Sở Hi Thanh không thấy Sở Vân Vân ở trong phòng, hắn đang kinh ngạc thì nghe thấy tiếng động trong hậu viện, nhíu mày tiến đến tìm.
Khi hắn vào hậu viện thì thấy Sở Vân Vân đang đứng trước lò lửa, mặt đen sì sì ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt nàng vô cùng lúng túng nhưng ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đặt xuống cái nồi đen xì đang cầm trên tay.
- Khi ta trở về thì đã muộn, căng tin đóng cửa rồi nên ta mua chút đồ nhưng khoai tây bị ta xào cháy rồi.
Sở Hi Thanh nhìn gương mặt đen như đáy nồi của nàng xì xì cười trên sự đau khổ của người khác nhưng hắn chợt nhìn thấy mấy mảnh vải xanh theo gió tung bay, những mảnh vải đó rất quen, rất quen…
Sở Hi Thanh không cười nổi, mặt âm trầm:
- Ngươi lại giặt quần áo? Ngươi làm hỏng đồ của mình thì thôi, sao lại đụng đến quần áo của ta?
- Thấy đồ bẩn trong phòng ngươi nên tiện tay giặt. Đừng nhìn ta như vậy, trang phục sửa chút vẫn mặc được mà. Ngươi dùng đồ lót thật kỳ lạ, ngày mai ta đi áp tiêu kiếm tiền giúp ngươi mua vải.
Sở Vân Vân gãi gãi mặt, có chút chột dạ nhìn sang hướng khác.
Nàng sau khi ngưng tụ linh chủng thì cảm giác bản thân khống chế tốt hơn trước nhiều. Lúc đó nàng tự tin tràn đầy, nhưng bây giờ nghĩ lại vẫn là bản thân ngây thơ rồi. Rõ ràng khi nàng tranh đấu chém giết cùng người khác thì không có vấn đề gì…
Sở Hi Thanh co quắp:
- Ngươi còn giặt hỏng quần lót của ta?
Nam tử cổ đại đều mặc yếm nhưng Sở Hi Thanh không ưa nổi, nên mua vải tự mình cắt may quần lót. Đáng thương cho một đại thạc sĩ, cả đời chưa từng đụng vào kim chỉ, vì may mấy cái quần lót mà nghiên cứu mấy ngày.
Sở Hi Thanh không khỏi tức giận nhưng phát hiện bản thân không thể làm gì Sở Vân Vân. Chẳng lẽ có thể đánh nàng sao? Không bị nàng đánh là tốt lắm rồi.
Hắn hít một tiếng, đầy bất đắc dĩ nói:
- Đi nấu nước rửa mặt đi, để ta làm cơm.
Hắn thấy bên cạnh còn không ít đồ chưa nấu. Còn có bếp đất này nữa, lúc đó là Sở Hi Thanh tự mình chỉ huy, Sở Vân Vân xây nên, giờ đã có mấy chỗ bốc khói cần phải sửa lại.
Sở Hi Thanh cầm khoai tây rửa sạch, nhưng càng nghĩ hắn càng giận, ầm một cái chặt dao xuống thớt.
- Sở Vân Vân, ta nói cho ngươi biết, sau này không được ta đồng ý thì không được giặt quần áo, nếu không…
Sở Vân Vân đã cầm lấy đòn gánh nơi góc tường, nàng nghe thấy vậy thì nhìn hướng Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh không khỏi đột nhiên rùng mình.
Vị muội muội trên trời rơi xuống này của hắn vừa ngoái đầu lại thì khí thế hung mãnh, như giương đao cưỡi ngựa vậy, đòn gánh trong tay nàng thì lại như thể hung khí nuốt vô số máu người vậy…
Sở Hi Thanh không khỏi nuốt nước miếng, chặn lại ý nghĩ sợ hãi trong lòng.
Trước mặt Sở Vân Vân hắn không thể nhận thua, nếu không nữ nhân này càng ngày càng coi trời bằng vung, sau này hắn sao sống nổi chứ.
Tâm niệm Sở Hi Thanh xoay chuyển thật nhanh, đầy khí thế trừng lại:
- Có tin ta nửa tháng, không, một tháng không làm khoai tây xào cho ngươi không?
