Cùng lúc đó, Thiết Tiếu Sinh đã quất ngựa đến bến tàu thành đông. Tình huống nơi đây tốt hơn dự liệu của hắn, mọi thứ vẫn duy trì trật tự đâu vào đấy, lá cờ Thiết Kỳ bang vẫn phấp phới.
Tất cả bang chung người người mang đao kiếm, ngưng thần đề phòng, những người này vừa thấy Thiết Tiếu Sinh thì dồn dập hành lễ, nét mặt đầy vui mừng.
- Phó kỳ chủ!
- Tốt quá rồi, phó kỳ chủ bình yên vô sự rồi.
- Tứ gia ngài trở về rồi.
- Tứ gia, kỳ chủ cũng về rồi, ngài ấy ở tổng đà.
Thiết Tiếu Sinh trong nhà là con thứ tư, vì thế mọi người gọi là Tứ gia. Hắn nghe thấy kỳ chủ đã về thì đầy phấn chấn chạy nhanh đến một chiếc thuyền khổng lồ, lên đến cả ngàn thước, hắn phi thân một nhát đã nhảy lên boong tàu.
Trên boong tàu trống rỗng, chỉ bày bàn dài ở trung ương, trên bàn là mười mấy chén đĩa, đại đa là các loại rượu thịt.
Ngồi chếch bên bàn dài chỉ có một người, người này ngũ quan gần giống Thiết Tiếu Sinh, cũng lưng hùm vai gấu, mặt vuông tai to, mái tốc thô ngắn dựng đứng nhưng người này trẻ hơn nhiều, chỉ chừng ba lăm, ba sáu tuổi. Hắn đang vùi đầu ăn một con bồ câu nướng, khí chất đầy vẻ cuồng dã.
Thiết Tiếu Sinh đi tới cũng cầm một con bồ câu nướng gặm lấy gặm để. Hắn ở Hỏa Cốt quật mấy ngày nhạt mồm nhạt miệng lắm rồi. Bên trong Hỏa Cốt quật tuy cũng có chút hung thú nhưng đại đa đã bị nhiễm uế khí, không thể ăn được. Trong hang động cũng không nhóm lửa được, bọn họ nhờ cả vào thịt khô Sở Hi Thanh cướp được.
Thiết Tiếu Sinh vừa ăn như hùm như sói vừa ngẩng đầu đầy bất mãn nhìn kỳ chủ - thiết huyết phù đồ Thiết Cuồng Nhân.
- Ngươi trở về khi nào vậy? Sao lại bỏ mặc huynh trưởng trong quật? Lục đệ không phải là muốn chờ ta chết để kế thừa gia tài ta tích lũy chứ?
- Gia tài? Ngươi có mấy đồng chứ? Ngươi nói ta muốn mượn đao giết người, độc chiếm Thiết Kỳ bang còn hợp lý hơn. Hai con rắn độc Long gia trên bờ chờ chặn đường lùi của ta, ta có ngốc mới đi Hỏa Cốt quật.
Thiết Cuồng Nhân cười nhạo đáp.
- Hơn nữa ba ngày trước ta đã nhờ người hái thuốc để ý rồi, bọn họ nói Long gia không thể tóm được ngươi, ngươi ở dưới đó gặp quý nhân, gặp dữ hóa lành, ăn được uống được. Ta nghĩ để ngươi ăn chút vị đắng cũng tốt, có chút bản lĩnh mèo quào còn dám bất cẩn, chỉ mang mấy tên thân tín đến Hỏa Cốt quật, lại còn quá chén say mềm bị người trộm mất thiết giáp. Sau khi ta đi, ngươi quản lý bang như vậy à?
Thiết Tiếu Sinh nhất thời cứng họng, không biết trả lời sao.
Thiết Cuồng Nhân ngừng ăn, hiếu kỳ hỏi:
- Đám người hái thuốc nói bên cạnh ngươi có một nam một nữ, là ai vậy? Ai có thể cứu ngươi ra từ tay Long gia vậy?
