Mục lục
Đại Chu Bất Lương Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tây Vực là một khái niệm rất rộng lớn, là đế quốc Đại Chu dùng một cái tên để gọi khu vực phía Tây trên bản đồ đế quốc như Ngọc Môn Quan, Ngoại Môn Quan.

Nơi này không chỉ có ba mươi sáu Phật Quốc mà còn có các thành bang do các loại người Hồ lập ra.

Đương nhiên, lúc Triệu Tuân nhìn thấy đôi mắt của chủ quán rượu này, có thể khẳng định rằng người Hồ này là một người loại Ba Tư.

Đôi mắt màu lam, sống mũi cao cao, mái tóc màu nâu sóng, làn da màu lúa mì.

Đương nhiên, sở dĩ Triệu Tuân dùng danh từ loại Ba Tư, là bởi vì ở đế quốc Đại Chu cũng không có quốc gia Ba Tư này.

“Hai vị khách quý, hai vị muốn uống gì?”

Ông chủ người hồ này nói tiếng Hán rất lưu loát, đôi mắt lấp lánh có thần, giống như phát giác ra mục đích đến của hai người không bình thường.

Giả Hưng Văn đi gần hai bước, đè thấp thanh âm nói:

“Bất Lương Nhân tra án, đi  nói chuyện.”

Ông chủ người Hồ này vô thức run rẩy, lập tức nặn ra một nụ cười kiểu nghề nghiệp, khẽ gật đầu nói: 

“Mời đi bên này.”

Quán rượu này có hai tầng, tầng một chủ yếu là đại sảnh cho khách lẻ uống rượu, đương nhiên không tiện hỏi chuyện.

Ông chủ người hồ dẫn Giả Hưng Văn và Triệu Tuân lên lầu.

Không gian ở lầu hai cũng không lớn như trong tưởng tượng, không gian không tính là rộng rãi bị tấm giõ ngăn cách thành mấy gian phòng riêng.

Sau khi ông chủ người Hồ đóng cửa, Triệu Tuân tiến lên một bước, đi thẳng vào vấn đề hỏi:

“Họ tên, tuổi tác, từ đâu tới, ở Trường An bao lâu rồi. Ta hỏi một câu, ngươi đáp một câu, không cần nói lời thừa thãi.”

Tuy rằng hắn vừa gia nhập Bất Lương Nhân, thế nhưng kiếp trước từng xem rất nhiều tiểu thuyết và phim trinh thám phá án, vẫn là có hiểu biết đối với một vài lý luận trinh thám phá án căn bản.

Nếu bọn họ đã lựa chọn quán rượu của người Hồ làm điểm đột phá, thì phải cố hết sức giảm bớt mọi thưa, mà lời khai của ông chủ người Hồ này vô cùng quan trọng.

“Ta tên Ba Hách Lạp Mẫu, năm nay ba mươi năm tuổi, đến từ Đại Nguyệt Quốc của Tây Vực. Từ năm Hiển Long thứ hai đã cùng thương đội đến Trường An, đến nay đã có mười lăm năm rồi.”

Ba Hách Lạp Mẫu có vẻ rất phối hợp, hoàn toàn không có ý phản kháng.

“Ngày mười ba tháng tám có một vị ngự sử tên là Hà Viễn Sơn đến tửu quán của ngươi uống rượu, đến đêm không về. Ngươi có nhớ không.”

“Nhớ chứ, Hà đại nhân là khách quen nhà ta, có thời gian sẽ đến tửu quán uống rượu, rất là chiếu cố cho việc làm ăn của ta. Chỉ là mấy ngày rồi không gặp ngài ấy.”

Đôi mắt của Ba Hách Lạp Mẫu dường như loé lên hoả quang, sáng chói có thần, hoàn toàn không giống như đang nói dối.

“Hà ngự sử chết rồi, nửa đêm hai ngày trước chết ở trong nhà mình nằm ở phường Hoài Đức.”

Triệu Tuân thuật lại một lượt thứ mình xem được trong hồ sơ của Án Độc Khố, nhìn chằm chằm quan sát Ba Hách Lạp Mẫu.

Người quen phá án đều biết , một chút biểu tình của con người khó mà che giấu được.

Cho dù là bộ mặt hơi có chút  co giật cũng có khả năng tiết lộ tội phạm.

“Cái gì?”

Ba Hách Lạp Mẫu lộ ra thần sắc cực kỳ chấn động, hiển nhiên không dám tin vào chuyện mình nghe được.

“Sao lại như vậy? Mấy ngày trước vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại chết?”

Triệu Tuân phát hiện biểu tình của Ba Hách Lạp Mẫu không có bất kỳ dị dạng nào, hoang tòn là trạng thái chấn kinh khi nghe thấy một vị khách quen bị hại.

Cho dù Ba Hách Lạp Mẫu có giỏi che giấu tâm tình của mình, cũng không thể giả vờ được đến trình độ này.

Từ đây Triệu Tuân đại khái có thể phán định được, Ba Hách Lạp Mẫu chắc chắn không nói dối, hắn chắc chắn không phải hung thủ.

“Ngươi có nhớ đêm ngày mười ba tháng tám, vì sao Hà ngự sử đến tửu quá, đến hết đêm vẫn không về không? Y uống rượu với ai?”

Triệu Tuân cũng không vì vậy mà dừng lại, mà là tiếp tục truy hỏi.

“Đêm đó Hà đại nhân dường như là cùng uống rượu với mấy người của Đông Việt Quốc, còn gọi cô nương của Diệu Âm Lầu đến uống cùng.”

