Lục Loạn Ly không nhận ra Sở Vân Vân ở phía sau nàng, nàng ở trong nước nhanh chóng bơi lội, linh hoạt như cá nhỏ, chỉ chốc lát đã đến gần hà la ngư.
Hà la ngư đã nhận ra nguy hiểm, mười cái xúc tu quấn đến Lục Loạn Ly.
Pháp thuật chán ghét kim loại, Lục Loạn Ly đang cầm ma luyện khinh cương đao, theo lẽ thường là không thể dùng pháp thuật nhưng lúc này con ngươi nàng lóe lên một tia màu bạc.
“Ngự thủy!”
Chớp mắt này, hà la ngư vốn chuyên về ngự thủy lại bị dòng nước khống chế, mười cái xúc tu của nó đều bị dòng nước cuốn chặt lấy, ảnh hưởng mạnh động tác.
Hai chân Lục Loạn Ly khẽ giậm, đột nhiên gia tốc, thẳng thắn một đao đâm vào đầu hà la ngư.
Mười cái xúc tu của hà la ngư vô cùng khó chơi, rất nhiều võ tu bát phẩm ở dưới nước không phải đối thủ của nó nhưng chỉ cần tiếp xúc được đầu nó thì con hà la ngư này chỉ đành mặc người xâu xé.
Lục Loạn Ly nhanh chóng chặt đầu con yêu ngư rồi bơi lên trên. Nàng lúc nãy là dùng thiên phú bản thân, đồng thời sử dụng pháp thuật và chân nguyên nhưng tiêu hao gấp mười lần bình thường. Mấu chốt là nàng lúc này đã hết khí, nhất định phải sớm nổi lên mặt nước thở.
Nhưng Lục Loạn Ly không để ý ở dưới nước sâu còn có một con thủy thú to lớn đang bơi về phía nàng. Dáng dấp của nó không khác con hà la ngư trước là bao, chỉ là hình thể to gấp ba lần thôi. Tám cái mắt kép của con hà la ngư này lạnh lẽo vô tình nhìn kỹ Lục Loạn Ly, mười cái xúc tu ánh đỏ sậm chuẩn bị vung đến.
Bỗng một bàn tay nhỏ trắng duỗi ra, nắm lấy hai cái xúc tu, mạnh mẽ kéo con hà la ngư này chìm sâu xuống.
Hà la ngư to lớn ngây người sợ hãi nhìn về hướng hai bàn tay nhỏ trắng kia, nó thấy một ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng nhìn nó. Sau đó, con hà la ngư thất phẩm này mất đi ý thức. Theo lực kéo của Sở Vân Vân, cả con hà la ngư to lớn bị xé đôi.
Sau đó, dưới những cái vỗ liên tục của Sở Vân Vân, một luồng sức mạnh kỳ dị tràn khắp thân thể hà la ngư to lớn, làm nó nổ thành từng mảng thịt vụn. Mùi máu tanh tản ra đưa đến cá lớn xung quanh, chốc lát đã rỉa sạch con hà la ngư.
Lục Loạn Ly không biết chuyện này, sau khi nàng nổi lên thì ném ma luyện khinh cương đao trong tay cho Sở Hi Thanh đồng thời cố ý nói lớn:
- Sở sư huynh thật lợi hại, con hà la ngư này đã bát phẩm mà cũng chết trong tay sư huynh.
Sở Hi Thanh sắc mặt tối sầm lại, hắn biết Lục Loạn Ly lại muốn hắn gánh oan hộ nhưng giờ hắn cũng không rảnh bận tâm chuyện này.
Sở Hi Thanh đang toàn lực cứu người, hắn đạp trên mảng gỗ lớn, không ngừng ném ra những mảng gỗ xuống nước, ngay cạnh những người bị chìm, lại kiếm dây thừng, cố sức kéo những người không biết bơi đang bị chìm dần lên. Sức một mình Sở Hi Thanh có hạn, bận rộn một phen cũng chỉ cứu được hơn 20 người.
Cũng may chủ thuyền và mấy vị chèo thuyền đều tinh thông thủy tính, ra sức cứu người. Trên thuyền cũng có vài vị có võ lực, một đám người hiệp lực cứu mọi người lên ván thuyền.
Lúc này Sở Hi Thanh nhờ ưng nhãn trông thấy dưới mặt nước phía xa còn có nữ tử cung trang. Nàng này tuy cực lực vùng vẫy nhưng thân thể mềm mại vẫn dần chìm xuống. Kia là Tạ Chân Khanh?
