Lúc rạng sáng, khi sắc trời còn mờ nhạt, bầu trời Tú Thủy thành, Đại Ninh quốc phảng phất như có một lớp khói xanh mông lung che đi, trăng tàn uốn cong nhỏ xíu tỏa ánh bàng bạc nơi chân trời.
Ngay khi trời vừa sáng, Sở Hi Thanh cùng một đoàn buôn mười hai xe ngựa đi tới trước cửa tiêu cục Tứ Thông. Lúc này, cả đám tiêu sư và thương nhân cùng thở phào nhẹ nhõm, cao giọng tán phét ca ngợi lẫn nhau, bầu không khí đầy vui mưng sung sướng. Sở Hi Thanh cũng cười nói với mấy người đồng bọn vài câu, nhưng khẽ từ chối lời mời đi Bách Hoa lâu tẩy trần.
Mọi người cũng không để ý lắm, chỉ có một vị tiêu sư lớn tuổi cười ha ha, đập bả vai hắn trêu:
- Tiểu Sở huynh đệ thẹn thùng sao? Này sao được chứ, ta đã đáp ứng những cô nương Bách Hoa lâu kia rồi, lần này nhất định phải dẫn huynh đệ ngươi tới, các nàng ai cũng mong lấy lần đầu của tiểu ca a, ai bảo tiểu ca người tuấn tú như vậy.
Sở Hi Thanh khẽ cười, áy náy ôm quyền đáp:
- Hôm nay tiểu đệ thật không có thời gian, hôm nay là ngày võ quán Chính Dương kiểm tra nội môn, thật sự không trốn được, lần sau nếu rảnh rỗi tiểu đệ nhất định bồi các vị đại ca.
Chúng tiêu sư nghe thấy bốn chữ võ quán Chính Dương thì dồn dập gật gù, tiêu sư lớn tuổi vỗ vỗ trán nói:
- Đúng rồi, ngày kiểm tra võ a, Tiểu Sở ngươi là đệ tử ngoại môn võ quán, sao ta lại quên chứ nhỉ, ngươi mau đi đi, đừng để lỡ thời gian, hôm nay chính là ngày của tiểu ca a.
Bọn họ lập tức giao hàng lên tiêu cục, kết toán lương bổng, làm Sở Hi Thanh vui mừng không thôi là phó tiêu đầu lần này cho hắn tới tận sáu lạng hai ma ngân. Hắn vội thu lại bạc rồi mang theo dù và đơn đao của bản thân vội đi về thành nam.
Lúc này mặt trời ấm áp đã lên, dần xua tan đi đêm tối, nơi chân trời là ánh bình minh đẹp đẽ mê hoặc, từng tia sáng từ trên trời rót xuống khoác một tầng ánh hồng lên tòa Tú Thủy thành.
Sở Hi Thanh chỉ thấy hơi không khỏe, nơi làn da tiếp xúc ánh mặt trời của hắn có cảm giác như đâm nhói, khẽ bỏng. Cảm giác đau này vượt xa lúc trước, điều này làm hắn không khỏi nhíu mày bắt đầu lo lắng tình hình thân thể. Hắn ngưng thần nhìn về phía trước, chính xác hơn là nhìn phía màn hình ảo chỉ mình hắn thấy.
Nhân vật: Sơ Hi Thanh
Danh vọng: không
Võ đạo: truy phong đao pháp tàn thức (tầng một)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng một)
Điểm võ đạo: 0
Thiên phú: nhanh tay
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú
Tuổi thọ: 17 ngày
Ở dưới cùng còn có một hàng chữ: kho báu võ đạo, nhưng là màu xám.
Ba tháng trước, khi Sở Hi Thanh mới xuyên qua đến thế giới này, màn hình hư huyễn này đã ở trong tầm mắt của hắn, hắn ban đầu cho rằng đây là một hệ thống, mang theo vô cùng chờ mong. Rõ ràng trong những truyện "xuyên qua" kia, ai có hệ thống đều có thành tựu phi phàm, thành tiên thành đế, đồ thần giết phật dễ ợt! Có hệ thống đỡ chân, thành công ở phía trước, nhưng càng chờ mong thì hắn càng thất vọng.
Ba tháng qua hắn không ngừng làm các loại thí nghiệm, cần cù khổ tu, dưỡng khí múa đao, thậm chí đánh quái thăng cấp nhưng hệ thống bảng này không chút biến hóa. Chỉ có cột võ đạo bỗng xuất hiện dòng dưỡng nguyên công, truy phong đao pháp, đây chính là thành quả tập võ ba tháng này của hắn. Bảng nhân vật kia, phảng phất chỉ là một bảng nhân vật. Thứ đồ này có lẽ chỉ có một tác dụng, giúp hắn phán đoán chính xác trạng thái bản thân và tuổi thọ!
Sở Hi Thanh chỉ dừng lại nhìn chốc lát, đã thấy thân thể như bỏng rát vậy, hắn không khỏi cười khổ nhìn mấy chữ: "lục âm hoàn hồn chú", liền vội vàng che dù tiếp tục đi nhanh về hướng võ quán Chính Dương.
Võ quán chỉ cách tiêu cục ba con phố, võ quán rộng đến ba ngàn mẫu, chiếm đến năm phố lớn, bên ngoài bao bởi tường đá cao dày hai trượng, kéo dài mấy dặm, nhìn từ xa như là một tòa thành nhỏ vậy. Cửa lớn phía nam toàn thân sơn son, khung viền nạm đồng, bên trên treo biển bốn chữ "Võ Quán Chính Dương" đầy mạnh mẽ, hai bên là tượng đá sư tử lớn, khí thế uy nghiêm.
Khi Sở Hi Thanh mới đến thì đã người đông như kiến, bốn phương tám hướng không ngừng có người tiến lại tràn vào võ quán. Trong võ quán là một thao trường rộng như sáu sân đá bóng kiếp trước của hắn, bên trong tạm dựng lên mười mấy lều gỗ, hơn ba mươi sàn gỗ.
Bên dưới sàn gỗ người người nhốn nháo, không chỉ tụ tập vô số thiếu niên tham gia kiểm tra, còn có rất nhiều bình dân bách tính đến xem trò vui.
Sở Hi Thanh vượt qua cửa, đang tìm xung quanh thì bả vai bị người vỗ lấy.
- Tiểu Sở ngươi về rồi?
Nữ âm lanh lảnh vang lên.
Sở Hi Thanh nghe thấy thanh âm quen thuộc thì khẽ nhướng mày quay đầu lại. Đập lên bả vai hắn là nữ võ sư Diệp Tri Thu của võ quán. Nàng mặc một bộ võ phục màu tím, vóc người hơi cao gầy hơn nữ nhân bình thường, dung nhan thanh lệ, chắc do tập võ mà da thịt nàng hơi ánh vàng.
Nàng vênh vang đeo một thanh trọng kiếm, ánh mắt hơi lim dim, vừa gặm bánh bao vừa nói:
- Đội tiêu của các ngươi hôm qua có thể về Tú Thủy rồi, sao còn lề mề vậy?
Sở Hi Thanh đang định giải thích thì đã thấy Diệp Tri Thu bước về một phía góc xa, hắn vội vàng hiểu ý, ngấm ngầm đi theo đến một chỗ hẻm nhỏ vắng vẻ.
Diệp Tri Thu hờ hững dựa tường, khẽ vẩy vẩy tay với hắn:
- Mang đến chưa?
Sở Hi Thanh vội lấy túi tiền ra, hơi hơi chột dạ nhưng vẫn duy trì vẻ thong dong nói:
- Võ sư, đây là chút lễ mọn mong ngài nhận lấy.
Diệp Tri Thu không nói gì, chỉ tung tung túi tiền, thầm ước lượng bên trong, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại, bánh bao trong miệng cũng biến thành tẻ nhạt:
- Chỉ có chút này thôi à?
Lượng ma ngân trong túi chỉ có tám mươi hai. Nàng hơi đau đầu nói:
- Ngươi làm vậy để ta rất khó xử, ngươi chưa học đủ truy phong đao, chỉ có thể đi đường miễn thi thôi, mặc dù là đường miễn thi, cũng có yêu cầu, thiên phú đao pháp của ngươi cũng được nhưng thân thể quá yếu. Huống hồ chỉ có năm mươi tiêu chuẩn miễn thi, bao nhiêu người ở Tú Thúy nhìn chằm chằm a.
Sở Hi Thanh vẻ mặt ngượng ngùng, hắn cũng biết bản thân đuối lý. Một tháng trước, tám mươi hai ma ngân là đủ đi cửa sau rồi, chỉ đáng tiếc đúng tháng trước, võ quán Chính Dương lên cấp thành quốc giáo võ quán, đệ tử chân truyền xuất sư có thể vào quân đội lãnh chức bát phẩm. Võ quán Chính Dương vốn là chi nhánh của Vô Tướng thần tông, một trong lục đại tiên tông, tiêu chuẩn đệ tử nội môn vốn rất hấp dẫn, giờ lại thêm một tầng chức quan, đương nhiên giá tiền đi cửa sau tiêu chuẩn miễn thi cũng phải lên rồi.
Nhưng là trước mắt đang nghèo, Sở Hi Thanh chỉ có thể mặt dày nói:
- Là ít một chút, tháng sau đệ tử lại đi hộ tiêu, lúc đó xin mời giáo đầu cùng các vị võ sư đi Túy Long cư uống rượu, hiện tại mong giáo đầu giúp đỡ một hai.
- Túy Long cư?
Diệp Tri Thu vừa nghe thấy ba chữ này, phảng phất ngửi đến mùi rượu thơm ngát. Nàng khẽ chặc lưỡi, càng thấy bánh bao trong miệng đắng ngắt.
Thấy Diệp Tri Thu lộ vẻ chần chừ, Sở Hi Thanh vội hiểu còn có hi vọng, vị Diệp giáo đầu này nổi danh nhẹ dạ, còn phải diễn thảm thêm chút.
- Giáo đầu, tình huống nhà ta ngài cũng rõ, thân thể ta không được tốt lắm, ở Tú Thủy cũng không chỗ nương tựa, trong nhà còn một vị muội muổi phải nuôi, tạm thời chỉ có thể gom góp được như vậy, kính mong giáo đầu giúp đỡ. Ngày sau đệ tử nhất định chăm chỉ tập luyện, giúp giáo đầu ra mặt.
Diệp Tri Thu nghe vậy, khẽ nghiến răng nghiến lợi:
- Lại nói mấy lời này.
Nàng ném nửa cái bánh bao còn lại cho con chó bên lề đường, đánh giá chăm chú Sở Hi Thanh. Thiếu niên này chừng mười bốn mười lăm, mặc một bộ y sam đã tẩy đến phát bạc, dáng người cao to, ngũ quan cũng thanh tuấn, làm người khó quên nhất là đôi mắt phượng hẹp dài kia, dù cho không cười thì ánh mắt cũng luôn vui tươi. Chỉ là dạ thịt không biết vì sao trắng nõn gần như trong suốt, không có chút màu máu nào, dáng vẻ bệnh yếu đuối này càng làm người đối diện nảy sinh thương tiếc.
Diệp Tri Thu càng nhìn đối phương càng nhớ đến em trai mất sớm của mình. Nàng nghĩ tên này tuy chưa học đủ đao pháp nhưng thiên phú quả thật cũng có chút, nhà chỉ còn hai huynh muội gian nan mưu sinh, hôm nay hắn lấy ra số tiền này chắc phải đào hết tích trữ.
Diệp Tri Thu thu hồi suy tư miên man, xoay người đi về hướng thao trường phía bắc.
- Thôi được rồi, xem ở ngày thường ngươi cũng hiểu quy củ, lần này ta giúp ngươi một tay. Tiền ta sẽ giúp ngươi lo lót trước, sau một tháng phải trả lại ta, cũng ko được quên mời một bữa Túy Long cư.
Sở Hi Thanh thấy vậy mim cười sung sướng, vội đi theo nàng.
Đông đảo bách tính ven đường cùng đệ tử võ quán khi thấy Diệp Tri Thu đều sắc mặt nghiêm túc vấn an. Điều này Sở Hi Thanh cũng ko thấy làm lạ, Diệp Tri Thu xuất thân Bắc Quân của Đại Ninh, một năm trước bị thương lui binh về võ quan đảm nhiệm chức vụ. Nàng ở võ quán hơn một năm, đối xử công đạo, tính tình nhân hậu nên tiếng tốt đồn xa. Ngoài ra Bắc Quân thủ hộ biên cảnh phía bắc Đại Ninh, quân kỷ nghiêm minh, Tú Thủy thành nằm sâu trong biên giới, luôn được Bắc Quân che chở nên dân chúng đặc biệt cảm kích Bắc Quân, đồng thời tôn kính những quân nhân chiến công hiển hách như Diệp Tri Thu.
Bọn họ rất nhanh đi tới mặt bắc thao trường, tới trước một đài đá xanh.
Sở Hi Thanh ngước nhìn lên trên, trên bệ đá không chỉ có những võ sư cường tráng, còn có hơn mười vị tướng lĩnh trong quân, cùng với sáu vị quan văn dự thính, ở nơi trung ương là một vị võ sư tuổi chừng bốn mươi, ngũ quan đoan chính. Người này bệ vệ ngồi trên ghế thái sư, đôi mắt hổ như chuông đồng nhìn bốn phía, khí thế ngút trời.
- Ngươi chờ ở đây!
Diệp Tri Thu khẽ dặn rồi đi lên đài, cung kính hành lễ với võ sư trung niên.
- Quán chủ đại nhân, thuộc hạ muốn tiến cử một người vào nội môn, xin miễn thi.
- Miễn thi?
Quán chủ Chính Nguyên võ quán tên là Lôi Nguyên, hắn khẽ trừng mắt hổ nói:
- Là người nào? Có nguyên nhân miễn thi sao?
Diệp Tri Thu thản nhiên ôm quyền đáp:
- Quán chủ đại nhân, người này tên là Sở Hi Thanh, gân cốt hàng đầu, ngộ tính vô cùng tốt, là mầm võ tốt. Chỉ là tuổi còn nhỏ, thời gian học võ cũng muộn chút, truy phong đao học chưa đủ, không thể thông qua thi ngoại môn. Diệp mỗ không muốn bỏ qua lương tài, nên xin quán chủ dành cho một suất miễn thi.
Quán chủ Lôi Nguyên nghe xong, không đưa ra ý kiến ngay mà nói:
- Người đâu? Để hắn lên đài cho ta xem.
Lúc này không chỉ đông đảo võ sư và quan chức trên bệ đá hóng xem, ngay cả bách tính bình dân ở dưới cũng tụ tập lại đây.
Sở Hi Thanh thong dong trấn định lên đài, hành lễ với quán chủ Lôi Nguyên:
- Đệ tử bái kiến quán chủ.
Quán chủ Lôi Nguyên là cao thủ ngũ phẩm, khắp Tú Thủy quận số lượng cao thủ ngũ phẩm đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa còn có chức võ quan biên chế của triều đình. Khi bị ánh mắt của quán chủ quét qua, lông tơ khắp người Sở Hi Thanh dựng đứng, hắn cảm giác thân thể như bị nhìn xuyên thấu vậy.
- Là hắn sao?
Không đến ba hô hấp sau, Lôi Nguyên mới thu hồi ánh mắt ác liệt như đao, đầy nghi hoặc nhìn Diệp Tri Thu:
- Ngươi nói hắn gân cốt hàng đầu, ngộ tính vô cùng tốt?
Diệp Tri Thu mặt không biến sắc, thong dong đáp:
- Quán chủ, thuộc hạ có thể dùng danh dự đảm bảo! Người này rất có ngộ tính đao pháp, hắn tuy chưa học đủ truy phong đao nhưng vài chiêu đao trình độ rất cao, dù cho võ tu cửu phẩm hạ chưa chắc thắng được, quả thật thiên phú tốt có thể đào tạo.
Nói tới đây, Diệp Tri Thu lại khẽ nháy mắt với Lôi Nguyên:
- Quán chủ, hơn hai mươi vị võ sư Đông Viện nguyện giáo dục vị thiếu niên này, xin quán chủ đồng ý!
Lôi Nguyên nhanh chóng hiểu ra, ý của nàng là hơn hai mươi võ sư dưới trường nàng đang chờ chia bạc a...
Sở Hi Thanh không khỏi hơi xấu hổ, này thổi cũng đến trời rồi, truy phong đao học không đủ, đủ đỡ được cả cửu phẩm hạ... Có điều này cũng có thể hiểu được, Diệp Tri Thu nếu không thổi hắn lên thì có lý dò gì để tiến cử hắn chứ? Sở Hi Thanh rõ ràng cảm giác được một tia khinh thường trong mắt Lôi Nguyên.
Lôi Nguyên cùng Diệp Tri Thu trừng nhau, ánh mắt giao chiến trong chốc lát cuối cùng đành bất đắc dĩ nở nụ cười:
- Người này thiên phú không sai, quả thật là một viên ngọc tốt, nếu như được dạy dỗ, thành tựu ngày sau nhất định phi phàm, Diệp giáo đầu cũng đừng để ta thất vọng.
Bách tính bình dân và đệ tử võ quán dưới đài nghe vậy không khỏi ong ong nghị luận:
- Truy phong đao đã đạt đến cửu phẩm hạ? Nhìn dáng vẻ còn chưa tới mười bốn mà? Người gầy gò như cây trúc vậy, khéo gió thổi còn đổ.
- Hẳn là thật, Diệp giáo đầu là ai chứ, nàng đã bao giờ nói dối đâu, nếu nói thiếu niên này đến cửu phẩm hạ thì chắc chắn có trình độ này.
- Diệp giáo đầu từng là giáo úy trong quân, chiến công hiển hách, nàng nói có thiên phú hẳn không sai
- Thiếu niên này cũng có vẻ anh tuấn nhưng sao lại trắng bệch thế, không phải bị bệnh gì chứ?
Bọn họ đối với việc trúng cử miễn thi khá mẫn cảm, nhưng dù sao Diệp Tri Thu uy vọng đầy đủ, luôn làm người tin phục. Thêm vào quán chủ Lôi Nguyên cũng nói người này thiên phú không sai, thành tựu tương lai phi phàm, nói vậy hẳn không sai được.
Sở Hi Thanh đúng là nghe ra mấy phần, quán chủ Lôi Nguyên hẳn là đành chịu đồng ý việc này, đồng thời cũng có yêu cầu với Diệp Tri Thu, hắn nhất định phải có thành tựu, không được làm đối phương "thất vọng".
Cũng là vào lúc này, trước mắt Sở Hi Thanh đột nhiên hoa lên, trong tầm nhìn đột nhiên nổ bùng pháo hoa. Hắn nhất thời sững sờ, vội vã nhìn màn hình ảo trước mặt. Làm Sở Hi Thanh giật mình là hệ thống hắn nghiên cứu đã ba tháng đột nhiên phát sinh biến hóa.
