Khi Sở Hi Thanh lên đài, hơn bốn nghìn đệ tử bàn tán ong ong.
Hồ Khản trong đám người không thể tin nổi nhìn Sở Hi Thanh:
- Người này lại tiến vào tận chung kết!
Hồ Lai thì có chút phức tạp nói:
- Bò cái bay lên trời thật rồi.
Hồ Khản thầm nghĩ giờ thì thành thật rồi, nếu như Sở Hi Thanh thật sự lấy được chức đệ nhất lần này thì chuyện vui lớn rồi.
Tin đồn về Sở Hi Thanh trong võ quán rất khếch đại. Những người tung tin một phần vì được Sở Hi Thanh cứu mạng nên sùng bái, một phần có ý đồ riêng, một phần thì vì định trêu tức. Còn về người nghe, vốn coi như là chuyện cười, không được mấy người tin, nhưng giờ vị này lại lấy được đứng đầu nội môn thật!
Hắn lắc lắc đầu, cảm giác ý tưởng này rất hoang đường:
- Ngươi cảm thấy ai sẽ chiến thắng?
- Đương nhiêu là Hà Triêu.
Hồ Lai vuốt vuốt cằm, không chút nghĩ ngợi nói nay:
- Người này đã luyện cửu cung kiếm, dưỡng nguyên công đến tầng 3, khinh vân tung cũng đến tầng 2, còn có người nói đã thức tỉnh thiên phú vô giải khả kích thủ, vô cùng hợp với cửu cung kiếm.
Thực lực Hà Triêu chỉ yếu hơn Lưu Tinh Nhược một chút, trong nội môn từ lâu được xếp trong top 5, phần thắng của Sở Hi Thanh rất nhỏ.
Bên cạnh bọn họ là Sở Vân Vân cũng đầy kinh ngạc nhìn lên đài.
Nàng không ngờ Sở Hi Thanh lại thức tỉnh quang âm thuấn ảnh thân trong lúc chiến đấu, mà lại còn “giết” vào tận chung kết. Đến lúc này, Sở Vân Vân cũng không khỏi chờ mong, hi vọng Sở Hi Thanh thu được chiến thắng, được “bí chiêu đồ đằng”.
Nhưng Hà Triêu quả thật rất mạnh, sức chiến đấu đã sánh ngang bát phẩm tầm thường. Nếu nàng là Sở Hi Thanh có mấy ngàn phương pháp dùng yếu thắng mạnh, đánh bại Hà Triêu nhưng giờ nàng không thể thay thế Sở Hi Thanh được.
Trên lôi đài, Sở Hi Thanh tay cầm đao, ngưng thần nhìn đối thủ.
Cửu cung kiếm tầng 3, dưỡng nguyên công tầng 3, khinh vân tung tầng 2, theo lý thuyết thì hắn không thể là đối thủ của Hà Triêu.
Nhưng… Ánh mắt Sở Hi Thanh chuyển về hướng đai lưng Hà Triêu.
Tên này rõ ràng thế gia nhà giàu, ăn mặc đầy chất khoe mẽ, bên hông hắn buộc đai lưng da trâu nạm ngọc, còn treo ngọc bội lơ lửng. Ngọc bội kia rất dài, còn dài quá cả vạt áo, nơi dây ngọc bội dùng tàm ti và kim tuyến hỗn hợp bện thành nên vô cùng rắn chắc.
Ánh mắt Sở Hi Thanh lóe lên tia khác thường, đây là vị trí chiến thắng của hắn, hắn chỉ có một cơ hội.
Lúc này đồng tiền trọng tài ném lên đã “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Sở Hi Thanh xuất đao trước, nhưng tốc độ của Hà Triêu cũng không chậm, may mắn kịp chặn lại.
- Đao Sở sư đệ thật nhanh!
Trong lòng Hà Triêu vẫn còn sợ hãi, vừa rồi hắn rút kiếm chậm chút thì đã bại rồi. Sau đó hắn vô cùng bảo thủ, đúng quy củ đón đỡ, chốt lát đã thăm dò ra hư thực Sở Hi Thanh. Đối thủ đúng kiểu hàng nhái, chỉ luyện được mấy chiếu vô cùng mạnh mà thôi.
Hà Triêu sau đó chuyển thủ thành công, đôi bên đối chiêu mấy lần thì hắn càng yên tâm, kiếm trong tay cũng thoải mái hơn, tự tin vô cùng.
Hà Triêu đã thấy rõ hư thực Sở Hi Thanh, đao của người này rất nhanh nhưng dưỡng nguyên công hơi yếu hơn hắn. Sau đó hắn chỉ cần dùng lực đè ép liên tục, chắc chắn thắng dễ dàng. Trên mặt hắn thậm chí nở nụ cười: xem ra chỉ đến vậy!
Trong mắt Sở Hi Thanh lấp lánh tia tinh ranh, đối phương mắc bẫy rồi!
Lúc này Hà Triêu xoay người chém, làm ngọc bội bên eo vung cao lên.
Sở Hi Thanh cũng ở nháy mắt này, tầng tầng đập chân, bóng người đột nhiên gia tốc. Hắn tránh được trường kiếm của Hà Triêu, đồng thời lắc mình tiến lên bên trái đối phương, vung đao chém eo đối phương.
Hà Triêu thấy thế khẽ nhướng mày, thân pháp tên này rất tốt! Đối phương tuy mới chỉ luyện khinh vân tung tầng 1, nhưng thân tốc còn hơn hắn có khinh vân tung tầng 2.
Nếu như đối phương chọn vừa đánh vừa chạy thì hắn sẽ rất vướng tay chân. Nhưng người này có bệnh tại người, thể lực yếu kém nên hắn không cần lo chuyện này. Nếu kéo dài chiến thì Sở Hi Thanh không đủ thể lực kéo lâu.
Hà Triêu đã sớm phòng bị thân pháp đối phương, người có thể thắng vòng đầu thì thân pháp không thể kém được.
Tốc độ Sở Hi Thanh rất nhanh nhưng còn chưa đủ chiến thắng.
Hà Triêu nhún mũi chân, thân hình đột nhiên lệch về trái, vừa đúng tránh được lưỡi đao Sở Hi Thanh.
Nhưng hắn không khỏi ngây người vì chiêu này của Sở Hi Thanh không phải chém hắn, mà là chém ngọc bội bên hông hắn.
Khi Hà Triêu né tránh, bách luyện khinh cương đao vừa lúc quẹt vào dây đeo ngọc bội, sau đó là xoẹt một tiếng.
Đai lưng nạm ngọc của hắn bị dây đeo mạnh mẽ kéo văng ra.
Sở Hi Thanh lập tức nở nụ cười xấu xa.
Hà Triêu thì đầy lòng không hiểu, đối phương định làm gì?
Lúc này bốn ngàn đệ tử dưới đài cùng ồ lên. Bọn họ ồ lên không phải là vì Hà Triêu bị đứt đai lưng mà vì thân pháp Sở Hi Thanh đột nhiên quá nhanh. Hà Triêu chưa từng thấy Sở Hi Thanh chém lá trúc nên không biết tình huống lúc đó, nhưng bốn người ở đây từng thấy thân pháp vụng về của Sở Hi Thanh.
Sở Vân Vân thì trừng mắt đầy kinh ngạc. Khinh vân tung của Sở Hi Thanh đã đến tầng 1, đây là lại đột phá lúc chiến đấu?
Thủ tịch Tây Viện – Lưu Tinh Nhược thì dùng sức dậm chân, sắc mặt càng thêm khó coi.
Sở Hi Thanh này ẩn giấu thật sâu! Đối phương có khinh vân tung và thiên phú kết hợp, dù là tốc độ hay sự linh hoạt đều đã tiếp cận khinh vân tung tầng 3.
Nam Viện – Hướng Quỳ thì khóe môi khẽ nhếch, kẻ này thật biết ẩn nhẫn. Như vậy ở vòng đầu, Sở Hi Thanh vẫn ẩn giấu chưa lộ hết, tên này quá nham hiểm rồi!
Nhưng sau đó ánh mắt của bọn họ bị tình cảnh trên đài hấp dẫn.
Sở Hi Thanh mạnh mẽ múa đao, hắn đổi thành hai tay cầm đao, một đao rồi một đao mạnh mẽ chém đến.
Hà Triêu cho rằng tên kia bắt đầu cuống lên, dùng lực điên cuồng, hắn cười ha ha, tiện tay đón đỡ, tiếng “keng keng” vang lên.
- Sở sư đệ nhìn kỹ, trong năm chiêu ta có thể đánh bại ngươi.
Hà Triêu không tiếp tục nói được vì hắn phát hiện quần của mình đang tục xuống. Lúc này hai ngươi cùng đánh hết sức nên quần của Hà Triêu tụt càng nhanh.
Hà Triêu vội vã đưa tay định kéo lên, thầm nghĩ không thể mất mặt trước bốn nghìn người được!
Dưới con mắt nhiều người như vậy, quần của mình rơi xuống thì mặt mũi nào sống tiếp. Nhưng Hà Triêu vừa mất một tay giữ quần thì thân pháp và kiếm pháp kém hắn. Hắn nhanh chóng hiểu ra, một đao vừa rồi của Sở Hi Thanh nhằm vào điều này.
Hà Triêu không khỏi rên rỉ:
- Sở sư đệ đê tiện rồi!
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cười đắc ý, đao thứ ba chém xuống càng mạnh.
- Hà sư huynh sao lại nói vậy, võ tu chém giết vốn là dùng bất cứ thủ đoạn nào!
Sức một tay của Hà Triêu đương nhiên kém sức hai tay của Sở Hi Thanh, hắn bị đao đẩy đến lảo đảo thân hình.
Hắn dùng ánh mắt cầu xin nhìn hai vị trọng tài:
- Hai vị giáo viên, đai lưng của đệ tử đã đứt, xin được tạm dừng để đổi đai lưng!
Hai vị giáo viên nhìn nhau rồi cùng ngoảnh mặt làm ngơ. Làm gì có quy củ nào tỉ thí được tạm dừng? Hơn nữa đấy là tại ngươi thích khoe mẽ, ai bảo ngươi đeo ngọc bội dài như vậy?
Sở Hi Thanh thì càng thêm sung sướng, hắn lại múa đao đến, sức mạnh đầy đủ.
Nhưng lúc này Hà Triêu rống to, ném kiếm đi, hai tay kéo quần lên nhảy lùi về sau.
- Ta chịu thua, ta chịu thua được chưa. Sở Hi Thanh, ngươi quả thật vô liêm sỉ!
Sở Hi Thanh nghe vậy thì như thấy “bí chiêu đồ đằng” vẫy cánh bay về phía hắn.