• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Hi Thanh rất nhanh thu hồi chú ý khỏi hệ thống. Hắn xách ngược trường đao, nhìn hướng quán chủ Lôi Nguyên, còn có Long Thịnh phía đối diện ôm quyền nói:

- Đệ tử học nghệ không tinh, không thể điểm tới thì dừng, kính mong quán chủ thứ tội, xin Long huynh thứ lỗi.

Long Thịnh đối diện rõ ràng không rộng lượng như vậy, người này vừa nắm vết thương vừa đầy độc ác oán tức trừng Sở Hi Thanh - “Kẻ này dùng đao ác như vậy, giả bộ cái gì chứ!”

- Ngươi hại người đương nhiên không đúng, nhưng chuyện có nguyên nhân cũng không trách được ngươi.

Lôi Nguyên cũng không trách phạt mà còn có chút tán thưởng đánh giá hai tay Sở Hi Thanh:

- Thật là nhanh a! Đao cũng luyện không tệ, chiêu không lửa mà lại có khói này gọn gàng chặt chẽ, có vài phần khoái đao! Bảo sao Diệp giáo đầu lại tiến cử ngươi, nếu chỉ luận thiên phú đao pháp, ngươi thậm chí không kém chân truyền thủ tịch khóa này Lệ Phượng Lai a!

Lôi Nguyên vừa nói lời này, bên dưới lại rào rào bàn luận.

Thiệu Linh Sơn thì sắc mặt tái xanh, Lệ Phượng Lai trong lời Lôi Nguyên vừa ở ba tháng trước trở thành thủ tịch đệ tử của Chính Dương võ quán. Người này cũng chuyên tu đao đạo, sở trường đao nhẹ, sức chiến đấu đã tiếp cận thất phẩm, đứng đầu võ quán, mọi người đều biết là thiên tài đao đạo. Nhưng Thiệu Linh Sơn cũng không cảm thấy Lôi Nguyên quá lời, một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh thật sự quá nhanh!

Diệp Tri Thu nhưng là há to miệng kinh ngạc, thậm chí cảm giác cằm sắp trật khớp. Nàng nói những lời kia chỉ là lừa người, vốn chỉ là kiếm cái cớ mà thôi! Cái tên Sở Hi Thanh này khi nào thì có trình độ đao pháp cửu phẩm chứ? Không đúng, đó là thiên phú, hắn lại có thiên phú xuất đao nhanh như vậy!

Sao không sớm nói chứ! Nếu sớm biết đao pháp Sở Hi Thanh như này, nàng không cần tiền cũng đẩy hắn lên!

Mãi đến khi Lôi Nguyên đầy tán thưởng nhìn sang, Diệp Tri Thu mới lấy lại tinh thần. Nàng vội thay đổi nét mặt, thành một bộ sớm biết như vậy, đồng thời cười lạnh, ngôn ngữ cũng hơi mang châm biếm:

- Người này thiên phú dùng đao đương nhiên không tầm thường, nhưng là thuộc hạ tiến cử không sánh được với một tòa Tụ Linh trận a!

Lôi Nguyên không khỏi vẻ mặt ngượng ngùng, cũng thầm xấu hổ. Hắn vốn tưởng rằng Diệp giáo đầu nhẹ dạ cả tin tiến cử người yếu. nào ngờ hôm nay là hắn lấy lòng tiểu nhân đo quân tử rồi. Đứa bé này tuy thân thể yếu chút nhưng quả thật thiên phú đao đạo xuất chúng!

Lôi Nguyên lúc này nói với một vị quan văn bên cạnh:

- Văn Chủ Bạc, ngày mai ngươi mang tòa Tụ Nguyên trận kia đến Đông Viện, tháng này thêm tám mươi ma ngân cho căng tin Đông Viện thêm món ăn. Còn có, phân phối cho đứa nhỏ này năm viên bồi nguyên đan, một cái bách luyện khinh cương đao.