Nhân vật: Sở Hi Thanh
Danh vọng: Cửu phẩm hạ (hư)
Võ đạo: truy phong đao tàn thức (một tầng)
Nguyên công: Dưỡng nguyên công (một tầng)
Điểm võ đạo: 5
Thiên phú: nhanh tay
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú
Tuổi thọ: 17 ngày
Ở dòng danh vọng từ "không", đột nhiên biến đổi thành "cửu phẩm hạ (hư)". Sở Hi Thanh nhất thời kinh ngạc tột độ, càng làm hắn kinh ngạc là điểm võ đạo cũng từ 0 biến thành 5. Ngay cả góc phải "kho báu võ đạo", vốn màu xám cũng đột nhiên có trắng. Hệ thống bị kích hoạt rồi?
Trái tim Sở Hi Thanh khẽ ầm ầm đập, phảng phất nổi trống, hệ thống chết tiệt này, à không, hệ thống bảo mẫu này rốt cuộc có động tĩnh. Ánh mắt Sở Hi Thanh vội tập trung về phía kho báu võ đạo, các loại hình ảnh bỗng nhiên hiện lên trước mặt hắn, bên trong là mười bốn loại vật phẩm.
Sở Hi Thanh nhìn về phía hai cái đầu tiên:
Ưu đãi người mới - ưng nhãn, giúp người mắt sáng như ưng, có thể chuẩn xác nắm bắt điểm yếu đối phương. Giá gốc: 10, nhưng bị X đi, bên cạnh biểu thị 2 điểm có thể mua.
Ưu đãi người mới - truy phong trục điện thủ giai đoạn 1, giúp người nắm giữ tay có thể truy phong, chỉ có thể trục điện, nắm giữ tốc độ tay và độ linh xảo gấp đôi người thường. Giá gốc 20 điểm, hiện tại chỉ cần 4 điểm có thể mua.
Sở Hi Thanh ngạc nhiên không thôi, hắn từng dùng đủ loại thủ đoạn nhưng không rõ hệ thống này nên dùng như nào, tại sao hôm nay đột nhiên biến hóa. Lẽ nào là vì Diệp Tri Thu nói trước mặt mọi người? Sở Hi Thanh còn đang ngạc nhiên không hiểu thì phía sau bỗng vang lên tiếng cười mỉa:
- Khoan đã!
Theo thanh âm này, một vị võ sư dẫn một thiếu niên đi tới.
- Quán chủ đại nhân, ở chỗ ta có một nhân tuyển thích hợp hơn, mạnh hơn kẻ kia cả trăm lần.
Diệp Tri Thu trông thấy kẻ này, gương mặt chìm xuống căm tức:
- Thiệu Linh Sơn, ta dùng tiêu chuẩn tiến cử của Đông Viện, liên quan gì đến Tây Viện các ngươi.
Thiệu Linh Sơn nhưng là khẽ cười khinh thường:
- Quán chủ cho các viện tiêu chuẩn tiến cử là vì giúp Đại Ninh tìm kiếm người tài, mà không phải để ngươi công tư lẫn lộn, thu nhận loại vô năng vào học quán.
Hắn chỉ tay hướng Sở Hi Thanh:
- Diệp giáo đầu, yêu cầu miễn thi là ngộ tính và gân cốt chí ít trung thượng, có tài năng đặc thù, hoặc tu luyện được hai trong mười môn truyền ra ngoài đến "sơ nhập môn kính"*. Ngươi xem kẻ này, một kẻ yếu đuối bệnh tật như vậy, ngươi dám nói hắn đủ tư cách miễn thi sao? Hừ, chắc chắn là ngươi cầm bạc của hắn đúng không?
Sở Hi Thanh lúc này mới tỉnh táo lại, lông mi khẽ nhíu, ánh mắt căm tức. Hắn cũng cảm thấy tiêu chuẩn này cầm có chút bỏng tay, nhưng bị người chỉ mặt nói vô năng làm hắn vô cùng khó chịu.
* chú thích: sơ nhập môn kính: bước đầu nhập môn