Thiết Tiếu Sinh trả lời thành thật:
- Nữ tử chỉ chừng 15, thuật võ song tu cùng thất phẩm. Nàng không chịu tiết lộ tên họ nhưng từ cách ăn mặc và hành động, ta đoán xuất thân quyền quý, lai lịch bất phàm. Nam là Sở Hi Thanh, người này…
Hắn nheo mắt lại nói tiếp:
- Tuy thể chất yếu chút nhưng có tố chất thiếu niên anh hùng, trĩ dũng song toàn! Ngươi rất khó tin, ta tận mắt chứng kiến hắn ở Hỏa Cốt quật, chỉ dùng tu vi cửu phẩm hạ, liên tục chém giết mười ba tên tộc binh Long gia, thêm vào ba tên trong hành môn thập bát kỵ nữa. Nói thật, ta rất muốn mời hắn gia nhập bang, lấy thiên phú người này, ngày sau nhất định là trụ cột Thiết Kỳ bang.
- Ồ?
Thiết Cuồng Nhân cũng không khỏi nheo mắt. Hắn hiếm thấy huynh trưởng khen ngợi ai như vậy, nghe ngôn ngữ thì Thiết Tiếu Sinh rất tán thưởng đối phương.
Lúc này Thiết Tiếu Sinh ngờ vực nhìn bốn phía nói:
- Không cứu ta còn nghe được, nhưng sao còn án binh bất động? Đường khẩu của chúng ta ở Hỏa Cốt quật bị người nhổ, mối huyết hải thâm cừu này cứ thế quên à? Như này không giống Thiết Cuồng Nhân ta biết.
- Đương nhiên không thể quên được.
Thiết Cuồng Nhân cười cợt, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Nhưng phải đợi thêm chút, tình huống Tú Thủy quận không đúng lắm, vì một Nghịch Thần kỳ và bảo tàng Liệt Vương hư vô mà tình thế căng thẳng giương cung bạt kiếm, vô cùng quỷ dị, không dễ hành động chút nào. Ngươi còn không biết, giờ còn có kẻ nghi ngờ chúng ta thu được Nghịch Thần kỳ á. Nếu không năm năm trước, sao khi chúng ta đến đây lại đặt tên là Thiết Kỳ bang?
Thiết Tiếu Sinh nghe thấy câu cuối thì ngây người, phun phì phì rượu trong mồm ra.
**********
Sau khi trở về viện tạp vật, Sở Hi Thanh lại thấy pháo hoa nổ trong màn hình ảo. Trong màn hình ảo, điểm võ đạo của hắn thêm 4 điểm, tăng lên 23 điểm.
Ánh mắt Sở Hi Thanh sáng ngời, suy đoán những điểm võ đạo này liên quan đến Thiết Tiếu Sinh, hẳn là dư âm cuộc chiến Hỏa Cốt quật.
Lúc này hắn đã có thể đổi tinh di điện xế túc. Nhưng Sở Hi Thanh không làm vậy, vì hắn phát hiện trong bảo khố võ đạo còn có thứ tốt hơn.
Quang ấm thuấn ảnh thân (tầng 1) – có thể giúp người đi như thuấn ảnh, đuổi sát thời gian, tăng gấp đôi tốc độ thân pháp, gấp đôi năng lực bật nhảy, gấp đôi linh hoạt và phối hợp toàn thân, cần 35 điểm võ đạo.
Cùng là loại thân pháp, quang âm thuấn ảnh thân linh hoạt và phối hợp tốt hơn tinh di điện xế túc nhiều, điểm để đổi cũng cao tới 35 điểm, còn cao hơn cả thuần dương lôi thể. Nhưng thiên phú này tựa hồ không chỉ ở thân pháp,tăng gấp đôi độ linh hoạt và lực phối hợp, liệu có hữu ích với đao pháp không?
Sở Hi Thanh vô cùng khát loại thiên phú liên quan thân pháp. Muốn sống tốt ở thế giới nguy hiểm này, đao nhanh quan trọng nhưng chạy trốn nhanh cũng quan trọng không kém! Chỉ có kẻ chạy thoát mới sống lâu được!
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn chần chừ, quyết định chờ thêm. Trong tay hắn có 23 điểm võ đạo, là thật sự đổ máu để kiếm, không lo bay mất.
Sở Hi Thanh đẩy cửa vào viện. Trong hậu viện vang lên ầm ầm, hắn đi theo âm thanh thì phát hiện Sở Vân Vân đang chặt gì đó.
Khi Sở Hi Thanh đến gần thì phát hiện ra đó là xương ống lợn rừng.
Sở Vân Vân cầm trong tay không phải dao chặt xương, mà chỉ là loại dao phay bé nhỏ, nhưng những khối xương cứng rắn kia ở trước mặt nàng như đậu phụ vậy, vung xuống là vỡ nát.
Sở Hi Thanh hiếu kỳ hỏi:
- Đi bảo tiêu về rồi à? Ngươi kiếm đâu ra xương lợn vậy?
- Ta không đi làm bảo tiêu được. Người của Long gia đến Tứ Thông tiêu cực, nói không co chúng ta tiếp tục làm ở tiêu cục nữa. Ta chỉ có thể đi Tây Sơn săn lợn rừng, da thịt và nội tạng bán được 4 ma ngân, còn sót lại chút xương này.
Sở Vân Vân lắc đầu bình tĩnh nhìn hắn.
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu mày, Tây Sơn ở phía tây Tú Thủy thành, là một mảnh rừng núi liên miên mấy trăm dặm. Bên kia ẩn giấu không ít yêu tộc, còn có rất nhiều dị thú hoành hành, chỉ có thợ săn giỏi mới dám ra vào trong đó.
Bọn họ khi mới đến Tú Thủy quận, chính là nhờ Sở Vân Vân đến Tây Sơn săn bắn kiếm tiền nhưng việc này dựa vào vận may, khi vận may không tốt thì năm ngày không chút thu hoạch là điều bình thường.
Thế giới này không biết vì sao mà uế khí hoành hành, lưu động nơi sơn dã, phàm nhân nếu bị uế khí ô nhiễm, nhẹ thì bạo bệnh, nặng thì phát điên. Tây Sơn chỉ sạch sẽ hơn Hỏa Cốt quật một chút mà thôi.
Nếu như gặp yêu tộc, Sở Vân Vân có nguy cơ lộ thực lực, từ đó để lộ thân phân đáng nghi.
Sở Hi Thanh lúc này thần sắc khẽ động:
- Là ngươi tới Hỏa Cốt quật, ưng kiếm Đô Hồng bị ngươi giết đúng không?
Hắn từ Thiết Tiếu Sinh biết được thanh niên đeo kiếm là ưng kiếm Đô Hồng. Trước hắn cũng suy đoán là ai giết ưng kiếm Đô Hồng? Sở Vân Vân là đối tượng hắn nghi nhất. Người Long gia nếu như đã tới tiêu cục, thì Sở Vân Vân có thể nghĩ đến hắn gặp nguy hiểm ở Hỏa Cốt quật, rất có thể đến cứu.
Sở Vân Vân thì đánh giá khắp người Sở Hi Thanh, tu vi người này quả nhiên đã đến cửu phẩm hạ.
Nàng khẽ cười cợt:
- Ta đến trong quật thấy bên người ngươi còn có một nữ hài, thuật võ song tu thất phẩm, đủ để đảm bảo ngươi bình an nên rút đi. Cô nàng kia là Lục Loạn Ly à?
- Chính là nàng ấy.
Sở Hi Thanh gật đầu, mặt đầy vẻ may mắn:
- May nhờ có nàng ta, nếu không ta không sống sót trở về được.
Sở Vân Vân vừa chặt xương, mặt cúi xuống;
- Nữ tử này thân thế bất phàm, hẳn là xuất thân quý tộc, sao lại theo ngươi cùng xuống Hỏa Cốt quật?
- Ta cũng không rõ, nhưng nữ tử này tính tình khá tốt, không kiêu căng như con nhà thế gia, rất khả ái a…
Sở Hi Thanh nhớ đến Lục Loạn Ly, khẽ mỉm cười nói.
Hắn còn chưa nói hết lời thì “ầm” một tiếng vang lên.
Đấy là Sở Vân Vân dùng sức quá mạnh làm thớt gỗ bị nứt.