Biết sợ chưa? Không hiểu vì sao, ở đây lại có khoai tây, Sở Vân Vân thích ăn nhất là món này, mỗi ngày đều ăn hết ngon lành.
Sở Vân Vân mỉm cười, rồi lại đầy oan ức xẹp miệng lại.
Chốc lát sau, huynh muội hai người ngồi trên bàn ăn, ăn khoai tây xàu, rau hẹ xào trứng và bánh bao nhân thịt.
Sở Hi Thanh khi làm cơm phát hiện Sở Vân Vân nấu cơm bị nát. Hắn cũng chẳng muốn nấu lại, vừa vặn mấy cái bánh bao nhân thịt hắn mang vào tàng thư lâu chưa ăn nên thẳng thắng chưng nóng lại. Khí trời tháng bảy có chút khô nóng, mấy cái bánh báo này có chút quắt lại rồi nhưng Sở Hi Thanh không nỡ bỏ, tốt xấu cũng là tiền, bình thường bọn họ chỉ ăn bánh màn thầu, không ăn đến loại đồ ăn mặn này.
- Bức nhai tí đồ trong tàng thư lâu là như nào vậy, trong đó còn có đao ý?
Sở Hi Thanh cũng đói bụng, vừa ăn như hùm như sói vừa hỏi đầy nghi hoặc.
Sở Vân Vân dừng tay lại, giật mình nhìn Sở Hi Thanh một chút nhưng nàng vẫn đầy nghiêm túc ăn uống xong xuôi rồi mới đặt bát xuống rồi trả lời Sở Hi Thanh:
- Ngươi cảm nhận được đao ý trong đó? Xem ra ngộ tính của ngươi tốt hơn ta nghĩ nhiều.
Sở Hi Thanh nghi hoặc nhìn nàng:
- Ta không chỉ cảm nhận được còn lĩnh ngộ được chút, ngươi nói ngộ tính của ta như nào?
- Trong bản vẽ đó giấu đao ý rất sâu, dù cho người ngộ tính tốt cũng không dễ phát hiện, nếu không không đến nỗi võ quán treo ở đó mấy trăm năm nhưng người biết ít ỏi.
Sở Vân Vân hờ hững giải thích:
- Nên ta để ngươi cố gắng nhớ hết hoa văn, đường nét, kết cấu, chỉ cần nhớ được chừng tám phần mười, là khi quan tưởng có thể phát động đao ý.
Sở Hi Thanh không khỏi nhướng mày, thầm nghĩ bản thân không hẳn là ngộ tính cao mà là nhờ thiên phú ưng nhãn, giúp hắn chú ý từng chi tiết nhỏ nên ghi nhớ tốt hơn.
Mà đây có phải là vị muội muội của hắn đang biến tướng tự khoe nàng ngộ tính tốt không?
Nếu người ngộ tính cao không phát hiện được vậy ngộ tính của Sở Vân Vân là siêu cấp à…
- ngươi còn chưa nói bức chân ý đồ này lai lịch như nào, vì sao nó vô cùng quan trọng với chúng ta? Ta nghe Diệp Tri Thu nói bức đồ này không chỉ có một bộ, bảy mươi hai võ quán dưới trướng Vô Tướng thần tông đều có.
Sở Vân Vân lần này không tránh không trả lời mà thoáng suy ngẫm rồi bình tĩnh nói:
- Chừng 1300 năm trước, Vô Tướng thần tông có một vị nghịch đồ, tự xưng Huyết Nhai Đao Quân, tự nghĩ ra thần ý xúc tử đao đã từng đứng đầu thiên bảng, hoàng hành đương đại hơn 170 năm. Bộ đồ này từ tay người đó, ghi lại tinh hoa đao ý. Người này sau khi phản môn thì thù không đội trời chung với Vô Tướng thần tông, nợ máu đầy rẫy nhưng khi vũ hóa thì để lại đao ý đồ và thần ý xúc tử đao cho Vô Tướng thần tông. Bộ bức vẽ này có tám bức, thứ tự tăng dần, bức đầu tiên có hơn 100 bản vẽ, chia cho các đại võ quán. Bức thứ hai thì chỉ có đệ tử chân truyền võ quán mới được tiếp xúc, còn vì sao ta coi trọng nó như vậy…
Ngữ điệu Sở Vân Vân hơi dừng, nàng đưa tay đè lên vị trí ngực của Sở Hi Thanh. Trái tìm thiếu niên vẫn đập nhưng tần suất chậm, thân nhiệt hắn thấp hơn người thường nhiều. Đặc thù này nàng cũng có.
- Chúng ta sống lại là nhờ lục âm hoàn hoàn chú, chính là nghịch thiên sống tạm, có mượn nhất định phải trả, chúng ta ngày nào còn sống thì phải trả lại thiên địa một phần dương khí, nếu ngày nào đó không còn trả được, ngươi và ta chắc chắn lại về với cát bụi thôi. Muốn kéo dài tính mạng của hai ta chỉ có hai biện pháp, một là tu hành “dưỡng nguyên công”, mà phải là bí tịch thuần dương, thứ hai là lấy võ đạo thần ý loại trừ âm sát hàn độc. Nhưng chỉ kéo dài tính mạng không đủ, ngươi có nghĩ đến là ai thi triển lục âm hoàn hồn chú không?
Sắc mặt hắn cũng âm trầm lại, sao hắn chưa từng nghĩ đến chứ. Bọn họ phục sinh đầy bí ẩn, thật sự là không hiểu vì sao sống lại, không biết là ai thi triển lục âm hoàn hồn chú.
- Ta cảm kích người này giúp ta cải tử hồi sinh cũng đồng ý báo đáp nhưng không muốn làm điều mình không muốn.
Ánh mắt Sở Vân Vân lóe lên, nàng thu tay lại:
- Tám bức nhai tí đồ này là đường tắt giúp chúng ta thoát khỏi người thi thuật, nói đến nhai tí, ngươi nghĩ đến gì?
Sở Hi Thanh ngưng thần trả lời:
- Nhai tí tất báo? Báo trong câu nhai tí tất báo, là trả thù cũng là báo ứng.
Sở Vân Vân gật đầu nói:
- Báo ứng là nhân quả đại thần thông, khi Huyết Nhai Đao Quân toàn thịnh, một ánh mắt có thể tru diệt võ tu tam phẩm, vì thế hắn gọi đao ý của mình là thần ý xúc tử đao, tức là chạm vào là phải chết. Có điều ta muốn mượn là khả năng trả thù của nhai tí, nhai tí có thể phản hồi tất cả thần thông dị năng của kẻ thù. Cái gọi ân đức một chén cơm tất trả, nhai tí có thù tất báo, báo thì không khỏi giết chóc, đây chính là nhai tí! Ngươi chỉ cần tu luyện nhai tí đao ý đến bức vẽ thứ sáu, thì người thi chú rất khó tác động đến ngươi và ta.
Sở Hi Thanh khi nghe đến hai chữ trả thù, không khỏi nhớ đến trong ảo cảnh, trung niên nam tử phản lại sức mạnh, sấm sét của người khổng lồ.
- Nhai tí đao ý rất khó tu hành, Huyết Nhai Đao Quân để lại đao ý đồ cho Vô Tướng thần tông nhưng đến giờ không ai luyện được đến bức thứ năm. Dù cho là ta cũng từ bỏ giữa chừng nhưng gần đây Chính Dương võ quán có cơ duyên lớn.
Sở Vân Vân nghiêng đầu nhìn sang hướng khác:
- Ngươi chỉ cần thu được vật đó, không chỉ căn cơ thiên phú đuổi kịp đám thiên tài thế gia đại tộc, mà ngày sau còn có thể luyện thành thần ý xúc tử đao.
Sở Hi Thanh không khỏi hiếu kỳ nhưng khi hắn muốn hỏi thì Sở Vân Vân lại im lặng không nói, đứng dậy muốn thu dọn bát đũa.
Sở Hi Thanh nào dám để cho nàng chạm vào chứ, sợ là nàng lại đập vỡ kha khá mất thôi. Hắn vội vàng ngăn lại, đồng thời chợt nhớ tới:
- A, còn có việc này nữa.
Hắn lấy ra hai yêu bài đồng thau để lên bàn, Sở Vân Vân nhìn thấy yêu bài thì vẻ mặt cũng ngưng trọng.