Hai người Sở Hi Thanh vội vã chạy trốn trong quật đạo, bên trong quật âm u sâu thẳm, nhưng không phải hoàn toàn không thấy gì. Vách tường nơi này có hoa văn như dung nham, tỏa ra ánh đỏ sậm, giúp thấy rõ chút đường phía trước, nhiệt độ trong quật cũng rất cao, thị trấn bên ngoài nhiệt độ đã cao rồi, trong quật còn cao hơn kha khá.
Sở Hi Thanh chạy được một đoạn đã bắt đầu thở hồng hộc.
Hắn dính “lục âm hoàn hồn chú”, trong cơ thể có lượng lớn hàn độc âm sát tổn thương phổi, chỉ chạy gấp một khoảng thời gian, hắn đã cảm giác ngực như muốn nổ tung.
Cũng may Lục Loạn Ly ở phía sau phát hiện ra, nàng trực tiếp vỗ một tấm phù lên người hắn – là thần hành phù.
Pháp thuật vừa đến, Sở Hi Thanh lập tức cảm giác thân thể nhẹ hơn, thể lực cũng dần khôi phục.
Hắn có thể vừa chạy trốn, vừa nhìn màn hình ảo. Vừa nãy lại có pháo hoa nổ tung, điểm võ đạo cũng từ 25 lên 26 điểm.
Sở Hi Thanh nghĩ đến bản thân vừa giết ba người, trở nên đăm chiêu. Hắn cũng không phải chưa từng giết người, khi đi áp tiêu, hắn cũng từng giết ba người nhưng khi đó hệ thống không chút thay đổi.
Nếu nói có điều gì khác thì chính là thực lực kẻ lùn kia, đã đến gần cửu phẩm hạ đỉnh cao. Nếu như người này phòng bị đầy đủ, dùng sách lược thủ vững thì khả năng Sở Hi Thanh chiến thắng không cao.
Mà “nhai tí” đao ý cũng có tác dụng, kẻ lùn bị tinh thần xung kích nên tốc độ chậm lại một chút, nếu không đã có thể chơi mạng đổi mạng với hắn rồi. Dù cho Sở Hi Thanh có thể chém giết người này thì cũng bị thương không nhẹ.
Đúng lúc này, Sở Hi Thanh đầu óc choáng váng, cảm giác mệt mỏi lan tràn toàn thân. Sở Hi Thanh rất nhanh hiểu ra được, đây là hậu quả của vận dụng đao ý. Hắn lợi dụng tinh thần xung kích đối thủ thì cũng phải tiêu hao tinh thần bản thân.
Sau khi bỏ qua người phía sau, Lục Loạn Ly có vẻ tán thưởng nói:
- Mấy đao vừa rồi không tệ, ngắn gọn ác liệt, thế như lôi đình còn kèm theo đao ý, đấy là nhai tí đao ý ngươi lĩnh ngộ ở tàng thư lâu à? Đáng tiếc tu vi của ngươi có hạn, không chủ động khống chế được.
Nàng sau khi tán dương thì ngoắc tay với Sở Hi Thanh:
- Đưa đao của ngươi cho ta.
Sở Hi Thanh không khỏi run lên, đoán được Lục Loạn Ly muốn làm gì. Nữ nhân này lại muốn hắn gánh oan hộ…
Sở Hi Thanh không chút lo nghĩ đưa ngay bách luyện khinh cương đao cho nàng, bản thân thì cầm lấy cương đao dự bị.
Lục Loạn Ly sau khi cầm đao thì đột nhiên gia tốc, như cơn gió lao vút đi. Nàng xông đến một khúc quanh thì dẫm vào vách đá, chuyện ngoặt hướng.
Đằng sau khúc ngoặt là năm tráng hán áo xanh, trong năm người này có ba người cầm đao, hai người cầm cường nỏ nhắm về phía trước.
Lục Loạn Ly thì chân giẫm vách đá, cả người nằm ngang giữa không trung, ập đến từ góc độ bất ngờ.
Người cầm đầu còn đang bất ngờ thì thấy thanh bách luyện khinh cương đao càng lúc càng to trong tầm mắt hắn.
- Ngươi là ai, có biết Long gia…
Người này còn chưa kịp nói hết câu thì ánh đao đã chém ngang cổ hắn.
Lục Loạn Ly cũng dùng truy phong đao nhưng đao thế mau lẹ gọn gàng hơn, dáng người thoải mái thong dong như thể đang nhảy mua chứ không phải chém giết người vậy. Khi nàng lướt qua năm người thì cả năm ngã xuống, không dính một giọt máu nào.
Lúc này Sở Hi Thanh nhẹ nhàng đi tới, nhìn thấy năm thi thể trên mặt đất thì không khỏi nhếch môi. Hắn nhìn ra được vết thương năm người này là Lục Loạn Ly mô phỏng truy phong đao của hắn, thậm chí sức mạnh cũng giống hệt, không thừa một tia cũng không ít một phần.
**********
Nơi lối vào Hỏa Cốt quật, Long đại công tử Long Hành tay bắt chéo đầy hứng thú nhìn ba bộ thi thể trên mặt đất.
Hắn gương mặt tròn trịa, ngũ quan thanh tú, mắt phượng dài nhỏ, một thân trang phục nhà nho, tay áo lớn khẽ bay, mái tóc dài thì để xõa phía sau, khí chất như một vị cuồng nho thời hậu đại.
- Đao của kẻ này quả thật nhanh, Long Tứ tu vi đã đến gần đỉnh cấp cửu phẩm hạ lại bị người này một đao giết chết. Hiếm thấy là dùng sức vừa đến, vết thương rất gọn, không sâu không nông, vừa đúng một đao đoạt mệnh.
Long Hành chà chà đánh giá, phảng phất thi thể kia là người xa lạ chứ không phải tâm phúc của thuộc hạ của hắn.
Hắn sau đó quay lại cười với thiếu niên phía sau:
- Một kẻ còn chưa nhập phẩm nguyên công lại có thể dung khoái đao chuẩn như vậy, đệ đệ ngươi thua cũng không oan. Đúng rồi, nghe nói người giết thuật sư của huyết phong đạo cũng tên là Sở Hi Thanh.
Thiếu niên chính là Long Thịnh, trên cổ tay hắn còn đang băng bó vải trắng, vẻ mặt có chút sợ hãi nói:
- Chính là người này, có người nói ngày đó ở võ quán rất nhiều người trông thấy.
Hắn còn chưa kịp dứt lời thì bốp một tiếng vang lên. Đấy là Long Hành đánh bạt tai Long Thịnh.
Long đại công tử dùng sức rất mạnh, Long Thịnh bước chân lảo đảo lùi mấy bước mới dừng lại được, khóe miệng trào tia máu. Hắn bưng mặt không dám tin tưởng nhìn huynh trưởng mình.
- Biết vì sao ta đánh ngươi không?
Long Hành ngữ khí cười gằn, đi từ từ về phía đệ đệ:
- Ngươi trả thù hắn không sai, muốn giết hắn cũng được, người này dám làm mất mặt Long gia vốn nên chết, ngươi sai duy nhất là không nên chọn lúc này gây rồi. Ngươi biết ta vì vây giết Thiết Tiếu Sinh của Thiết Kỳ bang tốn bao nhiêu ma ngân, vận dụng bao nhiêu nhân tình nhân lực không? Hiện giờ là lúc nhân thủ giật gấu vá vai, ngươi lại dám dùng thuộc hạ của ta đi giết người không quan trọng.
Long Thịnh sắc mặt trắng bệch không ngừng lùi lại. Khi hắn lùi đến vách đá phía sau thì không thể lùi được thêm nữa, một thanh niên áo xanh, đeo trường kiếm chặn lại trước mặt Long Hành.
- Được rồi, Long sư đệ, tốt xấu gì hắn cũng là đệ đệ ngươi, trừng phạt chút là được rồi.
Người này chừng hai mươi, ánh mắt sắc bén. Hắn liếc nhìn Long Thịnh, hơi răn đê:
- Ngươi cũng đừng trách huynh trưởng ngươi, lần này chúng ta đánh bất ngờ mới làm trọng thượng Thiết Tiếu Sinh. Nếu lần này không giết được hắn, để vị phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang qua được kiếp nạn này, cơ nghiệp của Long gia ở Hỏa Cốt quật đi tong. Giờ là lúc huynh trưởng ngươi đang kéo võng truy tìm quanh Hỏa Cốt quật, bất cứ thuộc hạ nào cũng vô cùng quý giá.
Hắn lời còn chưa dứt, một tên thuộc hạ hớt hải chạy ra khỏi động quật.
- Đại công tử, đội của Long Chính chết hết, nhìn vết thương thì là truy phong đao mà đao pháp cấp tốc ác liệt, hẳn là Sở Hi Thanh làm. Một nam một nữ kia trốn vào quật, vừa đúng lúc qua đoạn đường Long Chính trông coi.
Ngày lúc này, lại thêm một thuộc hạ chạy ra, sắc mặt trắng bệch:
- Đại công tử, đội Long Ngũ cũng chết hết, hung thủ dùng truy phong đao, nghi là Sở Hi Thanh làm!
Long Hành hơi ngẩn ngơ, cười khẽ:
- Mới bao lâu chứ, còn chưa đến nửa khắc đã chém chết mười ba người. Khó tin nổi, đây là cửu phẩm hạ sao, ngươi này cũng thật độc ác, đao thật cứng!
Hắn mạnh mẽ trừng nhìn đệ đệ Long Thịnh, sau đó nhìn hướng thanh niên đeo kiếm:
- Đô sư huynh, phiền toái này không nhỏ chỉ đành làm phiền sư huynh. Sư huynh mang theo ba người trong hành môn thập bát kỵ đi.
Thanh niên đeo kiếm nghe vậy không khỏi nhướng mày, cho rằng Long Hành quá coi trọng “phiền toái” này rồi. Hành môn thập bát kỵ là tử sĩ Long Hành tự dạy dỗ, đều có thực lực cửu phẩm thượng. Thêm vào mỗi người đều có trọng giáp, bảo đao, vũ trang đến cực hạn, sức chiến đấu đuổi sát bát phẩm. Ba người bất kỳ liên thủ đảm bảo giải quyết Sở Hi Thanh kia.
Nhưng Long Hành còn muốn mình đích thân ra tay nữa, thanh niên đeo kiếm cũng không từ chối, hắn khẽ cười rồi đi vào động quật.