Sở Hi Thanh mơ một cơn ác mộng. Trong giấc mơ, hắn ở trước một lăng mộ rộng lớn, trước lăng là một khối bia bạch ngọc cao ba trượng, phía trên nét chữ sắc bén đỏ thắm, từng chữ kinh tâm động phách.
Đó là: Mộ Đại Ninh Bá Võ Vương, An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca!
Hai bên bia mộ là một đoàn nam nữ mặc tang phục khóc than. Phía xa còn có lượng lớn tướng sĩ đầu đội tang, đứng chi chít từ sườn núi đến tận chân núi. Chỉ có Sở Hi Thanh mặc một thân áo đỏ chú rể, hoàn toàn không hợp với phong cảnh.
Nhưng không biết vì sao, Sở Hi Thanh tuy còn sống nhưng lại không thể động đậy. Hắn bị đẩy vào trong quan tài, nằm bên một vị nữ tướng quân. Nàng mặc một thân chiến giáp vàng ròng, bộ mặt cũng được giáp che lại, hai tay hợp lại để trước bụng không chút động tĩnh.
Sở Hi Thanh trông thấy ngoài quan tài, một vị trung niên chừng bốn mươi đầy bi thương nhìn hắn. Chỉ là sâu trong ánh mắt người kia là vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị - người kia hình như là chú ruột hắn. Phía sau trung niên còn có một đoàn người, bọn họ như có vẻ đang khóc nhưng lại không chút nước mắt nào, khóe môi còn hơi nhêch tựa như cười trộm vậy.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy lồng ngực đầy phẫn hẫn, hắn muốn lao lên giết hết đám người kia. Nhưng hắn vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn quan tài đá dày nặng dần sập xuống.
Ngay lúc này, Sở Hi Thanh đột nhiên tỉnh giấc. Hắn thở phì phò thở dốc, kinh hãi không thôi, cả người ướt nhẹp mồ hôi. Ba tháng này, cứ cách mấy ngày hắn lại nhớ lại tình cảnh đó, trải qua sự tuyệt vọng đó.
Sở Hi Thanh dần thở sâu lắng lại tâm tình. Hắn phát hiện ngoài cửa sổ, nơi đường chân trời đã có ánh sáng, phía xa truyền đến từng tiếng chuông. Hắn vội đổi y phục đệ tử nội môn hôm qua mới nhận.
Vừa ra khỏi nhà hắn đã thấy Sở Vân Vân đã đổi võ phục, võ phục bó sát tôn lên eo nhỏ thân cao chân dài, thêm vào gương mặt trái xoan nữa, mỗi chi tiết nhỏ đều phù hợp thẩm mỹ của Sở Hi Thanh.
Dưới ánh bình minh chiếu rọi, thiếu nữ xinh hơn vài phần. Sở Hi Thanh nhìn đến hơi thất thần, hiện ra vẻ kinh ngạc nói:
- Tướng quân đại nhân tâm tình không tệ, hôm nay có chuyện vui gì à?
Sở Vân Vân đang đánh răng, ngữ khí mơ hồ không hiểu:
- Sao ngươi biết tâm tình ta không tệ.
- Nhìn ra được. Ngươi mỗi khi dậy sớm đều cau mày tâm sự nặng nề, chỉ có ngày hôm nay, lông mày không cau lại.
Sở Hi Thanh cầm lấy đòn gánh bên tường rồi nói.
Sở Vân Vân sờ sờ lông mày không khỏi bật cười, có thể là nàng sau ba tháng bận rộn thấy được một đường hi vọng, người này đúng là rất tỉ mỉ.
Sở Vân Vân còn đang nghĩ thì Sở Hi Thanh đưa đòn gánh trong tay cho nàng nói:
- Ngươi rửa mặt xong thì giúp ta lấy hai thùng nước, ta muốn tắm rửa chút.
Nếu nói tạp vật viện có khuyết điểm gì thì chính là không có giếng nước. Cũng may còn có Sở Vân Vân. Đừng thấy gương mặt nàng có vẻ bệnh tật triền miên mà lầm, cơ thể nàng vẫn còn cảnh giới lúc trước, là một cao thủ làm việc nặng! Nàng tình cờ cũng làm hỏng ít đòn gánh, vại nước, nhưng ở thế giới cổ đại này, đồ gỗ rẻ bèo…
Khi lấy xong nước, Sở Vân Vân nhớ tới một chuyện bèn nhắc nhở:
- Đúng rồi, tý nữa khi tới căng tin, ngươi nhớ đưa thím xới cơm hai ma ngân, nhờ nàng chuẩn bị phần ăn hai ngày.
Sở Hi Thanh nghe thấy muốn tốn hai ma ngân không khỏi xót bạc. Có phần ăn hai ngày thôi mà, không khỏi quá đắt chứ? Bên ngoài có ba đồng một cái bánh bao thôi, hắn ra ngoài mua không được sao?
Sở Vân Vân thấy vẻ mặt Sở Hi Thanh liền biết đối phương nghĩ gì, nàng không khỏi nhếch miệng:
- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.
Sở Hi Thanh bỏ xuống cành liễu đánh răng, đăm chiêu nhìn Sở Vân Vân:
- Ta thật ra càng muốn biết vì sao ngươi hiểu rõ võ quán như vậy? Trong thuyền thuyết An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca sau khi kế thừa chức vị phụ thân thì vẫn luôn ở trong quân, khi còn sống cũng chưa từng gia nhập tông môn nào, cũng chưa từng tới Tú Thủy thành.
Đại Ninh Bá Võ vương, An Bắc đại tướng quân chính là vị muội muội trên trời rơi xuống này của hắn! Nàng vốn là hai mươi tám tuổi, theo lời hiện đại thì là gái lỡ thì rồi. Nhưng là không hiểu vì sao, sau khi phục sinh, vóc dáng Sở Vân Vân lại trở lại lúc mười bốn tuổi.
- Lời đồn giang hồ tin được sao?
Sở Vân Vân thấy buồn cười, ánh mắt suy tư nhớ lại:
- Ta trước khi mười sáu tuổi vào quân ngũ từng thay tên đổi họ bái vào Vô Tướng thần tông, nhưng sau đó thân phận bại lộ, phải từ bỏ thân phận đích truyền.
Sở Hi Thanh nghe thấy thì thoải mái không ít. Vậy có thể hiểu được vì sao khi hai người bọn họ thoát khỏi lăng mộ, Sở Vân Vân lại kiên trì muốn đi Tú Thủy quận.
Hai người rất nhanh chuẩn bị ổn thỏa, đồng thời tới sân Đông Viện tham gia tập thể dục buổi sáng.
Toàn bộ đệ tử ngoại môn của Đông Viện lên đến bảy, tám trăm người. Bọn họ đồng thời thổ nạp hô hấp, thu lực thuần dương khi mặt trời mới lên vào cơ thể, chuyển hóa thành chân nguyên. Đây chính là dưỡng nguyên công, thu lực lượng thuần dương, nuôi dưỡng tinh nguyên bản thân.
Sở Hi Thanh ăn một viên “bồi nguyên đan” thu được hôm qua rồi mới bắt đầu hô hấp thổ nạp. Khi đón ánh mặt trời, toàn thân hắn đau nhức, phảng phất như ngàn vạn kim thép đâm vào thân thể hắn. Đau đến mặt mũi hắn vặn vẹo nhưng hắn không thể nhẫn nại.
Hắn là kẻ khởi tử hoàn sinh, từ cõi âm về cõi dương, toàn thân lục phủ ngũ tạng đều bị âm lực ăn mòn nên đặc biệt sợ lửa, sợ thuần dương nhưng lại không thể không luyện dưỡng nguyên công này, chỉ có lực lượng thuần dương mới giúp hắn cải thiện thể chất, chống lại hàn sát âm độc. Ngoài ăn “dương hòa tán” ra thì đây là phương pháp duy nhất giúp kéo dài tính mạng hắn.
Tác dụng của bồi nguyên đan khiến Sở Hi Thanh thỏa mãn không thôi. Sau khi luyện hóa đan dược này, lượng chân nguyên thu được như hắn tu luyện mười ngày vậy.
Khi bọn họ thổ nạp đến mặt trời lên thì cảm giác cả người nóng rực. Đây là vì cường độ ánh sáng bắt đầu vượt qua khả năng chịu đựng của họ.
Đệ tử nội môn còn gắng gượng thổ nạp, đệ tử ngoại môn thì dồn dập kết thúc thổ nạp, bắt đầu luyện tập võ quyết dưới sự giám sát của võ sư. Trong bọn họ có người luyện kiếm, có người luyện đao, cũng có người luyện thương, múa côn… Trong đó tu tập nhiều nhất là truy phong đao, có đến hơn chín mươi người tập.
Sở Hi Thanh kiên trì thêm chút, đến lúc cả người bốc khói xanh hắn mới kết thúc thổ nạp, đi tới hàng cuối đệ tử nội môn, bắt đầu luyện đao.
Truy phong đao của hắn chưa tập đủ, đại đa số thời điểm là trò mèo nhưng võ sư giám sát bên cạnh không những không răn dạy còn mỉm cười đầy thiện ý, ánh mắt tỏ vẻ tán thưởng.
Hôm qua tin tức một đệ tử ngoại môn còn chưa học đủ truy phong đao, một đao chém thương Long Thịnh, làm mất mặt giáo đầu Tây Viện đã truyền khắp võ quán. Hai viện Đông Tây trước giờ không hợp nhau nên bọn họ càng hợp mắt Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh làm xong thể dục buổi sáng thì đã thở hồng hộc, tay chân khễ run. Điều này làm hắn nghĩ đến “huấn luyện giả lập” trong kho báu võ đạo. Đao pháp không luyện không được. Hắn cần lượng lớn thời gian liên tục tập luyện mới có thể đưa đao thức hòa vào máu thịt xương cốt, biến thành bản năng. Sở Hi Thanh cũng cần thời gian tu hành nguyên công, tích trữ chân nguyên, cũng cần lượng lớn luyện tập.
Nhưng với bộ dáng con bệnh này của Sở Hi Thanh, một ngày luyện nửa canh giờ dưỡng nguyên công, một canh giờ đao pháp đã đủ mệt tận xương rồi… Chỉ có huấn luyện giả lập mới giúp hắn giải quyết vấn đề này.
Chỉ là Sở Hi Thanh cảm thấy một điểm võ đạo đổi mười ngày tập luyện không có lời. Hiện giờ điểm võ đạo đến mơ hồ, trước khi hắn nắm giữ được phương pháp tăng lên điểm võ đạo thì phải tuyệt đối trân trọng nó.
Ngay khi hắn xoắn xuýt đắn đo thì cảm giác tay mình bị người nắm. Đó là Sở Vân Vân, nàng nắm lấy tay hắn kéo về phía trước.
Sở Hi Thanh đầu tiên là không hiểu nhưng rất nhanh hiểu ra. Hắn trông thấy cả đám đệ tử sau khi xong bài tập buổi sáng thì như sóng người chen lấn về hướng căng tin!
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thán, chính mình sau mười năm tốt nghiệp trung học, lại một lần nữa quay về thời cướp thức ăn căng tin.
Sở Vân Vân nếu như toàn lực chạy trốn thì tốc độ đương nhiên vượt xa đám đệ tử nội ngoại môn này nhưng nàng thu liễm lại, chỉ chạy ở giữa đoàn người. Khi đến lượt hai người lấy cơm thì đồ ngon đã không còn lại bao nhiêu.
Sở Hi Thanh theo dặn dò đưa hai ma ngân cho thím xới cơm. Vị thím trung niên này không chỉ cho hắn thêm một cái bánh bao nhân thịt mà còn đưa tới một túi đồ ăn. Ngoài túi có bốn chữ “căng tin Chính Dương”, bên trong là nước, mười sáu cái bánh bao nhân thịt, hai cái chân vịt nướng còn có một túi nhỏ cải bẹ, đủ phần ăn cho hai ngày.
Sở Hi Thanh phát hiện ra người đưa tiền như hắn không ít. Rất nhiều đệ tử nhập môn đều lặng lẽ đưa bạc… Điều này chắc chắn có nguyên nhân.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hắn tách khỏi Sở Vân Vân. Nàng là đệ tử thuật viện, bình thường đều ở phía bắc võ quán học tập bùa chú pháp thuật.
Sở Hi Thanh thì cùng một đám đệ tử nhập môn, theo mấy vị võ sư đi tới tòa lầu đá to nhất, ở chính trung ương võ quán. Tòa lâu đá này rộng năm mươi trượng, cao bảy mươi trượng chia làm mười hai tầng, mỗi tầng đều tạo hình cổ điển, khí thế bàng bạc. Bên trên cửa lớn là biển chữ vàng “tàng kinh lâu”.
Giáo đầu Đông Viện Diệp Tri Thu đã chờ sẵn ở đây, nàng chắp tay nhìn xuống hơn trăm đệ tử mới lên cấp.
- Đây là cung điện võ đạo vô số võ nhân Tú Thủy quận ao ước được tiến vào, bên trong không chỉ có hoàn chỉnh thập nghệ Vô Tướng thần tông truyền ra ngoài, còn có hơn bảy trăm môn võ học kinh điển từ lục phẩm trở xuống, có vô số đồ đằng và quan tưởng đổ. Theo quy củ võ quán, bất kể là ai, vào tàng kinh lâu đều cần nộp mười ma ngân! Đệ tử nội môn ở lại một ngày cần nộp ba mươi ma ngân nhưng là Vô Tướng thần tông từng lập môn quay, tất cả đệ tử nội môn võ quán có thể nghiên cứu miễn phí trong hai ngày đầu khi mới nhập môn. Vì thế các ngươi không thể lãng phí cơ hội này, kinh điểm võ học nhớ được bao nhiêu cố mà nhớ, có gì không hiểu có thể hỏi giáo viên.
Lúc này Diệp Tri Thu phất tay, một đoàn giáo viên đi tới.
- Vì đề phòng thư tịch bên trong bị hư hại, trước khi vào, các ngươi phải nộp lại tất cả vũ khí, bao gồm cả ám khí, hộp quẹt, đá lửa. Nhất là những đồ nhóm được lửa, trong lầu không được có bất kỳ tia lửa nào, những thứ bên trong giá trị cả mấy ngàn ma ngân, các ngươi có bán cả nhà cũng không đền nổi!
Lời Diệp Tri Thu vừa dứt thì một đống đao kiếm, lưỡi búa, thương ngắn, phi tiêu, cung tên, hộp quẹt… leng keng rơi xuống đất. Thậm chí còn có cả một kẻ lấy ra lang nha bổng loại nhỏ…
Lời tiếp theo của Diệp Tri Thu vào Sở Hi Thanh giật mình:
- Vì đề phòng các ngươi giấu diếm mang theo đồ, tất cả mọi người không được mang theo đồ ăn, túi nước bên ngoài. Võ quán có chuẩn bị sẵn nước, bánh bao, bánh mà thầu một trăm đồng, bánh bao thịt hai trăm đồng, túi nước năm trăm đồng.
Sở Hi Thanh quay về hướng ngón tay Diệp Tri Thu chỉ. Chỉ thấy bên kia hơn hai mươi vị đầu bếp đang vô cùng hiền lành cười với bọn họ. Trong những cái sọt phía trước chứa đầy bánh màn thầu, bánh bao và túi nước.
Sở Hi Thanh không khỏi “A” một tiếng, võ quán thật sự là biết cách kiếm tiền. Hắn lại sờ sờ túi bên người, cảm giác thím căng tin vẫn rất có lương tâm.