Sắc mặt Diệp Tri Thu nhất thời tốt hơn không ít. Một tòa Tụ Nguyên trận giá trị năm trăm ma ngân, chỉ có thể duy trì được ba tháng, có thể giúp mười người luyện công trong đó. Diệp Tri Thu đương nhiên không phải để ý giá trị Tụ Nguyên trận mà là mặt mũi. Chỉ cần tòa Tụ Nguyên trận này còn ở Đông Viện ngày nào, ngày đó thể diện của Thiệu Linh Sơn còn bị nàng dẫm xuống! Đây là niềm vui dùng tiền cũng khó mua a!

Sở Hi Thanh vẻ mặt tươi thắm vội nói:

- Cảm tạ quán chủ vun bón!

Có người nói một viên bồi nguyên đan tương đương mười ngày khổ tu, còn bách luyện khinh cương đao, không chỉ thân đao cứng cỏi, trọng lượng cũng nhẹ hơn cương đao một phần tư, vô cùng thích hợp khoái đao, đây là thứ tốt muốn mua cũng không dễ! Hai thứ này tổng giá trị vượt qua năm mươi ma ngân, đây là rất có thành ý a!

Thiệu Linh Sơn sắc mặt càng thêm khó coi, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, kéo Long Thịnh rời đi. Long Thịnh không cam lòng rời đi, bị Thiệu Linh Sơn kéo mấy lần mới đi. Ánh mắt của hắn vẫn tập trung vào Sở Hi Thanh, muốn nhớ thật rõ diện mạo đối phương.

*******

Sở Hi Thanh đi xuống bệ đá thì thấy Diệp Tri Thu hai tay ôm ngực, kinh ngạc đánh giá hắn.

Giật mình là đúng a! Sở Hi Thanh cũng không ngờ hệ thống bảo mẫu lại giúp sức như vậy, thật sự có thể làm tốc tay hắn nhanh gấp đôi!

- Khó mà tin nổi. Xuất đao nhanh như chớp giật, thật không ngờ ngươi có thiên phú như vậy.

Diệp Tri Thu cố ý nặn nặn cánh tay bắp thịt Sở Hi Thanh, lại sờ sờ xương cốt hắn. Từ khi Sở Hi Thanh bái vào võ quán đến nay, nàng từng hai lần kiểm tra đối phương, cũng tự tin hiểu rõ tình huống đối phương. Khi đó tốc độ Sở Hi Thanh chỉ nhanh hơn người thường chút, cũng không tính là xuất chúng.

- Ta cũng cảm giác như đang nằm mơ vậy, lúc đó điều gì cũng không nghĩ, xuất đao thì đột nhiên biến đổi.

Sở Hi Thanh không biết nên giải thích như nào nên chỉ đành nói bừa.

Nào ngờ Diệp Tri Thu lại tin, nàng đăm chiêu chút rồi buông hai cánh tay Sở Hi Thanh ra.

- Đây hẳn là giác tỉnh huyết thống. Chúng ta là hậu duệ Bàn Cổ, chỉ là không biết vì sao huyết thống bị khóa lại, mất đi thần lực tiên thiên. Vì thế tình huống như ngươi cũng là thường thấy, rất nhiều người khi đối mặt nguy nan thì sẽ giác tỉnh thiên phú dị năng. Nhưng ngươi vẫn phải bỏ công luyện đao, một đao khách sao có thể không khống chế được đao của mình chứ? Ngươi hiện tại mười phần thiên phú chỉ phát huy được không tới bảy phần.

Diệp Tri Thu nhìn mặt đối phương rồi không khỏi “hừ” một tiếng, gương mặt tuấn tú của tên này cũng quá lừa dối!

- Đi thôi, ta dẫn ngươi đi lĩnh bồi nguyên đan và bách luyện khinh cương đao. Ngươi có khinh cương đao trong tay, đao tốc còn có thể nhanh hơn hai phần mười, đúng rồi, huynh muội các ngươi còn thuê phòng ở ngoài võ quán?

- Huynh muội chúng ta ở một phòng nhỏ cách cửa nam võ quán không xa.

Sở Hi Thanh vừa trả lời vừa nghi hoặc nhìn đối phương, không hiểu vì sao nàng lại nói đến chuyện này. Võ quán có cung cấp ăn uống cho đệ tử, dù là đệ tử ngoại môn cũng là một phòng tám người ở chung. Huynh muội bọn họ không thể ở chung. Không phải không quen ở chung mà bọn họ có quá nhiều bí mật, không thích hợp để người khác biết nên tình nguyện dùng tiền thuê phòng bên ngoài.

- Thật khó hiểu, huynh muội các ngươi khi đến Tú Thủy thì việc mệt đến đâu cũng nhận làm, tiền cũng tiết kiệm từng chút một nhưng nhất quyết ở bên ngoài không chịu ở chung với ai.

Diệp Tri Thu ném một chìa khóa cho Sở Hi Thanh rồi nói:

- Tạp vật viện của Đông Viện có hai gian phòng nhỏ còn trống, huynh muội các ngươi có thể dọn vào.

Sở Hi Thanh không khỏi đầy mặt vui mừng. Tạp vật viện vốn để dùng chứa tạp vật, đủ thứ đủ loại, bình thường ít người đến đó, phía sau tiểu viện còn có một khoảng đất trống chừng năm trượng, có thể dùng để luyện võ.

- Sao có thể như vậy được chứ, như vậy không hợp quy củ a.

Sở Hi Thanh mồm thì nói vậy nhưng tay nhanh như chớp cất chìa khóa đi.

- Không hợp quy củ thì trả chìa khóa cho ta.

Diệp Tri Thu đầy mặt xem thường nhìn tay đối phương, sau đó mỉm cười nói:

- Đây là ngươi nên được, ngày hôm nay ngươi giúp ta. Vừa nãy vẻ mặt củaThiệu Linh Sơn, chà chà, quả thật sung sướng.

Sở Hi Thanh không chú ý nghe, hắn chỉ vuốt vuốt chìa khóa, nghĩ đến muội muội của mình Sở Vân Vân. Nàng theo đoàn tiêu sau hắn, theo cước trình thì hẳn là trưa chiều nay sẽ về. Nếu thuận lợi, tối nay bọn họ có thể chuyển vào võ quán rồi.

Sau khi từ biệt Diệp Tri Thu, Sở Hi Thanh vội vàng đi tới hiệu thuốc mua bốn bình dược. Dược tên là “dương hòa tán”, sau khi uống chẳng những có thể kéo dài thêm hai ngày tuổi thọ cho Sở Hi Thanh, còn có thể giúp hắn giải trừ bớt độc hàn sát. Chỉ là loại dược này rất đắt, giá lên đến ba ma ngân. Sở Hi Thanh liều lĩnh đi theo bảo vệ đoàn tiêu ba ngày, cũng chỉ có thể kiếm lời hai bình dương hòa tán.

Lúc này ma ngân trong túi hắn chỉ còn lại nửa lạng, có thể nói là nhẵn túi, Sở Hi Thanh do dự một lát, rồi đi mua chút lư ngư về ăn. Hôm nay hắn được chuyển vào võ quán ở, cũng tính là việc vui nên chúc mừng một chút.

Sở Hi Thanh trở lại căn nhà thuê, bắt đầu công việc cơm nước. Hắn thành thạo cắt vây cá, khi xử lý nội tạng, hắn cố ý để riêng ruột cá, bong bóng cá. Người thế giới này xem thường ăn những thứ này, nhưng Sở Hi Thanh lại không nỡ bỏ đi. Huynh muội bọn họ bình thường rất ít ăn thịt, nên hắn rất quý trọng thức ăn mặn.

Ngay khi Sở Hi Thanh chuẩn bị hấp cá thì tiếng “dát dát” mở cửa vang lên. Sở Hi Thanh quay đầu lại thấy cửa bị đẩy ra, một thiếu nữ quấn trắng bước vào.

Đó là “muội muội” Sở Vân Vân của hắn, à, nghiêm chỉnh mà nói thì là người vợ trên trời rơi xuống của hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK