• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm hôm sau, khi Sở Hi Thanh tỉnh lại thì lại một lần nữa đau đến chết đi sống lại, lăn lộn khắp giường nhưng là thu hoạch tràn đầy, đêm qua trong giấc mơ hắn luyện đủ ba canh giờ.

Sở Hi Thanh không chút mệt mỏi, vung đao ít nhất bảy ngàn lần tương đương với lượng luyện tập năm ngày bình thường của hắn. Đáng tiếc tỉ lệ thời gian trong giấc mơ là tương đương hiện thực, Sở Hi Thanh muốn luyện bao nhiêu thì phải ngủ bấy nhiêu. Hắn còn phải sinh hoạt, kiếm bạc, cũng không thể ngủ nhiều được.

Hơn nữa hắn không thể luyện dưỡng nguyên công trong giấc mơ được, trong giấc mơ không nuôi dưỡng được nguyên lực.

Vì thế sau khi tỉnh lại, Sở Hi Thanh lập tức đi vào hậu viện, bắt đầu đón ánh bình minh hô hấp dưỡng khí.

Hôm nay là ba mươi tháng bảy, võ quán cho nghỉ một ngày, Sở Hi Thanh tuy không cần tham dự thể dục buổi sáng nhưng nhất định phải luyện dưỡng nguyên công. Hắn chỉ thiếu bốn ngày tu luyện là đủ đột phá tầng một nên vô cùng mong chờ.

Sau đó hắn theo lời Tào Hiên, đi tới cửa hàng bánh bao phía đông bắc võ quán, mua ba cái bánh bao quất. Sở Hi Thanh không thể hiểu nổi sao có thể có loại bánh bao quất chứ… nhưng theo lời Tào Hiên dặn, chỉ cần huynh muội bọn họ mua ba cái bánh bao quất, là đã thành người của cẩm y vệ.

Đêm qua Sở Vân Vân kiên quyết phủ nhận nàng nắm giữ nghịch thần kỳ, cũng không hiểu chuyện “bảo tàng” là vì sao, chỉ suy đoán là có người muộn mượn danh Tần Mộc Ca để khuấy lên sóng gió, âm mưu khó lường.

Sở Hi Thanh rất tán thành, bởi vậy hai người họ thành tiểu kỳ quan cẩm y vệ thật sự cũng có tác dụng. Thế cuộc do Nghịch Thần kỳ càng lan càng rộng, thậm chí có thể kéo cả Tú Thủy quận vào vòng xoáy. Lúc này nếu bọn họ chỉ là tiểu tốt giang hồ không tiếng tăm thì còn có thể lẩn tránh phong ba, nhưng rất tiếc Sở Hi Thanh đã bị đẩy vào vòng xoáy rồi. Hiện tại có thể nói hắn là nơi đầu ngọn sóng, ở vị trí khá dễ gặp tai bay vạ gió.

Sở Hi Thanh cho rằng bọn họ cần ôm một bắp đùi lớn, thêm một tầng quan cẩm y vệ có thể cải thiện tình cảnh bọn họ.

Sở Vân Vân thì lại cảm thấy hứng thú với lương bổng cẩm y vệ. Dựa theo quy chế triều đình Đại Ninh, quan cửu phẩm tiểu kỳ quan lương bổng mỗi tháng là bảy ma ngân, bảy thạch gạo. Lương bổng như này vô cùng mỏng, nuôi sống bản thân cũng khó. Huynh muội bọn họ lúc trước đi áp tiêu, mỗi tháng cũng có thể kiếm được hai mươi ma ngân.

Vì thế cẩm y vệ chưa bao giờ dựa vào tiền lương, tiểu kỳ quan thường dựa vào hắc ăn hắc, một tháng dễ dàng kiếm đến năm mươi ma ngân. Hiện tại thân phận bọn họ là nằm vùng, không có thực quyền gì nên vô duyên với loại “lậu” này nhưng cẩm y vệ còn có trợ giúp đối với nằm vùng, mỗi tháng huynh muội bọn họ có thể được bốn mươi ma ngân, còn có thể nhận mấy viên đan dược tu hành. Đây cũng coi như là một phần tiền trên trời rơi xuống.

Chủ cửa hàng bánh bao thấy hắn mua ba cái bánh bao quất thì nở nụ cười thoải mái, hắn thừa dịp không có ai, nhỏ giọng nói chuyện với Sở Hi Thanh:

- Ngày sau Sở huynh đệ là người mình rồi, thiên hộ đại nhân có dặn, sau này ngài có chuyện gì thì có thể liên hệ qua cửa hàng bánh bao “Phúc Mãn Hương”. Hệ thống bánh bao có bảy chi nhánh ở Tú Thủy quận, không phải chỉ có một cửa hàng này. Nếu ngài có đầu mối gì, thì mua ba cái bánh bao thịt dê, một bánh bao quất. Nếu như gặp nguy hiểm muốn cầu viện thì mua ba cái bánh bao rắn và một bánh bao mướp đắng, nếu như muốn lĩnh lương thì mua bốn bánh bao thịt báo hấp.

Sở Hi Thanh cẩn thận lắng nghe đồng thời thầm oán, trong cửa hàng bánh bao này không có loại nào bình thường à? Thịt dê thịt rắn còn đỡ, còn có cả mướp đắng với báo hấp nữa, có thể ăn được sao? Đây là tên khốn nào nghĩ ra, quá làm khó đầu bếp a…

Hắn sau khi đi ra cửa hàng bánh bao, liếc nhìn ba cái bánh bao quất trên tay, do dự chốc lát vẫn quyết định không lãng phí lương thực, từ từ ăn đi, chỉ là vừa cắn một cái, mặt hắn nhăn nhúm lại, cái vị bánh bao quất này thật sự khó mà nuốt nổi.

Nhìn quanh bốn phía, đang muốn ném hai cái bánh bao còn lại cho chó ăn thì bỗng một bàn tay ngọc cướp mất một cái bánh bao.

Sở Hi Thanh quay qua thì phát hiện là Lục Loạn Ly. Hôm nay nàng biến hình thành thiếu nữ hoa mai, không mặc trang phục đệ tử nữ mà kiểu dáng tiên tử quần lụa mỏng.

- Hóa ra ngươi ở đây, để ta tìm một hồi.

Lục Loạn Ly vừa nói chuyện vừa nhét bánh bao vào mồm.

Sở Hi Thanh thấy thế thì mắt sáng ngời, thầm nghĩ vui mình không bằng cùng chung vui nên cũng không ngăn lại.

- Ta tưởng ngươi còn ở tàng thư lâu chứ, tìm cả nửa ngày, suýt còn bị lâu chủ Diệp Kinh Nguyên phát hiện nữa chứ, a…

Lục Loạn Ly đã ăn đến phần nhân bánh – nhân quất, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia chuyển thành nhăn nhó.

Nàng lập tức ném bánh bao trong tay:

- Đây là quất à? Trên thế giới sao có loại bánh bao quái lạ như này chứ?

Sở Hi Thanh nhún vai một cái, hắn cũng muốn biết điều này a.

Hắn sau đó mới ý thức được có điềm, ánh mắt ác liệt:

- Sao ngươi biết ta ở tàng thư lâu? Ngươi theo dõi ta?

Lục Loạn Ly phì phì vài cái, lấy ra túi nước sấu súc miệng rồi mới cười gằn trả lời:

- Ta không theo dõi ngươi thì sao biết được ngươi có mật báo không, không ngờ ngộ tính tên nhà ngươi không sai a. Trong bức nhai tí đồ kia ẩn giấu đao ý, ngộ tính bình thường không thể cảm ứng được, vậy mà ngươi có thể ngây ngốc hai ngày a.

Sở Hi Thanh không khỏi kinh ngạc, Sở Vân Vân nói chỉ có thiên tư cao cấp nhất mới nhận biết được đao ý bên trong. Hắn không khỏi cười nhạo, hơi nói móc:

- Nếu như ta mật báo thì ngươi đã sớm bị quán chủ Lôi Nguyên mời cuốn xéo rồi, cần gì phải theo dõi ta chứ.

Lục Loạn Ly nghĩ cũng đúng, nếu như nàng bị vạch trần thân phận thì cùng lắm cá chết rách lưới, tìm chém tên này là được, quả thực không cần theo dõi làm gì. Nhưng là nàng vẫn đi theo Sở Hi Thanh:

- Ngươi chuẩn bị đi đâu vậy? Muốn ra khỏi thành sao?

Nàng phát hiện Sở Hi Thanh võ trang đầy đủ, không chỉ mặc giáp da, còn đeo bách luyện khinh cương đao, còn đeo thêm một thanh đao dự phòng phía sau nữa. Bọc hành lý cũng hơi phình ra, hẳn là mang đồ ăn mấy ngày.

Sở Hi Thanh liếc nàng một cái:

- Ta muốn đi Hỏa Cốt quật ngoài thành, yên tâm chưa?

Lục Loạn Ly ra vẻ đã hiểu.

Trong Hỏa Cốt quật có một loại thảo dược tên là “dương dương thảo”, là tài liệu chính để luyện bí dược lên cấp dưỡng nguyên công. Sở Hi Thanh còn thiếu chút là dưỡng nguyên công lên tầng hai, lo trước đỡ mệt, hắn định chuẩn bị bí dược luôn.

Tròng mắt nàng hơi chuyển, lập tức mua chút bánh bao:

- Ngươi chờ một chút, ta mua ít bánh bao rồi đi cùng ngươi.

Sở Hi Thanh sững sờ kinh ngạc:

- Ta đi tìm dược, ngươi đi theo làm gì?

Lục Loạn Ly không trả lời ngay, sau khi mua xong mười mấy cái bánh bao thịt, vội vã chạy đến bên người Sở Hi Thanh, ngữ khí đe dọa:

- Đúng lúc ta muốn tu hành một pháp thuật hành hỏa, thuận tiện bảo vệ ngươi, được chưa? Ngươi cẩn thận sau khi ra khỏi thành bị huyết phong đạo chém đầu đấy!

Nàng đương nhiên sẽ không nói là nàng ở đây buồn chán, đến giờ nàng vẫn chưa tìm được manh mối hữu dụng nào, cả ngày vô cùng nhàm chán. Cả võ quán chỉ có Sở Hi Thanh biết thân phận của nàng, có thể nói chuyện không kiêng dè gì, hơn nữa tên này cũng thú vị.

Sở Hi Thanh nhưng là hơi trầm xuống, nghĩ đến huyết phong đạo buông lời sẽ chém mình, nữ nhân Lục Loạn Ly này tuy có chút phiền toái nhưng giờ còn chưa phải lúc ghét bỏ nàng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK