Triệu Tuân trên mặt thì mỉm cười, trong lòng thầm chửi rủa. Mẹ ơi, các ngươi làm người đi! Vừa đến lúc gánh vác trách nhiệm thì lại đẩy ta ra, nói dễ nghe thì ta là một cành hoa của Bất Lương Nhân, tiểu khả ái của thư viện sao? Ta làm sai cái gì, ta vẫn là đứa trẻ mà, vì sao phải đảm đương trách nhiệm nặng nề không tương đương với tuổi tác như vậy chứ? Là bởi vì ta ngọc thụ lâm phong, phong lưu hào phóng, người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.