho dù là Bất Lương Soái cũng không gánh vác được.

Cho nên có lúc hồ đồ một chút cũng không có vấn đề gì lớn.

Thế nhưng Triệu Tuân không cho rằng như vậy.

Đầu tiên bệ hạ rất chú ý đến vụ án này, mới sẽ để Bất Lương Nhân điều tra.

Dưới chân thiên tử, đường đường là ngự sử lại bị người ta sát hại trong phủ đệ, thể diện của thiên tử để đi đâu.

Nếu như qua loa dùng phương thức yêu vật để giải thích, nếu như để long nhan nổi giận, kết quả vô cùng đáng sợ.

Vụ án khác có lẽ có thể lừa dối cho qua, thế nhưng vụ án này tuyệt đối không thể.

Thứ hai, nếu như hung thủ đã cố ý tạo ra hiện tượng giả yêu vật, chắc chắn có mục đích không nói cho người khác biết.

Thiên hạ hưng vong, thất phu có trách nhiệm.

Thân là một phần của đế quốc Đại Chu, Triệu Tuân theo bản năng muốn tra rõ vụ án này, không liên quan đến việc hắn có cần lấy công chuộc tội hay không, đơn thuần là bởi vì lúc hắn còn trẻ được giáo dưỡng.

"Giả đại ca, nếu như huynh cảm thấy án này khó làm, có thể xin chỉ thị của Phùng đại nhân, thỉnh cầu ngài ấy phái thêm một vài nhân thủ."

Triệu Tuân xem ra, nếu vụ án này khó làm, thì chuyện xin lãnh đạo thêm một chút tài nguyên là chuyện bình thường.

Nhưng Giả Hưng Văn lộ vẻ khó coi, rất lâu mới thở dài nói:

"Nếu như ta mở miệng với Phùng đại nhân, e rằng không có cơ hội thăng chức rồi."

Hoá ra Bất Lương Nhân Nha Môn cấp bậc sâm nghiêm.

Ngoại trừ Phùng Hạo đảm nhiệm chức vụ trưởng quan cao nhất là Bất Lương Soái, còn có Tử Bào, Phi Bào, Thanh Bào, Bạch Bào bốn cấp bậc.

Tử Bào là cấp bậc cao nhất trừ Bất Lương Soái ra, cả Bất Lương Nhân Nha Thự chỉ có ba người. Phi Bào thì ở dưới Tử Bào, trong Bất Lương Nhân Nha Thự có mười mấy người là cấp bậc này.

Mà Thanh Bào thì thậm hơn nữa, cả Bất Lương Nhân Nha Thự có hơn trăm người ở cấp bậc này.

Còn về Bạch Bào...

Loại này giống như công việc thời vụ ở đời sau, thuộc về không có trong biên chế.

Triệu Tuân chính là Thanh Bào, khiến hắn kinh ngạc là Giả Hưng Văn cũng là Thanh Bào.

Cái này cũng kỳ quái, phải biết rằng Giả Hưng Văn ở Bất Lương Nhân Nha Thự đã mười mấy năm rồi, là "lão nhân" thật rồi.

Mười mấy năm qua vẫn luôn không được thăng chức, nhìn người cùng hắn tiến vào nha môn đều đã trở thành Phi Bào thậm chí là Tử Bào, nếu nói trong lòng một chút suy nghĩ cũng không có thì đó là không thể.

So với Triệu Tuân vừa vào Bất Lương Nhân Nha Thự đã là Thanh Bào, về ý nghĩa là ngang hàng với Giả Hưng Văn.

Giả Hưng Văn thật sự ngoại trừ lý lịch ra cũng không có ưu thế gì khác.

Cho nên Giả Hưng Văn bức thiết cần thông qua một lần phá án giành được khen thưởng của Phùng Hạo.

Suy cho cùng trong Bất Lương Nhân Nha Thự, nhân viên thăng chức bổ nhiệm và miễn nhiệm chính là ở một câu nói của Phùng Hạo, cho dù bệ hạ cũng quản không được nhân sự trong nội bộ Bất Lương Nhân.

Lần này Triệu Tuân cũng tính là biết rõ nguyên nhân vì sao Giả Hưng Văn không muốn lộ ra rồi.

"Giả đại ca, ta hiểu được tâm tình của huynh, có điều chuyện này chắc chắn không thể làm qua loa cho xong đổ cho yêu vật được. Nếu như huynh không muốn lộ ra thì chúng ta tự mình điều tra.

