Nhìn nước mưa thuận theo mái hiên nhỏ xuống mặt đất tí tách dâng lên những gợn sóng lăn tăn, tâm tình của Triệu Tuân rất emo.
Vốn cho rằng dựa vào Quan Tâm Thuật của thần côn Khâm Thiên Giám là có thể bắt được nội gián ẩn nấp trong Bất Lương Nhân Nha Môn, ai ngờ rằng nội gián này vào lúc này lại chết bất đắc kỳ tử, còn vì vậy mà liên quan đến Vu Cổ Sư của Nam Man.
Những thứ này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Triệu Tuân.
Triệu Tuân không có nhiều hiểu biết về Vu Cổ Sư của Nam Man, cho nên lập tức đến Án Độc Khố điều tra.
Tuy rằng Án Độc Khố đã bị một trận lửa lớn thiêu hủy một phần lớn hồ sơ, nhưng hồ sơ liên quan đến Vu Cổ Sư của Nam Man căn bản vẫn giữ được.
Từ trong đó Triệu Tuân hiểu được Vu Cổ Sư của Nam Man thực ra là tên gọi chung của Vu Sư và Cổ Sư.
Vu Sư giỏi về chế yêu bày trận, Cổ Sư thì giỏi về sử dụng cổ độc.
Hai loại người này tuy rằng cũng là người tu hành, thế nhưng độc lập nằm ngoài ngũ đại thể hệ tu hành Nho Thích Đạo Võ Ma của thế gian, có thể nói là mở ra một con đường riêng.
Vu Cổ Sư lòng dạ độc ác, cho dù là giữa đồng loại cũng sẽ tàn sát lẫn nhau, cho nên không có sư môn truyền thừa.
Bọn họ giống như những cổ trùng độc vật kia, có thể dựa vào cắn nuốt hấp thụ của Vu Cổ Sư khác để tăng tiến tu vi, có thể nói là lão độc vật thật sự.
Vu Cổ Sư cản bản là sinh sống ở Nam Man, cũng chính là phía Tây Nam của Kiếm Nam Đạo.
Ở đó có núi non trùng điệp, ít người lui tới, vô cùng thích hợp cho Vu Cổ Sư ẩn nấp tu hành.
Thế nhưng hiện giờ rõ ràng chính là, Vu Cổ Sư một đường đi về phía Bắc lẻn vào thành Trường An, cũng làm thuê cho đại nhân vật nào đó ở kinh thành, vì người đó làm một vài hoạt động không thể cho người khác thấy.
Đại nhân vật này rất có thể là sống ở phường Sùng Nhân.
Đây là toàn bộ tin tức hôm nay Triệu Tuân có thể lấy được.
Triệu Tuân càng nghĩ càng thấy đau đầu, phường Sùng Nhân là nơi tụ tập của các bậc quyền quý nổi tiếng của thành Trường An, quyền quý cư trú ở trong phường vô số kể, muốn xác định ai là hắc thủ sau màn thực sự là quá khó.
Cũng không thể nào đến từng nhà lục soát được.
Cho dù Triệu Tuân thật sự muốn làm như vậy, Phùng Hạo cũng không thể đồng ý.
Bất Lương Nhân tuy là ương ngạnh, thế nhưng cũng phải dựa vào chứng cứ.
Trong tình huống không có chứng cứ xác thực mà cưỡng chế điều tra, chỉ sẽ rước họa vào thân.
Cho nên, hiện giờ nên làm thế nào?
Triệu Tuân muốn tra hồ sơ, hồ sơ bị đốt, muốn tra nội gián, nội gián chết.
Manh mối bị đứt đoạn, không giữ lại một chút gì.
Triệu Tuân nhắm mắt lại, cố gắng ổn định lại tâm tình.
Manh mối thật sự đứt rồi sao?
Dường như cũng không đứt.
Nếu như nói còn có một tia cơ hội, vậy chắc chắn là tìm từ cổ trùng.
Căn cứ theo ghi chép, loại Kim Tàm Trùng này chính là cổ vương của Nam Man, thích nhất là khí hậu ẩm ướt, chắc chắn không thích ứng được với hoàn cảnh khô khan của phương Bắc.
Cổ trùng sau khi bị mang đến thành Trường An chắc chắn không thể lập tức trồng vào trong người nội gián, chắc chắn là cần chuyên tâm nuôi dưỡng bên ngoài người của ký chủ một thời gian.
Nghĩ thông đạo lý này Triệu Tuân quả thực vô cùng vui mừng.
Căn cứ vào ghi chép trong tài liệu, Kim Tàm Cổ Trùng cần sinh tồn ở trong môi trường ẩm ướt, tốt nhất là trong môi trường có đầy cỏ xỉ rêu, dây leo.
Kim Tàm Cổ Trùng có thể ăn dây leo, uống nhựa rêu.
Tuy rằng không có món ngon mỹ vị như máu thịt của ký chủ, thế nhưng cũng coi như là giải ưu nhất trong những đồ ăn thay thế rồi.
Cho nên Triệu Tuân chỉ cần thuận theo manh mối này điều tra tiếp, xem xem trong phường Sùng Nhân của thành Trường An có ai hay mua dây leo, cỏ sỉ rêu là có thể đại khái thu nhỏ được mục tiêu.
Lúc này Triệu Tuân đương nhiên nghĩ đến Vượng Tài, một thiên tài thương nghiệp như vậy đứng ở trước mặt, làm gì có đạo lý không dùng chứ?
"Vượng Tài, vi huynh có chuyện muốn nhờ."
"Minh Doãn huynh có gì phân phó?"
Tên mập hiện giờ có thể nói là nghe theo Triệu Tuân răm rắp, suy cho cùng y đã ký bản quyền với mấy bộ thư tịch tương lai của Triệu Tuân rồi, quan hệ của hai người không phải bình thường.
"Đệ giúp vi huynh điều tra xem, trong phường Sùng Nhân của kinh thành có nhà nào mua lượng lớn dây leo, cỏ sỉ rêu không. Nhớ kỹ, nhất định phải khiêm tốn."
Tên mập vò đầu, nói:
"Chọn mua dây leo, cỏ sỉ rêu làm cái gì? Người sống trong phường Sùng Nhân đều là những người không phú thì quý."
Triệu Tuân nghe vậy thật muốn trợn mắt, gỗ mục đúng là không thể điêu khắc được.
"Bồn hoa a, trong bồn hoa có dây leo, cỏ sỉ rêu không phải là rất bình thường sao? Đệ sẽ không cho rằng có người sẽ mua riêng chứ? Đương nhiên, nếu như có người mua riêng cũng ghi lại cho ta."
Triệu Tuân thật không dễ dàng gì mới tìm được một chút manh mối, đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua, bất luận là thế nào hắn cũng phải điều tra tiếp, tra ra chân tướng.
"Được rồi Minh Doãn huynh, chuyện này cứ giao cho đệ.
Tên mập vỗ ngự đảm bảo:
"Minh Doãnh huynh, huynh dành nhiều tâm tư để viết sách một chút, chuyện này huynh không cần phí tâm."
Triệu Tuân có một loại cảm giác bị sắp đặt, thật muốn trợn mắt, thế nhưng vừa nghĩ đến nhuận bút mà tên mập trả thực sự quá nhiều, lời đã gần ra đến miệng rồi lại phải cố nhuốt lại.
"Chuyện sách mới không thể vội vàng được, trước khi hết tháng ta nhất định sẽ viết một bản."
Triệu Tuân trừa lại đường lui, nói như vậy.
...
...
Đại Minh Cung, Tử Thần Điện.
Hiển Long Đế ngồi nghiêm trang trên ngự toạ, nghe Nội Thị Giám Trịnh Giới bẩm báo.
“Bọn họ thật sự nói như vậy ư?”
“Bẩm bệ hạ, một chữ cũng không sai.”
Quân thần đối đáp vô cùng ngắn gọn, nói xong Hiển Long Đế xoa trán suy tư.
“Triệu Tuân này thật sự là nhân tài, nhưng Khâm Thiên Giám cũng có chút khiến trẫm không nắm bắt được. Đại Bạn, ngươi nói xem, trong hồ lô của Viên Thiên Canh này rốt cuộc là thuốc gì?
“Bệ hạ, lão nô không dám vọng ngôn.”
Trịnh Giới vô cùng cẩn trọng đáp.
Hiển Long Đế nhíu mày, xua tay nói:
“Không sao, trẫm thứ tội cho ngươi.”
Trịnh Giới biết mình không trốn được, đành ôn tồn nói:
“Bệ hạ, theo lão nô thấy, Viên Thiên Canh chắc hẳn là không muốn tham gia vào cuộc phân tranh quyền lực này, trong lòng ông ta chắc chắn đã biết ai là chủ mưu phía sau rồi.”
“Hừ, trẫm cũng nghĩ như vậy.”
Hiển Long Đế tức giận đứng lên, chắp tay sau lưng bắt đầu dạo bước trong đại điện.
“Thân là Giám Chính của Khâm Thiên Giám, đương nhiên phải suy nghĩ cho quốc vận của Đại Chu. Hôm nay có người muốn đào góc tường của Đại Chu, hắn làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn được.”
“Bệ hạ bớt giận…”
Trịnh Giới khuyên nhủ nói:
“Có lẽ đây cũng là một chuyện tốt, thiên cơ bất khả lộ a.”
Trịnh Giới nhắc nhở Hiển Long Đế.
Nếu như nói Hiển Long Đế kính sợ cái gì ở thế giới này, đó chắc chắn chính là lão thiên gia.
Bởi vì y là thiên tử, được nhận thiên mệnh.
Thân là thiên tử, nếu như tự suy đoán thiên cơ, rất có thể sẽ dẫn đến lão thiên gia nổi giận, đây là điều mà bất luận thế nào Hiển Long Đế cũng không dám nghĩ đến.
“Cho nên hiện tại chỉ có thể hi vọng ở Thanh Bào Triệu Tuân đó sao?”
Hiển Long Đế có chút bất đắc dĩ.
“Bệ hạ, hắn cũng không phải là Thanh Bào bình thường. Lẽ nào người quên rồi, tiểu tử này được thanh long chỉ dẫn, ở trong thức hải gặp được Hạo Nhiên Thư Viện. Dựa theo cổ tịch ghi chép, đây chắc chắn là văn khúc tinh hạ phàm.”
“Văn khúc tinh hạ phàm…”
Hiển Long Đế lẩm bẩm nói.
“Văn khúc tinh hạ phàm trước là Sơn Trường à? Chẳng trách Sơn Trưởng muốn xuất núi thu nhận đồ đệ, chắc chắn là nhìn được thiên cơ rồi.”
“Đại Bạn, ngươi nói xem nếu như trẫm muốn tranh với Sơn Trưởng, Sơn Trưởng liệu có nhượng bộ không?”
Trịnh Giới do dự một lát, lập tức trả lời:
“Bệ hạ, trên đời hoặc có lưỡng toàn pháp.”