Sở Hi Thanh khẽ nhếch mày, cầm dây thừng lớn ném qua hướng nàng nhưng vì cách qua xa nên dây thừng còn cách một khoảng, cũng may nàng ta kịp để ý, nắm chặt lấy.
Sở Hi Thanh khẽ mỉm cười bắt đầu ra sức kéo lên.
Tạ Chân Khanh dưới nước thì cảm thấy cả người bủn rủn tê dại, cảm giác may mắn được cứu tràn ngập toàn thân, tay phải nàng nắm chặt dây thừng không dám buông lỏng.
Tạ Chân Khanh thật ra cũng là võ tu, tu vi đến bát phẩm thượng, chỉ là nàng tu hành nguyên công hỏa hệ, nguyên công còn yếu, gặp nước là tắt. Không chỉ là nàng, vũ tu hỏa hệ dưới thất phẩm đều không thể xuống nước, xuống nước là chân nguyên bị tán loạn.
Dây thừng Sở Hi Thanh ném đến chính là nhánh cỏ cứu mạng nàng.
Khi Tạ Chân Khanh nổi lên vừa đúng lúc thấy Lục Loạn Ly, nàng này đang ‘chà chà’ tuyên truyền:
- Sở sư huynh, một đao không có lửa mà lại có khói của huynh thật đẹp, hà la ngư kia còn chưa kịp phản ứng thì đã bị sư huynh chém đầu rồi.
Nàng rất sợ người khác không biết hà la ngư chết trong tay Sở Hi Thanh. Vì đề phòng thân phận bị lộ, việc này nhất định phải do Sở Hi Thanh nhận!
Tạ Chân Khanh sau khi nổi lên mặt nước thì ho khan liên tục, trong tai còn nước ong ong nhưng vẫn nghe rõ Lục Loạn Ly nói. Nàng không ngừng ho khan, cho đến khi ho hết nước trong phổi ra, mới bình tĩnh nhìn quanh được.
Vừa nhìn, Tạ Chân Khanh đã sững sờ, ở cách đó không xa là một thiếu niên chừng 14, 15, ngũ quan thanh tú, đôi mắt phượng hẹp dài đang liên tục nhìn quét xung quanh, như là tìm xem còn ai bị chìm trong nước không.
Trong mắt Tạ Chân Khanh, thiếu niên mặc áo vải thô này như thể cả người tỏa sáng.
Nhưng vì sao hắn không kéo mình lên mảnh gỗ? Mảnh gỗ kia hình như là xà lan thuyền vỡ ra, không gian trên đó không nhỏ, hẳn còn ngồi được một người nữa.
Nhưng vào lúc này, thiếu niên hơi động, thân hình lóe lên, hướng về phía Tạ Chân Khanh.
Ngay khi nàng cho rằng thiếu niên kia muốn kéo nàng lên thì phát hiện chân của đối phương càng lúc càng to hơn trong mắt nàng.
Tạ Chân Khanh hoàn toàn không kịp tránh né, ánh mắt nàng tràn đầy không thể tin nổi.
Thiếu niên này chẳng lẽ coi mặt nàng là bàn đạp, chuẩn bị mượn lực?
Chớp mắt sau đó, đầu Tạ Chân Khanh bị Sở Hi Thanh giẫm vào trong nước, bóng người hắn loén lên, tiến tới một mảnh vỡ khác, kéo lên Sở Vân Vân đã nổi lên mặt nước.
Hắn gọn gàng ôm vị muội muội thuật sư yếu đuối này vào lòng rồi phi thân nhảy lên mảng gỗ.
Đầu Tạ Chân Khanh lần thứ hai bị trở thành bàn đạp, nàng vừa nổi lên được thì lại bị Sở Hi Thanh giẫm vào mặt nước.
Lần thứ ba Tạ Chân Khanh nổi lên thì thấy Sở Hi Thanh đang ôm một thiếu nữ trắng bệch, hai người ngồi trên mảng gỗ.
Lúc này tâm tình Tạ Chân Khanh vô cùng phức tạp, dù cảm kích ân cứu mạng của thiếu niên nhưng nàng vô cùng tức giận!
Sao lại như vậy chứ! Mỹ nhân như nàng, đường đường là lâu chủ Luận Võ Lâu ở Tú Thủy quận, sao lại bị người đối xử như thế chứ!