Sở Hi Thanh không chút để ý đến cái thớt gỗ bị nứt, Sở Vân Vân làm hư hại đồ đạc cũng nhiều, đập vỡ chút đồ đã là chuyện bình thường như cơm bữa rồi.
Đặc biệt là Sở Vân Vân còn từng băm vỡ hai thớt gỗ nên hắn đã cố ý tìm mua loại gỗ dày chắc, loại thớt này dù nứt vẫn có thể dùng tiếp.
- Cũng không biết là thế lực nào để nữ tử này ẩn nấp ở võ quán. Nàng căn bản không hợp cách nằm vùng, tính tình hoạt bát mà lại một hộ hiệp nghĩa, có chút vô tư quá mức. A, còn có rất bám người, lại còn ngây thơ nữa…
Ở trong mắt Sở Hi Thanh, đây đều là ưu điểm, hiệp nghĩa mới dễ dao động, ngây thơ mới dễ lừa gạt.
Nhưng Sở Vân Vân lại dùng đao quá mạnh.
Ầm! Thớt gỗ đã chia đôi…
Sở Hi Thanh cũng không để bụng, hỏng cũng không sao, hắn còn có đồ dự phòng. Hắn ‘chà chà’ tiếp tục nói:
- Ngươi cũng không biết, nàng ấy còn biết nấu nướng. Lúc ở trong hang, nàng ấy dùng pháp thuật làm một nồi cháo thịt rắn, ta và Thiết Tiếu Sinh ăn say sưa đến suýt nuốt mất lưỡi, cũng không biết ngày sau nam tử nào có phúc đây…
Ầm! Xương lợn dưới đao của Sở Vân Vân chia năm xẻ bảy, vỡ tung tóe.
Sở Hi Thanh không khỏi nhíu chặt mày, không thể lãng phí như vậy được, đây đều là nguyên liệu nấu ăn, nhất là hắn đang bị thương nữa, uống chút canh thịt rất tốt.
Sở Hi Thanh hít một tiếng, cầm lấy đao trong tay Sở Vân Vân:
- Được rồi, để ta làm cho.
Hắn đang định vung đao thì động vào vết thương vai trái, “a” lên một tiếng. Bùa chú trong tay Lục Loạn Ly có hạn, hơn nữa rất đắt, ba ngày trước nàng đã dừng dùng bùa chú cho Sở Hi Thanh rồi. Sở Hi Thanh hiện tại chỉ có thể tự chịu đau thôi.
Sở Vân Vân thấy thế thì mở vạt táo Sở Hi Thanh, trông thấy vết thương rất lớn trên vai hắn. Nàng nhìn kỹ, hỏi:
- Bị thương lúc nào đấy?
Sở Hi Thanh thấy vết thương cũng đỡ nhiều, dần khôi phục, hắn nói đầy vẻ khoe khoang.
- Ở dưới Hỏa Cốt quật. Ngươi không biết đâu, trận chiến đó vô cùng nguy hiểm, một mình ta giết mười sáu người, bị chút thương như này là may mắn lắm rồi.
Sở Vân Vân thì không chút để ý đến nét mặt đắc ý của hắn, nàng bỗng nhớ lại tình cảnh bản thân nhìn thấy ở suối nước. Lúc đó là Lục Loạn Ly chữa thương cho Sở Hi Thanh? Bản thân suy nghĩ lệch lạc rồi à? Không hiểu sao tâm trạng của nàng tốt hơn không ít, khó chịu trong lòng bỗng buông lỏng.
Sau đó vẫn là do Sở Vân Vân làm, băm xương sườn để Sở Hi Thanh nấu canh. Khi ăn, Sở Hi Thanh kể lại chuyện trong Hỏa Cốt quật cho Sở Vân Vân nghe.
Khi nghe đến đoạn Sở Hi Thanh dùng chiến thuật giết mười sáu người, Sở Vân Vân ánh mắt khẽ loáng, môi hơi mỉm cười. Sau đó nàng còn đi lấy nước cho Sở Hi Thanh.
Nhưng khi thu dọn hành lý cho Sở Hi Thanh, nàng để ý thấy có thanh kiếm của ưng kiếm Đô Hồng, còn có ba thanh bách luyện khinh cương đao thì lông mày không khỏi nhíu lại.
Nàng sở dĩ không lấy thanh kiếm đó vì lo lắng phiền toái sau này. Loại đồ vật có chủ như này liên lụy rất lớn, dù bán ở chợ đêm thì cũng có nguy hiểm.
Tình hình bọn họ giờ rất nguy nan, nếu không cẩn thận thì sẽ vỡ bàn ngay. Nhất là tình hình của nàng, chân nguyên hoàn toàn không có, chỉ có thể dựa vào sức mạnh thân thể.
Sở Hi Thanh chú ý đến nét mặt nàng, bật cười nói:
- Yên tâm, thanh kiếm này ở tay ta có người làm lá chắn hộ rồi, người khác sẽ nghĩ đến là Thiết Tiếu Sinh làm, hơn nữa còn có cao thủ giấu mặt Lục Loạn Ly nữa, mà thi thể của Đô Hồng cũng bị Lục Loạn Ly dùng hóa thi thủy cho hóa nước rồi. Những ngày này ngươi cũng đừng đi Tây Sơn săn bắn, chúng ta đến chợ đêm bán mấy cái đao kiếm này, có thể đổi 60, 70 ma ngân, giúp ngươi lên cấp cửu phẩm thượng.
Sở Vân Vân do dự chốt lát vẫn là để kiếm lại, nàng hiện tại rất thiếu tiền.
Thuật sư lên cấp không cần bí dược, nhưng tu luyện rất tốn tài nguyên, hơn xa võ tu. Mỗi luyện một loại pháp thuật đều cần lượng lớn ma ngân. Thuật sư cần mượn sức mạnh bên trong ma ngân, khắc họa các loại đan phù ngọc lục trên linh chủng bản thân để làm hạt nhân làm pháp thuật.
Thuật sư cửu phẩm hạ lên cửu phẩm thượng cần nắm giữ được ba loại pháp thuật khác nhau. Vấn đề là pháp thuật càng mạnh, cấp càng cao thì tốn càng nhiều ma ngân.
- Đúng rồi. Vân Vân ngươi biết ai trong võ quán, tin tức linh thông, giỏi giao thiệp lắm mồm lắm miệng mà lại có chút uy vọng trong đệ tử nội môn, nói được mọi người tin không.
Sở Hi Thanh lại nghĩ tới một chuyện nói, hắn bình thường đều đi làm bảo tiêu, hoặc chuyên tâm tu luyện cũng không để ý đến sư huynh đệ đồng môn.
Sở Vân Vân nhưng không khỏi bối rối, muốn lắm mồm lắm miệng mà lại có uy vọng? Hai thứ này không phải có xung đột à? Nhưng quả thật trong võ quán có người như vậy.
- Có thật, đó là đôi huynh đệ, một là Hồ Khản, một là Hồ Lai, là học viên Đông Viện, ngươi gặp họ rồi. Mập mạp, một lông mày chữ bát, một râu cá trê, nhìn là nhận ra ngay.
Sở Hi Thanh lập tức nhớ lại, nghĩ đến ngay. Sau đó hắn chà xát bản thân, tắm rửa sạch sẽ xong rồi mang theo 20 ma ngân ra ngoài.
Hắn hiện tại cần nhiều điểm võ đạo hơn để đổi quang âm thuấn ảnh thân. Vừa vặn hắn sơ bộ hiểu cơ chế hệ thống, hắn cũng muốn thí nghiệm chút.
Trước giờ điểm võ đạo và danh vọng của hắn đều là bị động tăng lên, nếu như hắn chủ động tuyên dương thanh danh bản thân thì kết quả như nào chứ?
*******
Sau khi Lục Loạn Ly trở lại võ quán thì ngủ thẳng cẳng đến trưa mới dậy. Nàng ở một gian phòng nhỏ, chừng năm trượng, chỉ ở một mình, loại phòng đơn này đắt hơn, mỗi tháng cần nộp 10 ma ngân, là loại phòng võ quán chuẩn bị cho đệ tử có tiền. Lục Loạn Ly là tình nguyện nộp tiền để không muốn ở cùng với người khác.
Buổi trưa khi nàng tỉnh ngủ thì đầu óc vẫn còn ngây ngất, theo bản năng mang theo hộp cơm đến phòng căng tin.
Ngay khi nàng xếp hàng chờ phần cơm đã nghe thấy có người bàn luận xì xào. Lục Loạn Ly vốn không thèm để ý nhưng khi nghe thấy ba chữ Sở Hi Thanh thì lỗ tai dựng đứng lên.
- Chính là Sở Hi Thanh, Sở sư đệ đã cứu chúng ta ở tàng thư lâu?
- Không phải hắn thì là ai, tên này đắc tội Long gia, nhưng cũng thật lợi hại, bị ép trốn vào Hỏa Cốt quật còn chém người như cắt rau gọt dưa, giết chết hơn ba mươi tộc binh Long gia.
Lục Loạn Ly thầm nghĩ sao chuyện ở Hỏa Cốt quật lại truyền nhanh như này? Nàng quay đầu lại thấy một người lông mày chữ bát, ‘chà chà’ lên tiếng:
- Có biết hành môn thập bát kỵ không? Lần này có Sở sư đệ giết ba tên trong đó, mà chỉ bị thương nhẹ thôi.
Lục Loạn Ly nhận ra đấy là Hồ Khản, cùng đệ đệ hắn là Hồ Lai, nổi tiếng là mật thám, tin tức linh thông trong võ quán.
Lúc này một đám người vây quanh bên Hồ Khản, có người vẻ không tin:
- Không thể, tộc binh Long gia đại đa ngang đệ tử ngoại môn. Hành môn thập bát kỵ kia thân mạng trọng giáp, am hiểu cùng chiến đấu, dù là võ tu bát phẩm gặp cũng phải luống cuống tay chân.
- Ngươi biết gì chứ, đây là tin nội bộ Long gia truyền ra đấy.
Hồ Khản cười gằn, vẻ xem thường:
- Sở sư đệ là nhân vật như nào chứ, được chính quán chủ khen có thiên phú ngang chân truyền thủ tịch Lê Phượng Lai đấy. Đao của hắn vốn đã nhanh, tu vi cũng tiến nhanh, đã đến cửu phẩm hạ rồi, giết mấy tên hành môn thập bát kỵ có gì khó chứ? Đao pháp của hắn là đứng đầu cửu phẩm rồi.
Khóe môi Lục Loạn Ly không khỏi nhếch lên, này không phải là khoác lác à?
Đao của Sở Hi Thanh đủ nhanh, thiên phú cũng tốt nhưng đao pháp của hắn giờ chỉ ngang cửu phẩm thượng thôi, còn kém xa hai chữ “đứng đầu”.
Nàng cũng không để ý, đi lấy cơm rồi ngồi ăn một mình nhưng bàn bên cạnh nàng cũng đang bàn tán về Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly càng nghe càng cảm giác không đúng.