Giả Hưng Văn nghe vậy có chút cảm động, lúc đầu y cho rằng Triệu Tuân là một quan nhị đại đến Bất Lương Nhân Nha Thự để mạ vàng.

Một công tử ăn chơi như hắn không biết kiến thức bao nhiêu, sớm đã không có hi vọng gì, chỉ hi vọng Triệu Tuân đừng làm loạn là được.

Nhưng không ngờ rằng Triệu Tuân lại còn có chỗ hơn người, thông qua lấy dấu vân tay chứng minh được yêu vật chỉ là do người ta cố ý làm giả.

Một luồng nhiệt huyết, hoài bão đầy mình, rất giống với Giả Hưng Văn khi còn trẻ.

Giả Hưng Văn nhớ lại khi mình vừa mới gia nhập Bất Lương Nhân Nha Thự, cũng là giống Triệu Tuân như vậy trời không sợ đất không sợ, thế nhưng mười mấy năm qua đi, sớm đã bị năm tháng mài bằng góc cạnh rồi.

"Thật sự phải tra sao?"

Giả Hưng Văn vẫn có chút do dự, Triệu Tuân bước lên trước một bước nói:

"Giả đại ca, huynh có tin vào chính nghĩa không?"

"Hử?"

Giả Hưng Văn sửng sốt ngây người, lát sau vành mắt có chút ướt át.

"Được rồi, nếu ngươi đã muốn tra, chúng ta cùng tra đến cùng.

Giả Hưng Văn giống như từ đáy lòng thức tỉnh thứ gì đó, siết chặt nắm đấm nói.

...

...

Nếu đã muốn tra đến cùng, đương nhiên phải lựa chọn điểm vào tốt.

Căn cứ vào ghi chép của Án Độc Khố, Hà Viễn Sơn Hà ngự sử lần cuối cùng công khai lộ diện là vào ngày mười ba tháng tám đến Tây Thị Tửu Quán gặp gỡ thương nhân người Hồ.

Triệu Tuân cảm thấy bắt tay từ nơi này là là thích hợp nhất.

Đương nhiên, Tây Thị vô cùng phồn hoa, thân phận của Bất Lương Nhân lại rất mẫn cảm, không thể gióng trống khua chiêng được.

Giả Hưng Văn đề nghị dịch dung.

Cái này vừa hay hợp ý của Triệu Tuân.

Bởi vì cái gọi là kỹ nhiều không áp thân, có thể học thêm mấy môn kỹ nghệ chung quy cũng là không xấu.

Thế nhưng sau này Triệu Tuân phát hiện ra cái gọi là thuật dịch dung cũng không phải là giống như trong tưởng tượng của hắn, thực ra phần nhiều vẫn là dựa vào hoá trang.

Có điều những thứ này đều không quan trọng, Triệu Tuân hiện giờ không kịp chờ đợi mà muốn đến Tây Thị thăm dò.

...

...

Đế quốc Đại Chu thành Trường An có Đông Tây hai chợ, trong đó Đông Thị chủ yếu bán đồ xa xỉ phẩm, phục vụ là quan to hiển quý.

Còn Tây Thị định vị thì lại có khuynh hướng bình dân, đủ hạng người, vàng thau lẫn lộn.

Triệu Tuân và Giả Hưng Văn dán râu quai nón lên, lại dùng than củi bôi đen hai gò má, xuất phát từ Bất Lương Nhân Nha Thự, đi đến Tây Thị.

Trên đường phố hối hả, đoàn người qua lại chen vai nhau.

Không thể không nói, thành Trường An vô cùng phồn hoa, chỉ là nhân khẩu đã vượt quá hai trăm vạn người.

Ở hậu thế có lẽ không tính là gì, thế nhưng một đế quốc phong kiến ở một thế giới khác như vậy, có thể nói là chuyện khó lường rồi.

Thế nhưng Triệu Tuân hiển nhiên không để những chuyện này phân tâm, mà là cùng Giả Hưng Văn đến Tây Thị.

Quán rượu mà Hà Viễn Sơn đi đến nằm ở đường số ba chữ Bính, vị trí gần đầu phố, vô cùng dễ làm người khác chú ý.

Hai người đến cửa quán rượu, nhìn thấy trên tấm biển dùng chữ hán và một loại văn tự giống như chữ Ba Tư khắc một hàng chữ.

Y Tư Đáp Khắc Tửu Tứ.

Tên này nghe rất Tây Vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK