Ở ngoài tàng kinh lâu, nơi cách chừng mười trượng, quán chủ Lôi Nguyên chắp tay sắc mặt âm trầm đi tới đi lui.
Tào thiên hộ thì bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, quan sát cửa lớn tàng kinh lâu. Hắn bưng chén trà thuộc hạ vừa đưa tới, nhưng phì một tiếng, phun nước trà ra tung tóe.
Thật sự thì nước trà ấm, hương thơm ngạt ngào. Nhưng Tào Hiên quên mất ba nhọt nhiệt nơi miệng mới mọc lên của hắn, điều này càng làm hắn thêm bực mình.
- Liên lạc với Tử Tĩnh đạo nhân chưa? Hắn khi nào mới về được, vạn hộ Châu Thành có hồi âm gì không? Thái thú đại nhân đâu rồi?
Tử Tĩnh đạo nhân trong lời hắn không chỉ là giáo đầu thuật sự viện của võ quán, còn là một vị cung phụng thuật sư trong cẩm y vệ. Tào Hiên đương nhiên không thể đặt hết hi vọng lên một tiểu tử lai lịch không rõ được.
Tú Thủy quận không có võ tu tứ phẩm, vậy chỉ có thể dùng pháp thuật giải quyết pháp thuật. Tử Tĩnh đạo nhân tu vi pháp thuật lên đến lục phẩm, có thể giải quyết 6900 tấm bạo viêm phù trong tháp. Nhưng là hai ngày trước vị đạo nhân này lên núi hái thuốc, đến giờ vẫn chưa liên lạc được. Còn về Đông Châu cẩm y vạn hộ vốn là cấp trên cai quản cẩm y vệ Tú Thủy quận.
Tào Hiên không thu được bất cứ câu trả lời chắc chắn nào từ thuộc hạ. Ngay khi hắn vô cùng đau đầu thì một vị bách hộ cẩm y vệ bỗng nhiên nói:
- Thiên hộ đại nhân, Sở Hi Thanh trả lời.
Tào Hiên hơi nhướng mày, nói:
- Tiểu tử kia nói thế nào?
Quán chủ Lôi Nguyên, Diệp Tri Thu và Thiệu Linh Sơn ở bên cạnh cũng để ý đến.
- Hắn nói có thể thử ra tay, nhưng phải đưa một thanh đao tốt, một viên thượng phẩm dung huyết đan. Còn có khi chúng ta phát động nhất định phải có ba vị cao thủ lục phẩm, từ cửa sổ thứ ba phía đông tầng bốn tiến vào. Còn xin mời Diệp giáo đầu ở cửa sổ thứ năm đến tiếp ứng.
Diệp Tri Thu lúc này nhíu mày đầy lo lắng, Thiệu Linh Sơn nghe vậy thì cười gằn, ánh mắt mang mấy phần trào phúng.
Lôi Nguyên thì sắc mặt lạnh lùng không tỏ rõ ý kiến. Hắn sẽ không để một đệ tử bình thường đi chịu chết, nhưng cũng không chủ động ngăn cản.
- Thượng phẩm dung huyết đan? Sở Hi Thanh nguyên công chưa đến tầng hai, yêu cầu này cũng hợp tình hợp lý.
Tào Hiên gõ gõ ngon tay lên tay vịn, đăm chiêu nói:
- Chúng ta có một vị thuật sư thất phẩm, đưa đồ vào không khó, nhưng hắn muốn chúng ta tấn công cửa sổ là vì sao?
Dung huyết đan là đan dược riêng biệt của cẩm y vệ, có thể trong thời gian ngắn kích thích huyết thống, tăng sức mạnh và chân nguyên. Thượng phẩm dung huyết đan không chỉ không có tác dụng phụ, còn có thể cường hóa thể chất võ giả.
- Điều này thuộc hạ không rõ, ngoài ra Sở Hi Thanh còn yêu cầu một điều nữa.
Vị bách hộ này nhìn lướt qua mọi người rồi đến gần Tào Hiên nói khẽ.
Tào Hiên ngưng thần lắng nghe, khẽ cười lạnh:
- Thật thú vị, đồng ý hắn.
*******
Bên trong tàng thư lâu, lá bùa vàng trong tay Sở Hi Thanh biến đổi.
Tấm bùa này vô cùng thần kỳ. Sở Hi Thanh dùng máu mình viết chữ thì chữ biến mất sạch, bao gồm cả chữ tự nguyện và không tự nguyện viết lên.
Sau đó không lâu, có dòng chữ hiện lên trên giấy, đó là “đồng ý”.
Sở Hi Thanh không khỏi nhếch mày đầy vui mừng.
Thiếu nữ kia thì kinh dị nhìn hắn:
- Ngươi biết lợi dụng cơ hội đấy.
Sở Hi Thanh nhưng hùng hồn, còn có vẻ oán trách nói:
- Các hạ tự lo chuyện bao đồng, thay ta đáp ứng việc này, như vậy ta không thể vô duyên vô cớ đánh bạc mạng sống được.
Thiếu nữ xì xì nở nụ cười, hơi lắc đầu:
- Ai cần ngươi đi liều mạng? Sau đó đứng bên cạnh nhìn là được, đừng làm ảnh hưởng đến ta.
Ngay khi bọn họ nói chuyện, một tia sáng đỏ từ ngoài tiến vào, chuẩn xác lở lửng trước mặt Sở Hi Thanh.
Đó là một hộp gỗ, chừng bốn thước, bên thân điêu khắc tỉ mỉ tinh mỹ, hai bên trái phải đều có phù văn.
Sở Hi Thanh mở hộp gỗ ra phát hiện bên trong có một nhạn linh đao ba thước hai, thân đao đen thui ẩn ẩn tia lạnh. Bên cạnh lưỡi đao còn có một viên đan dược đỏ như máu, chỉ cỡ đầu ngón út, tỏa hương thơm.
Sở Hi Thanh đầy vui mừng định nắm nhạn linh đao nhưng trước khi hắn kịp chạm vào, thiếu nữ đã cướp mất rồi.
- A, là Đông Tuyền chế tạo hắc vân phi nhạn đao, được, có đao này trợ trận, ta càng thêm chắc chắn.
Sở Hi Thanh lúc này mắt trợn lên giận dữ nhìn thiếu nữ, cây đao này là hắn yêu cầu cẩm y vệ. Nhưng hắn cũng là người thức thời, mắt thấy thiếu nữ vung vung đao, ánh lạnh tỏa sáng thì hắn vô cùng sáng suốt thu lại ý định đòi đao.
Cũng may thiếu nữ không lấy đi viên dung huyết đan, Sở Hi Thanh rất sợ đối phương đổi ý nên vội tóm lấy nuốt luôn xuống. Hiệu quả đang dược lập tức hiện ra, không lâu sau, Sở Hi Thanh cảm thấy toàn thân tỏa nhiệt, lục phủ ngũ tạng và dòng máu như trở nên nóng bóng, từng tia chân nguyên đột nhiên sinh ra.
Cẩm y vệ hẳn là tính chuẩn thời gian, ngay khi viên dung huyết đan phát tán đủ hiệu lực, từ cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng nổ vang, ba bóng người lao vào đầy hung mãnh.
Sở Hi Thanh lợi dụng ưng nhãn quan sát, phát hiện quán chủ Lôi Nguyên cùng hai vị cao thủ cẩm y vệ, thân mặc áo cá chuồn, mang áo giáp ngực lao vào. Ba người khí thế hung mãnh bá liệt, chỗ đi qua tan tác, thậm chí giá sách vách tường cản đường họ chỉ nháy mắt vỡ vụn… Bọn họ ra tay vô cùng độc ác, không để lại người sống, nháy mắt đã có bốn tên hung đồ bị giết. Ba người này liên thủ như bão lớn quất đến, nhanh chóng ập về hướng “thuật sư”.
Sở Hi Thanh nhìn hướng bên kia, thu hồi tầm mắt, chú ý vào thuật sư thật sự ẩn trong đám người. Người này vô cùng cảnh giác, ngay khi có biến lập tức lùi lại, lẩn vào trong đông đảo đệ tử, tránh xa ba người Lôi Nguyên.
Sau đó hắn lùi vào cửa phòng phía sau, lập tức hai tay bắt ấn, định dùng pháp thuật nhưng trong chớp mắt này, ánh đao đen ánh lên, mãnh liệt lướt qua cổ hắn. Thuật sư chỉ kịp trừng mắt kinh hãi cùng không dám tin, sau đó đầu hắn rời khỏi cổ, máu tươi bắn tung tóe.
Sau lưng hắn, thiếu nữ khóe môi ngậm nụ cười đắc ý, giơ đao đầy tiêu sái.
- Đây gọi là gậy ông đập lưng ông, huyết phong đạo cũng chỉ đến thế.
Nói tới đây, thiếu nữ hơi dừng lại, ánh mắt nàng đầy nghiêm túc nhìn sang bên kia.
- Ngũ phẩm hạ, dưới trướng Lý Đạo Quy còn có cao thủ như vậy sao?
Thiếu nữ bỏ đao lại dưới mặt đất, trực tiếp hóa thành khói xanh nhanh chóng biến mất, cũng nháy mắt này, tên thanh niên độc nhãn nhào vào phòng, hắn thấy thi thể thuật sư thì rít gào đầy nộ hận, bóng người chạy chồm đuổi theo thiếu nữ.
Hai bóng người này nhanh lẹ vô cùng, đồng thời rơi đến cách xa tàng thư lâu hơn mười trượng.
Cũng vào lúc này, Sở Hi Thanh nhảy xuống từ xà nhà, hắn có chút choáng váng nhìn thi thể kia, sau đó nắm lấy nhạn linh đao. Thiếu nữ hẳn là thuật võ song tu, không thể vừa dùng pháp thuật vừa mang binh khí kim loại.
Sở Hi Thanh lại rất thích cây đao này, đang suy tính làm sao “lấy” được. Nhưng ngay khi hắn mới cầm chuôi đao, đã thấy hai bóng người cường tráng cầm phi hoàng nỗ xông vào.
Hai người đầu tiên là nhìn thi thể trên mặt đất, lại nhìn đao trong tay Sở Hi Thanh, ánh mắt đầy nổi giận.
Sở Hi Thanh không khỏi ứa lạnh, hiểu lầm này sợ là không thể giải thích. Hắn thừa dịp đối phương chưa kịp phản ứng vội chạy về hướng cửa sổ lao ra ngoài.
- Thuật sư chết rồi! Là thằng nhãi kia làm!
- Làm thịt hắn!
Hai người nổi giận hống lên, đồng thời đến bên cửa sổ, phi hoàng nỗ trong tay nhắm ngay Sở Hi Thanh. Trong chốc lát, cả trăm tên nhỏ bắn về hướng Sở Hi Thanh.
Nhìn thấy bóng tên như đàn châu chấu kia, Sở Hi Thanh đầu tê dại, lồng ngực tim đập thình thịch, như thể có búa tạ gõ hắn vậy, đồng thời cảm giác run rẩy lan đến toàn thân. Nhưng thân thể hắn càng hoảng thì tâm trí càng trấn định, càng bình tĩnh lại.
Sở Hi Thanh không chút do dự nuốt một viên “thần lực đan”, đồng thời hai mắt trợn trừng, dùng ưng nhãn cố gắng bắt được từng quỹ tích mũi tên.
Nháy mắt này, hắn bộc phát tiềm lực tự thân đến cực hạn. Nhạn linh đao trong tay vội vung vẩy, hất xuống từng mảng mũi tên.
Hắn liều lĩnh chém liên tục hai mươi bảy đao, tay phải do vung đao quá cực hạn, cánh tay đau nhức như muốn bị xé rách. Nhưng là màn tên phá tan ánh đao của hắn, như tre già măng mọc lao về hắn.
Ngay khi trái tim Sở Hi Thanh băng lạnh, một thanh âm quen thuộc vang lên.
- Tránh ra!
Thanh âm lanh lảnh như chuông bạc này vào tai Sở Hi Thanh phảng phất như tiếng tiên nữ, êm dịu vô cùng.
Bên người hắn nhô ra một thanh trọng kiếm, khuấy lên gió mạnh hất văng toàn bộ cung tên. Người đến là Diệp Tri Thu, nàng từ bên cạnh Sở Hi Thanh tiến lên, trong nháy mắt quét sạch tên bay rồi như báo lao vào cửa sổ.
Sở Hi Thanh bình yên tiếp đất, hắn thuận thế lăn mấy vòng để tránh tổn thương. Nhưng khi Sở Hi Thanh định đứng lên thì hai chân nhũn ra, tay khẽ run, cảm giác sống sót sau tai nạn thật sự quá tốt.
Xung quanh truyền đến tiếng nghị luận.
- Thuật sư bên trong chết rồi.
- Không nổ, bạo viêm phù không nổ a!
- Là tiểu tử Sở Hi Thanh làm, hắn thật sự làm được.
Theo thanh âm nghị luận vang lên, tiếng thiết giáp chấn động ầm ầm, Sở Hi Thanh thấy từng đoàn cẩm y vệ võ trang đầy đủ nhảy vào tàng thư lâu.
Cùng lúc đó, hắn thấy pháo hoa nổ lớn trong màn hình ảo trước mắt.