Ba Hách Lạp Mẫu không giữ lại gì cả, nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra đêm đó cho Triệu Tuân biết.

“Người của Đông Việt Quốc…”

Trong đầu Triệu Tuân lập tức kiểm tra, hắn biết Đông Việt Quốc ở phía Đông của Đại Chu, gần biển.

Đông Việt chỉ là một nơi chật hẹp nhỏ bé, bất luận là địa bàn hay là nhân tài đều còn xa cũng không có cách nào so sánh với Đại Chu. Sở dĩ Đại Chu không diệt Đông Việt, là bởi vì Đông Việt Quốc có một vị võ thánh tên là Ngụy Vô Kỵ.

Người này chính là Đông Việt Kiếm Tiên, từ nhỏ căn cốt thanh kỳ, khí chất thoát tục, đặc biệt là si mê với kiếm đạo.

Sau này y được Đông Việt đệ nhất kiếm khách Ngô Lãng coi trọng thu vào môn hạ, đem sở học cả đời dạy hết cho y.

Ngụy Vô Kỵ thiên phú dị bẩm, không đến mười năm đã trò giỏi hơn thầy.

Năm mười sáu tuổi, Ngụy Vô Kỵ rời khỏi Đông Việt Quốc bắt đầu đi du lịch thiên hạ, ba năm sau quay về, Ngô Lãng đã qua đời, Ngụy Vô Kỵ đương nhiên trở thành Đông Việt Đệ nhất kiếm khách cùng với tu hành giả.

Đông Việt hoàng đế đem Ngụy Vô Kỵ dẫn làm thượng khách, thế nhưng Ngụy Vô Kỵ trời sinh tính tình cao ngạo lại bảo Hoàng Đế cởi giày cho y.

Hoàng đế của Đông Việt trong cơn thịnh nộ khiển trách Ngụy Vô Kỵ mấy câu, bị Ngụy Vô Kỵ một kiếm chém rơi thủ cấp.

Ngụy Vô Kỵ lập tức nghênh ngang rời đi.

Sau này y đến thành Thanh Đế khiêu chiến với thiên hạ đệ nhất Hàn Lãng lúc đó, lại bại ở đó.

Từ đó về sau Ngụy Vô Kỵ thu liễm tính cách cao ngạo, một lòng lao vào con đường tu hành Kiếm Đạo.

Năm năm sau Hàn Lãng mắng trời xanh bị thiên khiển mà chết, Ngụy Vô Kỵ đến thành Thanh Đế tưởng nhớ, cảm khái thiên hạ đệ nhất đã chết, thiên hạ đệ nhị y từ đây thành thiên hạ vô địch.

Đế quốc Đại Chu tuy rằng có vô số tu hành giả, thế nhưng người có thể ổn áp với Ngụy Vô Kỵ thật sự không có.

Sơn trưởng của Hạo Nhiên Thư Viện, nội thị giám Trịnh Giới của Nội Thị Tỉnh, thiên sư của Đạo Môn Viên Thiên Canh, ba người này có thể có sức đánh một trận với Ngụy Vô Kỵ, thế nhưng bởi vì cũng chưa từng giao chiến, đương nhiên cũng không được mấy.

Vẻn vẹn từ một tu hành giả đi lên, hôm nay Ngụy Vô Kỵ quả thực đã là thiên hạ vô địch.

Thế nhưng ngoại trừ vị kiếm si tập đại thành giả này ra, Triệu Tuân quả thực không có quá nhiều ấn tượng với Đông Việt Quốc.

Hơn nữa quan hệ giữa đế quốc Đại Chu và Đông Việt Quốc rất vi diệu, tuy rằng không tính là tử địch, thế nhưng cũng không phải là liên bang gì.

Hà Viễn Sơn Hà ngự sử và mấy người Đông Việt cùng nhau thoải mái chè chén, suốt cả đêm, thực sự có chút khiến người ta nghĩ không thông.

Mấy người Đông Việt Quốc này hiện giờ chắc chắn là không thể tìm được, có điều cô nương của Diệu Âm Lầu có lẽ đáng để vặn hỏi một chút.

Nếu như bọn họ có thể nhớ được một vài tin tức quan trọng, có lẽ sẽ đẩy tình tiết vụ án đến chỗ có lợi.

"Giả đại ca ta hỏi xong rồi, tiếp theo chúng ta đến Diệu Âm Lầu đi."

Giả Hưng Văn vẫn luôn không lên tiếng suýt chút nữa đã sặc chết tại chỗ, trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái:

"Diệu Âm Lầu chính là nơi hát múa. Chúng ta đến đó làm gì?"

"Đương nhiên là đi điều tra án, đây chính là manh mối cực kỳ quan trọng. Thuận đường có thể nghe vài ca khúc tiêu khiển một chút. Ai da Giả đại ca, huynh đừng có nhìn ta như vậy, có câu nói là giải trí là để làm việc tốt hơn. Chúng ta nếu như cứ một mực căn thẳng như dây cung, làm sao có thể làm việc có hiệu quả chứ? Ta đảm bảo với huynh rồi, ta tuyệt đối sẽ không có suy nghĩ không an phận."

Câu này của Triệu Tuân thực sự là thật lòng, hắn mới bởi vì cùng Ngụy Vương tranh giành tình nhân mà ngã xuống Túy Tiêu Tương, sau đó mượn xác hoàn hồn khởi tử hồi sinh, lưng mang tội khi quân gia nhập vào Bất Lương Nhân lấy công chuộc tội, nếu như lúc này còn công nhiên đến nơi ca hát tìm vui, vậy thật sự là ông thọ thắt cổ, chán sống rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK