Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: cửu phẩm hạ (siêu)
Võ đạo: truy phong đao tàn thức (tầng 1)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng 1)
Điểm võ đạo: 25
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (cấp 1)
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú.
Tuổi thọ: 19 ngày
Ánh mắt Sở Hi Thanh khẽ ngốc, đầy kinh ngạc. Hệ thống lại có biến hóa, danh vọng từ cửu phẩm hạ (cố) đã thành cửu phẩm hạ (siêu), điểm võ đạo cũng lên 25 điểm.
Trước đó Sở Hi Thanh đổi một viên thần lực đan, tốn 1 điểm võ đạo, điểm võ đạo đã xuống còn 15 điểm, nhưng lúc nãy nháy cái tăng thêm 10 điểm. Đây là vì sao vậy?
Sở Hi Thanh đăm chiêu nhìn về phía cửa sổ trên lầu. Hắn đoán điểm võ đạo lần này rất có thể vì hắn chịu oan hộ, chỉ là không có chứng cứ a…
Lúc này Sở Hi Thanh đang ngồi bệt xuống đất, mãi đến lúc tứ chi hết run mới đứng lên. Hắn đảo mắt nhìn quanh thì thấy đông đảo võ sư, cẩm y vệ và đệ tử đang vô cùng khâm phục nhìn hắn.
Bỗng bờ vai của hắn bị người vỗ, bên cạnh vang lên thanh âm hào sảng:
- Tiểu tử ngươi không tệ a, không ngờ lại thật sự làm thịt được thuật sư bát phẩm kia, quan trọng nhất là còn sống a. Nhưng ta xem ngươi vừa rồi dùng đao, đúng là có chút thiên phú nhưng dùng còn loạn xạ, phải tập thêm a.
Sở Hi Thanh liếc nhìn sang phát hiện đấy là giáo đầu Bắc Viện – Khâu Phong, người này tủm tỉm nhìn hắn cười nói:
- Ngươi lần này lập công lớn rồi, 18000 quyển sách, mấy ngàn chân ý đồ được bảo vệ, quán chủ nhất định sẽ trọng thưởng.
Sở Hi Thanh làm người đoan chính, thầm nghĩ công lao không thể nhận loạn, hắn chắp tay giải thích:
- Khâu giáo đầu hiểu lầm rồi, thật ra người giết thuật sư kia là…
Hắn mới nói được nửa câu thì dòng điểm võ đạo bỗng mơ hồ, từ 25 nhảy về còn 23. Sở Hi Thanh người run lên, vội đổi lời:
- Thật ra là đệ tử cùng một vị nữ đệ tử họ Lục hợp lực chém giết thuật sư kia.
Cũng giống như là chơi bóng rổ, Brian Cook và Kobe kiếm về cho đội 83 điểm. Kobe ghi được 81 điểm, Brian 2 điểm, nhưng ngươi không thể nói tổng 83 điểm không có công lao của Brian được, hắn ít nhiều cũng đóng góp 2 điểm chứ… Sở Hi Thanh cũng có đóng góp, hắn đóng góp một thanh đao và một lá bùa liên hệ trong ngoài.
- Nữ đệ tử họ Lục.
Giáo đầu Khâu Phong nghĩ không ra nữ đệ tử nào họ Lục. Khâu Phong nghĩ không ra hẳn là chưa từng nghe tới, nếu chưa từng nghe tới thì rõ ràng không phải nhân vật xuất sắc gì, chắc là người là này trợ giúp Sở Hi Thanh…
- Đúng rồi, vị sư muội này tuổi tác gần như đệ tử, tự xưng họ Lục. Nữ tử này mới là chủ lực chém giết thuật sư….
Sở Hi Thanh còn đang giải thích, hắn còn chưa kịp nói hết thì bầu trời ầm ầm nổ vang, một bóng người lao vút ra khỏi tầng mười hai tàng thư lâu. Người này điều khiển huyết kiếm, nhân kiếm hợp nhất như vệt hồng bay đi xa.
Quán chủ Lôi Nguyên và những cao thủ khác thì theo sát phía sau, cùng truy đuổi không buông.
Sở Hi Thanh nhìn về bên trên thì bóng người kia đầy lạnh lùng thâm độc, tràn đầy sát ý nhìn hắn.
Lúc này còn có một đoàn hung đồ phá vòng vây lao ra tàng thư lâu, một người trong đó còn tức giận rít gào:
- Một thằng nhãi còn chưa đến tầng hai nguyên công cũng dám làm hỏng đại sự huyết phong đoàn, ta xem ngươi rõ ràng là không muốn sống rồi. Thằng nhãi giết huynh đệ ta nghe rõ đây, nhiều nhất một tháng, huyết phong đoàn nhất định lấy mạng chó của ngươi!
Sở Hi Thanh không khỏi dại ra…
Công lao này hắn không muốn nữa, oan ức này hắn không thể chịu a…
Khâu Phong thấy sắc mặt hắn không tốt lắm vội an ủi:
- Yên tâm, lần này Tào thiên hộ bày thiên lạ địa võng, hung đồ huyết phong đạo không chạy thoát được. Dù là Lý Đạo Quy kia cũng khó thoát. Lôi quán chủ lần này đầy lòng bực tức, lâu chủ tàng thư lâu Diệp Kinh Nguyên cũng là cao thủ, Tào thiên hộ gần đến tứ phẩm, nhất định sẽ bắt được người này.
- Không phải, Lục sư muội kia thuật võ song tu, đao pháp tuyệt vời, nàng mới là người chém giết thuật sư kia, đệ tử chỉ làm trợ thủ thôi.
Khâu Phong nghĩ là hắn sợ huyết phong đạo trả thù nên mới nói như vậy. Vấn đề là nhân vật quan trọng trong huyết phong đoàn đã nói như vậy, chân tướng đã rất rõ ràng. Mà đệ tử nội môn làm gì có ai thuật võ song tu, đao pháp tuyệt vời, cái tên này quả là bịa chuyện. Hắn bật cười lắc đầu, nhảy vọt lên không ngăn lại một tên hung đồ đang định thoát thân.
Sở Hi Thanh thì vô cùng phức tạp, nửa buồn nửa vui nhìn màn hình ảo, ngay khi tên hung đồ kia rống lên, điểm võ đạo của hắn lại tăng thêm 2 điểm, lên đến 27 điểm.
Lúc này hắn bỗng nảy sinh cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy ngoài mấy chục trượng, trên một cây nhãn đứng một bóng người quen thuộc.
Đó là Sở Vân Vân vốn nên tới đạo quan ngưng tụ linh chủng. Thiếu nữ mang theo chiến kích từ xa đánh giá hắn. Sau khi xác định Sở Hi Thanh bình yên vô sự, nàng khẽ nở nụ cười với hắn, đồng thời bóng người tan biến, biến mất sau rặng cây.
Sở Hi Thanh cũng khẽ mỉm cười, lồng ngực sinh ra tia ấm áp.
***********
Đám người huyết phong đạo chạy tán loạn khắp nơi, bọn họ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, vừa chạy vừa phóng hỏa, sát thương nhân viên võ quán, nỗ lực gây hỗn loạn chạy trốn.
Võ sư võ quán và cẩm y vệ cũng tản ra bốn phía toàn lực vây đuổi. Một đám cao thủ giao chiến làm khói lửa nổi khắp võ quán, đâu đâu cũng cát đá tung tóe, bừa bồn ngổn ngang.
Chiến trường rất nhanh lan ra ngoài võ quán, lan đến hơn nửa Tú Thủy thành. Thành vệ quân cũng bắt đầu gia nhập, mấy ngàn người kéo võng truy bắt dù vậy huyết phong đạo vẫn chạy trốn bảy người.
Sở Hi Thanh thất vọng không thôi, điều này nghĩa là uy hiếp của huyết phong đạo rất có thể sẽ được thực hiện. Hắc vân phi nhạn đao trong tay hắn cũng bị người thu lại. Đao này vốn là bội đao của một vị bách hộ cẩm y vệ, Tào thiên hộ chỉ là cho hắn mượn dùng tạm, xong chuyện đương nhiên sẽ thu lại.
Ngay sau khi kết thúc đuổi bắt, quán chủ Lôi Nguyên và lâu chủ Diệp Kinh Nguyên sắc mặt âm trầm, biểu tình của bốn vị giáo đầu cũng vô cùng khó coi.
Cẩm y vệ thiên hộ Tào Hiên lấy cớ truy tìm tặc nhân, bài trừ bạo viêm phù, tầng tầng tìm kiếm trong tàng thư lâu, ngay cả đám đệ tử cũng bị trưng dụng. Hung đồ huyết phong đạo đã chạy thoát, Tào Hiên lấy cớ bài trừ gian tế, bắt ép bọn họ tìm kiếm bút ký và chú giải Tần Mộc Ca lưu lại. Mãi cho đến đêm khuya, toàn bộ tàng thư lâu bị lật tìm hết, nhân mã cẩm y vệ mới rời khỏi.
Cho đến lúc gần đi, Tào thiên hộ mới hứng thú gặp mặt Sở Hi Thanh. Cũng chỉ là gặp mặt mà thôi, vị thiên hộ tóc xanh này đứng cách Sở Hi Thanh hai mươi trượng cười nói:
- Bộ dáng không tệ, quả là thiếu niên anh hùng.
Hắn hơi phẩy tay, một vị tổng kỳ cẩm y vệ bưng một mâm lễ lại.
Trên mâm là một bình bồi nguyên đan cùng năm mươi ma ngân.
Sắc mặt Sở Hi Thanh có chút căng cứng, thứ hắn muốn không có trên mâm. Vị thiên hộ này là quan lớn, làm việc nhưng không rộng thoáng chút nào…
- Chỉ có những thứ này? Đây là trọng thưởng thiên hộ đại nhân nói sao?
Diệp Tri Thu cầm trọng kiếm đứng bên người Sở Hi Thanh, nàng không chút kiêng kỵ cẩm y vệ, đầy khinh thường nói:
- Thật ki bo.
Vị tổng kỳ quan kia cười không đáp gì, chỉ chắp tay với Sở Hi Thanh rồi quay về bên cạnh Tào Hiên.
Diệp Tri Thu chỉ hận rèn sắt không cứng, mắt trừng Sở Hi Thanh:
- Thấy không, mạng ngươi trong mắt người ta chỉ đáng giá trăm lạng ma ngân. Sau này đừng ngu ngốc như vậy, chỉ vì mấy câu nói của người khác mà đần độn liều mạng. Có biết nếu vừa rồi ta tiếp ứng chậm chút thì ngươi đã chết rồi không? Ngươi ở võ quán tập trung học tập, đợi xuất sư sẽ có lượng lớn phú quý, cần gì mạo hiểm như vậy.
Sở Hi Thanh nhưng là không biết phải giải thích như nào. Hắn lúc đó nếu không bị thiếu nữ kia hãm hại thì họa có điên mới nhận việc này. Họ Tào kia có cho nhiều tiền hơn nữa, hứa hện nhiều hơn nữa Sở Hi Thanh cũng không để ý. Hộ tịch và lộ dẫn của bọn họ quả thực có vấn đề nhưng cùng lắm là hắn từ bỏ thân phận này, cùng Sở Vân Vân cao chạy xa bay, tìm đường khác thôi. Tuy chuyện này làm thời gian nỗ lực lúc trước của bọn họ đổ sông đổ bể nhưng còn hơn là mất mạng.
Nhưng hôm nay thu hoạch cũng rất khá. Sở Hi Thanh nhìn 27 điểm võ đạo trong màn hình ảo, tay vuốt nhẹ bình bồi nguyên đan, thầm nghĩ hôm nay coi như không uổng công mạo hiểm.
Tuy cẩm y vệ keo kiệt vượt quá tưởng tượng nhưng Sở Hi Thanh nghĩ đến bản thân chỉ là chân chạy, tự dưng kiếm lời là lại thấy những thứ này đáng giá.