Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong ba người cảnh giới tu hành của Giả Hưng Văn là bát phẩm Võ Phu, cảnh giới của Triệu Tuân là cửu phẩm Võ Tốt, Vượng Tài thì không cần nói rồi, thậm chí cũng chưa có nhập phẩm.

Cho dù ba người hợp lại, ở trước mặt cường giả Võ Tu nhị phẩm thì sức chiến đấu cũng chỉ như mảnh vụn.

Bọn họ đều ngừng hô hấp, hi vọng người đến là bạn không phải địch.

Nếu như người đến thật sự là địch, thậm chí ngay cả cơ hội chạy trốn bọn họ cũng không có.

Thế giới của tu hành giả chính là hiện thực tàn khốc như vậy, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn.

Cường giả ăn sạch tất cả mọi thứ, kẻ yếu sẽ không có người thương cảm.

Qua khoảng chừng sáu mươi hơi thở, Phùng Hạo và Lý Thuần Phong xuất hiện ở trong nha thự, ba người lúc này mới thở phào một tiếng.

Khoảng thời gian này trong Bất Lương Nhân Nha Thự xảy ra quá nhiều chuyện, bọn họ mới sẽ lo được lo mất, giống như chim sợ cành cong như vậy.

"Tham kiến Phùng đại nhân."

Ba người cùng hành lễ với Phùng Hạo.

Phùng Hạo cười giới thiệu:

"Vị này là ái đồ Lý Thuần Phong của Viên thiên sư của Khâm Thiên Giám, Viên thiên sư đặc biệt phái ngài ấy tới để giúp chúng ta tìm ra nội gián.

Ánh mắt của Triệu Tuân rơi trên người của Lý Thuần Phong.

Vừa nhìn thoáng qua, người này thực sự là quá hoàn mỹ, toàn thân trên dưới tản phát ra mị lực chỉ nam nhân trưởng thành mới có.

Trong trưởng thành còn mơ hồ có một tia khí tức thanh xuân, có thể nói là loại hình già trẻ đều hợp, nam nữ thông sát.

Đương nhiên, so với Triệu Tuân mà nói thì vẫn là kém một chút.

Vẻn vẹn chỉ là một chút cảm giác thiếu niên mà nói, Lý Thuần Phong không so được với Triệu Tuân.

Không hổ là đồ đệ của Đại Chu Đệ Nhất Thần Côn Viên Thiên Canh, muốn năng lượng có năng lượng, muốn khí chất có khí chất.

Nếu như có cơ hội, người này có lẽ đáng để kết giao.

Phùng Hạo sớm đã có chủ ý, lúc này trực tiếp phân phó:

"Gọi tất cả người trong nha môn đến tập hợp ở chỗ bia đá trước nha thự, để Lý đạo trưởng xem tâm."

Trên dưới Bất Lương Nhân có mấy trăm người, cho dù mỗi người chỉ dùng khoảng sáu mươi hơi thở, kiểm tra toàn bộ cũng phải hơn nửa ngày.

Nhưng Phùng Hạo đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không có chút do dự.

Còn về Lý Thuần Phong có hối hận hay không, y càng không để ý, không dễ gì mới mời được lão đạo mũi trâu này đến, lao động miễn phí không dùng thì quá uổng.

Trong chốc lát, trước cửa Bất Lương Nhân Nha Thự đã tập hợp một đoàn người.

Phùng Hạo quét mắt, liền nói với Tử Bào Trần Kha:

"Bắt đầu từ đây đi."

Trần Kha là thuộc hạ Phùng Hạo tín nhiệm nhất, cũng là do một tay y đề bạt lên.

Sở dĩ Phùng Hạo quyết định bắt đầu từ hắn, chính là bởi vì muốn nói cho tất cả mọi người biết hắn không có bất kỳ thiên vị riêng tư nào cả.

Trần Kha ôm quyền với Phùng Hạo, lập tức sải bước đi ra mấy bước, thuận theo nhắm mắt lại , hai tay buông lỏng.

Đây là trạng thái vô cùng phối hợp, không có bất kỳ phòng bị nào.

Lý Thuần Phong cũng không khác người, bước lên mấy bước, đưa lòng bàn tay đặt vào trên đầu của Trần Kha.

Lập tức tiến vào thức hải.

Đại khái chừng thời gian sáu mươi hơi thở, Lý Thuần Phong rời khỏi thức hải, thản nhiên nói:

"Không vấn đề, người tiếp theo."

...

...

Ba vị Tử Bào, mười mấy vị Phi Bào đều tra xong, không ai có vấn đề gì.

Phùng Hạo thở phào một hơi.

Chí ít hiện giờ cũng chứng minh được tầng lớp cao trung trong Bất Lương Nhân không xuất hiện phản đồ.

Điều này khiến cho y hoặc nhiều hoặc ít có chút an ủi.

Xem ra nội gián trà trộn vào Bất Lương Nhân cũng chẳng qua chỉ là Thanh Bào, thậm chí là Bạch Bào.

Như vậy trong lòng Phùng Hạo cũng dễ chịu hơn nhiều,

Bất kể kết quả ra sao, y cũng đều có thể tiếp nhận được.

Tâm tình của Triệu Tuân rất thoải mái, đến bây giờ, tất cả mọi thứ đều rất thuận lợi.

Tuyệt học Quan Tâm Thuật của lão đạo mũi trâu Lý Thuần Phong thi triển vô cùng trôi chảy, không thể có người nào có thể che giấu được ý ức của mình trước Quan Tâm Thuật.

Nhiều nhất là nửa ngày, tất cả sẽ được phơi bày.

Nhưng lúc Lý Thuần Phong không ngừng tiến vào thức hải tiến hành Quan Tâm Thuật, một vị Thanh Bào bỗng nhiên té ngã trên mặt đất, thất khiếu chảy máu co quắp một hồi.

Lý Thuần Phong lập tức phát giát, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía hắn, đáng tiếc lúc chạy đến vị Thanh Bào này đã tắt thở rồi,

Lý Thuần Phong cũng không do dự, lập tức vỗ bàn tay vào thiên linh cái của vị Thanh Bào này.

Tuy rằng người này đã đoạn khí rồi, thế nhưng trong thời gian ngắn nguyên thần sẽ không thoát khỏi thân thể.

Thế nhưng thời gian còn lại cho Lý Thuần Phong không nhiều, chỉ có thời gian mấy chục hơi thở, cho nên hắn phải nắm bắt thời gian tiến vào trong thức hải của người này. Nếu kéo dài, thì cái gì cũng không nhìn được.

Khác với lúc nãy ung dung nhàn nhã, lần này Lý Thuần Phong vô cùng chuyên chú.

Hắn nín thở ngưng thần, dùng gần như tất cả đạo pháp, rất lâu sau mới mở mắt ra.

Lúc này Phùng Hạo, tam đại Tử Bào, Triệu Tuân đều chạy đến, vô cùng chấn kinh nhìn Lý Thuần Phong.

"Đạo trưởng, thế nào? Có thu hoạch gì không?"

Lý Thuần Phong lắc đầu cười khổ nói:

"Bần đạo tuy rằng đã lập tức chạy đến, nhưng vẫn muộn một bước rồi. Nguyên thần của y đã bay đi rồi, bần đạo chỉ có thể nhìn thấy một vài phân đoạn rời rạc."

Phùng Hạo hít một hơi thật sâu, nói:

"Phân đoạn cũng được, đạo trưởng nói ra nghe xem."

Lý Thuần Phong gật đầu nói:

"Người này tên là Hạ Xuyên, người Ung Châu, trong nhà chính là đồ tể. Năm Hiển Long thứ hai mươi mốt gia nhập vào Bất Lương Nhân, lúc ban đầu là Bạch Bào, sau này lập công được thăng chức lên Thanh Bào."

Lý Thuần Phong ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

"Hạ Xuyên thường xuyên thừa lúc đêm khuya rời khỏi Bất Lương Nhân Nha Thự, đi đến phường Sùng Nhân, thế nhưng trước khi trời sáng nhất định sẽ trở về. Mỗi lần hắn đến phường Sùng Nhân, đều sẽ vào một phủ đệ vô cùng xa hoa, chỉ là bần đạo không nhìn rõ trên tấm biển của phủ đệ đó viết chữ gì."

Lý Thuần Phong cười khổ lắc đầu.

Triệu Tuân thầm nghĩ hay cho gia hoả này đến lúc quan trọng nhất Lý Thuần Phong lại không nhìn thấy, nếu như nhìn thấy trên tấm biển đó viết gì, tất cả nghi vấn cũng đều được giải quyết rồi.

Có điều hiện giờ chí ít chứng minh được một điểm, đại nhân vật sau lưng Hạ Uyên này sống ở phường Sùng Nhân.

Phạm vi được thu nhỏ hơn rất nhiều rồi.

"Đạo trưởng còn nhìn thấy gì nữa?"

Phùng Hạo rõ ràng có chút không cam tâm, tiếp tục truy hỏi.

"Hết rồi."

Lý Thuần Phong vuốt mắt Hạ Xuyên khép lại, nói:

"Người chết là lớn, trước tiên cho người khiêng hắn xuống đi."

Lưu Ninh Tông một trong tam đại Tử Bào bước lên một bước, ôm quyền nói với Phùng Hạo:

"Hạ Xuyên là Thanh bào dưới trướng của Trần Kha, chuyện này Trần Kha không thoát khỏi liên can, xin Phùng đại nhân nghiêm trị kẻ này."

Trần Kha đâu phải là đèn cạn dầu gì, thấy Lưu Ninh Tông nói vậy, lập tức bước lên lạnh lùng nói:

"Lưu Ninh Tông, ngươi bớt ở đây châm ngòi ly gián gây sóng gây gió đi. Ai đúng ai sai, trong lòng Phùng đại nhân tự có cân nhắc."

"Đủ rồi."

Phùng Hạo nghe đến đây vô cùng khó chịu phất tay nói:

"Còn chê náo không đủ lớn sao, trước tiên khiêng Hạ Xuyên xuống, Triệu Tuân đi kiểm tra thi thể."

Hiện giờ Phùng Hạo đều không hoàn toàn tín nhiệm tất cả người trong Bất Lương Nhân Nha Thự, chỉ tín nhiệm duy nhất một mình Triệu Tuân.

Người này khiến cho y có quá nhiều kinh hỉ, lần này chắc chắn cũng sẽ không khiến y thất vọng.

"Tuân mệnh."

Tuy rằng kết quả này không phải là trong dự liệu của Triệu Tuân, thế nhưng chuyện đã đến mức này cũng chỉ có thể thuận theo mà làm thôi.

Hiện giờ Triệu Tuân muốn biết nhất chính là Hạ Xuyên trúng độc gì mà chết bất đắc kỳ tử, xem xem có thể từ trong độc dược này tìm được manh mối không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK