Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gọi là dán gia quan chính là dán giấy ướt vào mặt phạm nhân.

Từng tầng chồng lên nhau, phạm nhân sẽ hô hấp càng lúc càng khó khăn, đến mức gần như hít thở không thông.

Lúc này phạm nhân cũng sẽ đều khai nhận.

Ngục tốt của Bất Lương Nhân Nha Thự đều là tay lão luyện, thao tác vô cùng lưu loát.

Bốn tên Đông Việt thích khách lúc đầu còn liều chết không muốn khai, nhưng dán đến lớp thứ ba, những tu hành giả này cũng có chút không chịu nổi nữa.

Tu hành giả đỉnh cấp có thể ngưng thở rất lâu, thế nhưng bọn họ suy cho cùng chỉ là Cửu Phẩm Võ Tu, việc khống chế hơi thở cũng không xuất sắc lắm.

Dán đến lớp giấy thứ năm, cảm giác ngạt thở ập tới.

Bản năng cầu sự sống khiến cho trong lòng của bốn tên kiếm khách này đã tan dã, lần lượt khai nhận.

"Ta nói, ta nói hết."

Phùng Hạo như ý đưa tay lên ra hiệu cho ngục tốt kéo giấy ướt ra.

"Bọn ta là người Đông Việt Quốc, lần này đến Trường An là phụng mệnh gây ra hỗn loạn, ảnh hưởng đến việc cử hành Hội Thi Khúc Giang.

Hội Thi Khúc Giang?

Triệu Tuân sửng sốt.

Trước đây hắn từng nghe cô nương của Diệu Âm Lầu nói chính là nhắc đến chuyện thiên tử tế trời.

Việc này có liên quan đến Hội Thi Khúc Giang không?

Hắn nhìn sang Phùng Hạo, phát hiện vị Bất Lương Soái lãnh khốc vô tình này cũng là vẻ mặt nghi hoặc.

Đông Việt Quốc vẫn luôn là cái gai trong mắt của đế quốc Đại Chu.

Các đời thiên tử đều muốn san bằng tiểu quốc nhỏ bé này, thế nhưng e ngại Đông Việt Quốc luôn có thể dưỡng dục ra tu hành giả tuyệt thế.

Thời kỳ Hiển Long càng xuất hiện thiên tài không thế xuất Nguỵ Vô Kỵ.

Hiển Long Đế có chút cố kỵ, lúc này mới đẩy "Bình Việt Đại Kế" sang một bên.

Nếu như nói đế quốc Đại Chu muốn cử hành đại hội võ tu ở Trường An, Đông Việt kiếm khách muốn đến phá hoại còn có thể lý giải được.

Thế nhưng dường như Đông Việt Quốc cũng không có thánh nhân văn học nào nổi tiếng cả.

Đế quốc Đại Chu cử hành Hội Thơ Khúc Giang ở Trường An thì có liên quan gì đến bọn họ.

"Vì sao các ngươi muốn làm ảnh hưởng đến việc cử hành Hội Thơ Khúc Giang?"

Bởi vì Hội Thơ Khúc Giang này không giống trước kia, nghe nói phía sau có hình bóng của Hạo Nhiên Thư Viện."

Một kiếm khách nói.

"Người đoạt giải nhất nghe nói có thể được nhận vào Hạo Nhiên Thư Viện, trở thành đệ tử nhập thất của thư viện.

Một vị kiếm khách khác bổ sung.

"Kiếm Thánh nói rồi, Đại Chu đã có một Sơn Trưởng, không thể xuất hiện người thứ hai nữa."

Nghe nói vậy, bất luận là Phùng Hạo, Triệu Tuân hay Giả Hưng Văn đều cảm thấy vô cùng chấn động.

Phải biết rằng đế quốc Đại Chu tuy rằng văn phong hưng thịnh, thế nhưng về tổng thể mà nói quan học lấy Quốc Tử Giám làm đầu chiếm cứu địa vị chủ yếu.

Hạo Nhiên Thư Viện tuy rằng có địa vị rất cao trong giang hồ, thế nhưng bởi vì quy mô nhỏ, không có quy luật thu nhận đệ tử, hoàn toàn dựa vào sở thích của cá nhân Sơn Trưởng, cho nên vẫn luôn ở bên ngoài vòng tròn trào lưu văn học.

Thế nhưng cũng không phải nói Hạo Nhiên Thư Viện không quan trọng.

Văn nhân của đế quốc Đại Chu đều biết Sơn Trưởng chính là Văn Thánh, cũng là cường giả Thanh Huyền Cảnh nhất phẩm duy nhất trên thế gian.

Thanh Huyền Cảnh của Nho Gia, Kim Cương Cảnh của Phật Đà, Vô Vi Cảnh của Đạo Gia, Phá Quân Cảnh của Võ Giả, Tịch Diệt Cảnh của Ma Giáo là ngũ đại siêu việt phẩm cấp, cũng là nhân vật gần trời nhất.

Cao thủ phẩm cấp này đối quyết, thường có thể thay đổi khí vận một nước.

Cho nên thân là Đại Kiếm Thần võ giả Phá Quân Kiếm mới sẽ cảm thấy sợ hãi với việc Sơn Trưởng một lần nữa thu nhận đệ tử sao?

Bởi vì trong lòng của Nguỵ Vô Kỵ, cái danh "Thiên hạ vô địch" này của hắn cũng không có nắm chắc phần thắng với Sơn Trưởng.

Phải biết rằng, Hạo Nhiên Thư Viện đã hơn mười năm không mở cửa với người thế tục rồi, Sơn Trưởng cũng đã mười năm rồi không thu nhận đồ đệ mới, trên phố đồn rằng người đọc sách tư chất bình thường, Sơn Trưởng đã không định thu nhận môn đồ nữa.

Có thể khiến Sơn Trưởng đột nhiên thay đổi quyết định chỉ có một nguyên nhân, đó chính là có Văn Khúc Tinh xuất hiện.

Văn Khúc Tinh là người trời sinh đã có tài văn chương hơn người, nếu như để Sơn Trưởng phát hiện thu làm đệ tử rồi lại chỉ điểm thêm, rất có thể tu vi thăng tiến rất nhanh, cuối cùng trở thành cường giả không kém gì Sơn Trưởng.

Nếu như nói Nguỵ Vô Kỵ cố kỵ Hạo Nhiên Thư Viện, cố kỵ Sơn Trưởng, đương nhiên không muốn nhìn thấy tương lai sẽ có hai cường giả như Sơn Trưởng đối mặt với mình.

Cho nên mới phái người đến Trường An cản cở cử hành Hội Thơ Khúc Giang.

"Thế nhưng có liên quan gì đến việc Hà ngự sử bị giết?"

Tuy rằng trong đó có một chút đạo lý, thế nhưng vẫn là có chỗ không nói rõ được.

Hà Ngự Sử bị giết chính là chỗ nói không rõ nhất.

"Hà Ngự Sử bị giết rồi sao?"

Một tên Đông Việt kiếm khách ngạc nhiên hỏi.

"Sao lại như vậy chứ?"

Triệu Tuân thấy vậy cười lạnh nói:

"Chuyện đến mức này rồi còn giả vờ cái gì, ngươi đừng nói với ta rằng các ngươi không có liên quan đến cái chết của Hà ngự sử."

"Đương nhiên không có, bọn ta với Hà ngự sử là quan hệ hợp tác."

Một vị kiếm khách có chút bất đắc dĩ nói:

"Kiếm Thánh từng nói, Hà ngự sử có thể dâng thư lên triều đình, nói rằng Hội Thơ Khúc Giang chỉ là nói những lời xáo rỗng hại tổ quốc, rất nhiều tai hại. Vả lại hoàng đế Đại Chu sắp tế trời, trong lúc mấu chốt này mà cử hành Hội Thơ Khúc Giang, Hạo Nhiên Thư Viện nhất định sẽ ra mặt tranh đoạt danh tiếng. Triều đình Đại Chu xưa nay vốn không thích Hạo Nhiên Thư Viện, bọn ta hi vọng có thể thông qua việc này ảnh hưởng đến thái độ của triều đình Đại Chu về vệ cử hành Hội Thơ Khúc Giang.

Triệu Tuân suy nghĩ một lát, cảm thấy dường như cũng có chút đạo lý.

Thiên tử tế trời là chuyện trọng đại hàng đầu, vào lúc này Hạo Nhiên Thư Viện muốn thông qua việc tổ chức Hội Thơ Khúc Giang để đoạt danh tiếng, hoàng đế chắc chắn sẽ không đồng ý. Có thể dự đoán được là chỉ cần Hà ngự sử dâng tấu lên, Hiển Long Đế hơn phân nửa là sẽ thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý, huỷ bỏ Hội Thơ Khúc Giang.

Chỉ cần hội thơ bị huỷ bỏ, Sơn Trưởng đương nhiên sẽ không có cách nào thu nhận đồ đệ. Sơn Trưởng tuy rằng là Văn Thánh, tu vi cực kỳ cường đại, thế nhưng chắc chắn cũng là không có cách nào từ trong biển người mênh mông phân biệt ra được vị trí của Văn Khúc Tinh, chỉ có thể cảm nhận được khí tức của Văn Khúc Tinh xuất hiện ở gần thôi.

Thuật nghiệp có chuyên chú, trò chơi này là các thần côn của Khâm Thiên Giám thành thạo nhất.

Sơn Trưởng là người cao ngạo như vậy đương nhiên không thể cúi đầu đi cầu xin Khâm Thiên Giám giúp đỡ, lúc này sẽ lui mà cầu lần tiếp theo từ trong Hội Thơ Khúc Giang tuyển chọn được nhân tài. Trạng nguyên của cuộc thi khoa cử chưa chắc sẽ được Sơn Trưởng ái mộ, trở thành học sinh của Hạo Nhiên Thư Viện, thế nhưng người làm ra bài thơ tuyệt thế nhất định có thể được Sơn Trưởng xem trọng phần nào.

Cho nên chỉ cần làm ảnh hưởng đến việc cử hành Hội Thơ Khúc Giang, uy hiếp đối với Kiếm Thánh Nguỵ Vô Kỵ tạm thời sẽ được loại bỏ rồi.

Nhưng nếu như tất cả những suy đoán này đều là sự thật, chính là nói người giết chết Hà ngự sử là một người khác.

Lúc ban đầu Giả Hưng Văn suy đoán Hà ngự sử chết bất đắc kỳ tử là do yêu thú làm ra. Sau này bị Triệu Tuân dùng suy đoán hợp lý cộng thêm tìm tòi bắt được Đông Việt kiếm khách.

Thế nhưng sau đó lại chứng minh Đông Việt kiếm khách là đồng minh của Hà ngự sử, kẻ giết chết Hà ngự sử là một người khác.

Vụ án này cũng quá mức khó mà phân biệt rõ ràng.

Lại xoay ngược lại vụ án, trái tim của Triệu Tuân cũng có chút chịu không nổi.

"Hình như ta từng nghe Hà ngự sử ở quán rượu có nhắc đến Ma Giáo..."

Một tên Đông Việt kiếm khách khác lẩm bẩm nói.

"Lúc đó mọi người đều uống rượu say, ta cho rằng Hà ngự sử say rồi nói lung tung. Thế nhưng nếu như là sự thật, vụ án này liệu có liên quan đến Ma Giáo không?

Ma Giáo?

Phùng Hạo nghe thấy hai chữ này, con mắt khẽ híp lại.

Ở thành Trường An không thể nhắc đến nhất chính là hai chữ này.

Ma Giáo không giống với những phương thức tu hành khác, chính là cưỡng chế thu nạp thiên địa nguyên khí thu vào trong người.

Loại phương thức tu luyện này có thể giảm bớt được rất nhiều thời gian tu hành, tốc độ đột phá phẩm cấp cũng sẽ trở nên cực kỳ nhanh chóng, thế nhưng vấn đề cũng rất rõ ràng, tinh thần của tu hành giả rất có khả năng sẽ bị thất thường.

Chẳng lẽ là Hà ngự sử có dây dưa gì đó với Ma Giáo?

Triều đình, Hạo Nhiên Thư Viện, Ma Giáo, Đông Việt kiếm khách...

Nhiều thế lực như vậy vướng mắc vào nhau, Triệu Tuân thật sự cảm thấy có chút lờ mờ bức bách.

"Được rồi, hôm nay thẩm vấn đến đây thôi."

Phùng Hạo xua tay nói:

"Nhốt bọn họ lại đi."

Nói xong hắn quay người phất áo rời đi.

Triệu Tuân và Giả Hưng Văn thấy vậy vội sải bước đi theo phía sau.

Rời khỏi đại lau trở về nha thự, Phùng Hạo lạnh lùng nói:

"Hôm nay chuyện có liên quan đến Ma Giáo một chữ cũng không được phép nói ra."

Triệu Tuân và Giả Hưng Văn cùng ôm quyền đáp lại.

Hội Thi Khúc Giang một tháng sau sẽ được cử hành, xem bộ dạng thì thành Trường An sẽ không an ổn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK