Là quý tộc thế gia đỉnh cấp, địa vị của Triệu gia ở Ung Châu chắc chắn là xếp hàng đầu tiên của Đại Chu.
Phủ đệ của Thành Quốc Công phủ cũng vô cùng rộng lớn, các phòng ốc đấu củng (là một loại kiến trúc đặc biệt của Trung Hoa) mái cong, san sát nối tiếp nhau.
Thế nhưng nhà cao cửa rộng ngàn vạn, đêm ngủ chỉ cần ba thước.
Trải qua một trận chết mà phục sinh khôi hài Triệu Tuân mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng đẹp.
Nhưng hắn cũng không ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy có thanh âm gì đó trên nóc nhà, dụi dụi mắt ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có một tấm ngói bị dịch chuyển.
Ánh trăng thuận theo kẽ hở của tấm ngói đó chiếu vào, Triệu Tuân bản năng ngừng hô hấp.
Đời trước hắn từng xem không ít phim ảnh tương tự như vậy, bình thường xuất hiện loại tình huống này có nghĩa là tiếp theo sẽ có thích khách xuất hiện.
Mà bản thân hắn là thân phận trưởng tử của Thành Quốc Công cũng rất phù hợp với thiết lập này.
Chỉ là có người nào muốn hành thích hắn?
Hắn là một thiếu gia ăn chơi trác tác có gì đáng để hành thích chứ?
Thế giới này cũng thật là, động một cái là ám sát, đây là đại thù nhiều quá. Quan trọng Triệu Tuân chỉ là một thanh niên Phật hệ lục súc vô hại thôi.
Hiện giờ nói những cái này đương nhiên là vô dụng, Triệu Tuân theo bản năng hơi nghiêm người qua giả vờ ngủ, tiếp theo là muốn xem thích khách đó làm thế nào.
Lúc này lên tiếng, chắc chắn là tìm chết.
Lặng yên theo dõi, gặp chiêu phá chiêu mới là thượng sách.
Là một con cháu quý tộc tay trói gà không chặt, Triệu Tuân vô cùng hiểu rõ mình chỉ có một cơ hội, chính là lúc đối phương buông lỏng cảnh giác đến gần.
Lúc này đêm khuya vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Triệu Tuân có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.
Tay trái của hắn siết chặt, cố ý đưa ngón giữa ra bên ngoài nửa phần.
Ở đại học hắn từng chọn học một môn thân thuật tự vệ, đồ chơi này nghe nói vốn dĩ là thiết kế cho học sinh nữ, đề phòng gì đó... hiểu được thì hiểu. Thế nhưng triệu Tuân mặt dày học theo khiến thầy giáo cũng không có cách nào khác. Sau này bạn ngủ cùng phòng còn năm lần bảy lượt cười nhạo hắn học thuật tự vệ của nữ sinh, nhưng Triệu Tuân cảm thấy có thêm kỹ năng phòng thân, thì sẽ có có cơ hội dùng đến. Thuật tự vệ tuy rằng không so sánh được với vịnh xuân, vật lộn gì đó, thế nhưng dù sao cũng tốt hơn là cái gì cũng không biết, không ngờ thật sự bị Triệu Tuân đợi được cơ hội rồi. Chuyện xảy ra đột ngột, hiện giờ Triệu Tuân cũng chỉ có thể còn nước còn tát.
Thế nhưng chuyện tiếp theo khiến Triệu Tuân kinh ngạc.
Không có ống hàn hơi và thuốc mê, thậm chí cũng không có ám tiễn tẩm độc.
Triệu Tuân có thể cảm nhận được chỉ có không khí giống như ngưng đọng.
Cho đến khi tiếng bước chân vang lên....
Triệu Tuân ngưng thở.
Thính lực của hắn vỗn dĩ là khác hẳn người thường, giờ này khắc này lại càng có thể nghe rõ bất kỳ tiếng động nào ở bên ngoài.
Tiếng bước chân của đối phương rất nhẹ, thế nhưng Triệu Tuân vẫn có thể cảm nhận được.
Gần rồi, càng lúc càng gần....
Trấn tĩnh, lúc này nhất định phải trấn tĩnh.
Trong lòng Triệu Tuân không ngừng khuyên nhủ mình.
Hắn biết cơ hội của mình chỉ có một, tuyệt đối không thể sai sót.
Đối phương hiển nhiên là muốn đến gần xác nhận thân phận của Triệu Tuân rồi mới động thủ, như vậy chắc chắn có thể đề phòng sơ hở, thế nhưng cũng cho Triệu Tuân cơ hội phản kích.
Một quyền, Triệu Tuân chỉ có cơ hội trong một quyền này.
Hắn nhớ rõ trong thuật tự vệ, dùng tốt nhất chính là đấm mạnh vào mặt ở cự ly gần.
Không có bất kỳ cong cong lượn lượn nào, trực tiếp đấm thẳng vào mũi một cái.
Trong thời gian ngắn căn bản không thể có người phản ứng lại được.
Chỉ cần một quyền là có thể khiến đối thủ mất đi năng lực chiến đấu.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, thân thể của Triệu Tuân cũng giống như dây cung kéo căng ra.
Khi đối phương cách Triệu Tuân ba thước, Triệu Tuân bỗng nhiên xoay người, dùng lực đánh một quyền vào mặt người đến.
Bởi vì trong phòng tối đen, Triệu Tuân căn bản không có cách nào nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, thế nhưng hắn biết đây là cơ hội tốt nhất của hắn, tiếp theo hắn liền xuất ra một chiêu khác của thuật tự vệ.
Vung chân lên.
Hung hăng đạp một cái vào hạ bộ của đối phương, bởi vì xương mũi bị đau, người đến theo bản năng dùng hai tay che mũi, một chân rắn chắc đát vào hạ bộ của y.
Sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.
Trong lòng Triệu Tuân mừng thầm, vội vàng thừa cơ hội này chạy ra ngoài cửa.
Tuy rằng hắn bị phụ thân cấm túc, thế nhưng trong phủ Thành Quốc Công thì hắn vẫn có thể tùy ý đi lại.
"Cứu mạng, có thích khách."
Triệu Tuân vội vàng hô to kêu cứu, hộ vệ trong phủ lần lượt nghe tiếng chạy đến.
Động tĩnh thực sự quá lớn, cuối cùng ngay cả cha của Triệu Tuân Thành Quốc Công Triệu Uyên cũng nghe tin chạy đến.
Triệu Tuân không dễ dàng gì mới từ quỷ môn quan trở về, Triệu Uyên đương nhiên là vô cùng thương xót.
Biết Triệu Tuân gặp thích khách, vội vàng lên trước mấy bước nói:
"Con trai ta thế nào rồi? Thích khách ở đâu?"
"Phụ thân đại nhân, thích khách đã bị con quật ngã rồi, lúc này đang ở trong phòng."
Tuy rằng cục thế vừa rồi rất hung hiểm, thế nhưng Triệu Tuân cả bộ quyền cước cũng hoàn thành rất đúng chỗ, thích khách đó bị thương toàn chỗ yếu hại, chắc chắn trong thời gian ngắn không có cách nào khôi phục sức lực hành động được.
Triệu Uyên vội vàng bảo hộ vệ tiến vào trong phòng phong toả trước, sau đó cùng Triệu Tuân đi vào điều tra.
Trong phòng lập tức được châm đèn sáng như ban ngày, Triệu Tuân nhìn kỹ chỉ thấy một nam tử trung niên đang co quắp bên giường.
Người này tướng mạo bình thường, dáng người thon gầy, thân mặc một bộ đạo bào ố vàng, hiển nhiên là cực kỳ thống khổ.
Cũng khó trách, vừa rồi một quyền một cưới đó của hắn sử dụng toàn lực, cũng tính là đem thuật tự vệ dùng đến đỉnh điểm rồi.
"Hồ đồ."
Triệu Tuân vốn dĩ đang dương dương đắc ý, nhưng ai ngờ phụ thân lại lập tức quay sang quát hắn:
"Con có biết con đã gây ra hoạ lớn rồi không, đây là sư phụ của con Ngô Toàn Nghĩa Ngô đạo trưởng!"
Hử?
Triệu Tuân lập tức đứng ngây như phỗng ở đó.
Người này không phải thích khách, mà là sư phụ hắn sao?
Triệu Tuân từng nghĩ vô số lần cảnh tượng gặp mặt sư phụ, thế nhưng có thế nào cũng không ngờ rằng sẽ là cảnh tượng như vậy, hắn cũng thật sự tính là tuyệt tự rồi.
Vốn cho rằng có thể dựa vào việc quật ngã thích khách để phụ thân coi trọng hắn, bỏ đi cái mũ thiếu gia ăn chơi, nhưng ai ngờ rằng kẻ tiểu nhân lại chính là bản thân hắn.
"Còn không mau đi xin lỗi Ngô đạo trưởng!"
Triệu Tuân lúc này mới bừng tỉnh, ba bước cũng gộp làm hai bước lên nâng Ngô Toàn Nghĩa dậy, xấu hổ nói:
"Cũng là do ta không tốt, đánh trúng đạo trưởng."
Ngô Toàn Nghĩa sắc mặt giống như mướp đắng, cố gắng nặn ra nụ cười nói:
"Không sao, là vi sư muốn gặp con sớm một chút, mới gây ra hiểu lầm, cũng trách vi sư không đề ra chân khí hộ thể..."
Trong lòng Triệu Tuân nghi hoặc không thôi, đây không phải là cưới xin, đâu có đạo lý đến sớm gặp mặt.
Hắn lại không biết Ngô Toàn Nghĩa biết Triệu Tuân là con cháu quý tộc nổi tiếng, không học vấn không nghề ngỗng gì đã quen, thế nhưng lại ngại thể diện của Triệu Uyên không tốt nên mới đến từ chối, lúc này định thừa lúc nửa đêm lẻn vào chỗ ở của Triệu Tuân tận mắt nhìn một cái. Nếu như miễn cưỡng được thì hắn sẽ thu nhận Triệu Tuân làm đồ đệ, nếu như bùn nhão không xây nổi tường thì hắn sẽ nghĩ biện pháp từ chối.
Ai ngờ rằng Triệu Tuân lại là một kẻ tàn nhẫn, một bộ quyền cưới đánh thẳng vào chỗ yếu hại của hắn.
Nói đến cùng tu hành giả cũng là thân thể máu thịt, khi không vận ra chân khí hộ thể thì cũng không khác gì người bình thường cả.
Mà tu hành giả cũng không thể lúc nào cũng vận ra chân khí, bằng không vì sao lại có câu nói tu hành giả lúc làm chuyện yêu thích đó là lúc yếu ớt nhất chứ.
Một tu hành giả phi điển hình gặp một thiếu gia ăn chơi phi điển hình, đây có thể nói là duyên phận không?