Cổ Chợ vì gần sông, vận chuyển tiện lợi nên nắm giữ thị trường binh khí, dược liệu hàng đầu Đông Châu.
Sở Hi Thanh sau khi thu được ma ngân thì chuẩn bị sang con phố ngay cạnh để mua dược liệu. Nhưng khi bọn họ xuyên qua một hẻm nhỏ, đi về phía phố Hoàng Mộc, Sở Vân Vân bỗng nhiên dừng bước.
Nàng nhìn về phía một cửa hàng cầm đồ bên đường đầy mặt nghi ngờ.
- Sao vậy?
Sở Hi Thanh đi đầu quay lại nhìn nàng hỏi.
Đó là một cửa hàng cầm đồ nhỏ bé, vật để cầm đồ là binh khí. Sở Hi Thanh nhìn qua thì phát hiện cửa hàng đã cũ kỹ, bên trong treo cũng là binh khí bình thường, không có gì đặc biệt, điều này làm hắn rất nghi ngờ.
Cửa hàng cầm đồ này mở ở hẻm nhỏ chứ không phải đường chính, có thể thấy thực lực chủ quán có hạn. Không hiểu món đồ gì lại hấp dẫn được Sở Vân Vân.
Sở Vân Vân không nói gì, chỉ tiến vào cửa hàng, đi tới trước một vại nước, cẩn thận xem xét. Trong vại để bừa mấy chục thanh binh khí dài đao thương kiếm kích.
Sở Vân Vân chỉ nhìn chốc lát rồi rút ra một mâu sát một trượng tám thước.
Dưới cái nhìn của Sở Hi Thanh thì đây là một cây mâu sắt. Thân kim loại dài đến một trượng tám, ở cuối có đầu mâu sắc nhọn.
Sở Hi Thanh cũng chăm chú nhìn nhưng không thấy vật này có điều gì thần kỳ. Thân mâu màu đen, bên trên có hoa văn rắn, có thể thấy là hắc thiết tạo thành. Cũng không biết vì sao, thân mâu này quá to, lớn hơn mâu bình thường nhiều vì thế nó cũng rất nặng, điều này yêu cầu thể lực người sử dụng. Bên trên còn có những vết xước khá sâu, có thể đoán cây mâu này cũng không quá kiên cố.
Nhưng người đang để ý đến nó là nhất phẩm thần tướng – Bá Võ Vương Tần Mộc Ca!
Sở Hi Thanh khẽ nhếch mày:
- Ngươi thích cây mâu này à, thích thì mua đi.
Tần Mộc Ca thời toàn thịnh được xưng thương kích song tuyệt, hiện giờ trong tay Sở Vân Vân chỉ có đoản kích cửu phẩm, thiếu đi trường thương.
Theo Sở Hi Thanh thấy thì thương và mâu về bản chất không khác gì nhau.
Mâu bình thường có khai nhận hai bên đầu nhọn, phần sau có xước mang rô, rất giống mũi tên, khi rút ra sẽ tăng mạnh thương tổn, không mang anh, có lợi cho ném.
Thương thì hai bên cũng có khai nhận gai nhọn, thiết kế hình lăng, có lợi cho đâm phá giáp, ở đầu thương có hồng anh, để tránh sương máu bắn lên.
- Đây không phải là mâu. Đây là cán cờ, còn thiếu lá cờ và hồng anh.
Lục Loạn Ly liếc hắn đầy khinh bỉ nói. Vẻ mặt của nàng cũng đầy nghi hoặc, Sở Vân Vân không phải là thuật sư sao, sao lại cần thứ này chứ?
Sở Vân Vân lặng yên vỗ cán cờ này, nàng cũng không rõ vật này thần kỳ ở đâu. Nhưng ban nãy khi đi qua cửa hiệu cầm đồ, trái tim nàng đột nhiên thình thịch, ngờ ngợ cảm giác có đồ gì đó đang kêu gọi nàng. Đáng tiếc nàng đã không còn chân nguyên, nếu không chỉ cần đưa chân nguyên vào là có thể thăm dò được rồi.
Lúc này Sở Vân Vân phát hiện ở phần sau cán cờ, có khắc dòng chữ như ẩn như hiện. Ngay khi nàng muốn nhìn kỹ thì một vị trung niên đi tới, híp mắt cười nói:
- Khách quan thích cây mâu này? Thật là đáng tiếc, người cầm cây mâu này chưa quá hạn, chưa thể bán ra. Nhưng cửa hàng chúng ta còn rất nhiều thương mâu, thất phẩm, bát phẩm cũng có, mời ngài chọn.
Sở Vân Vân nhíu mày, đặt cán cờ xuống nói:
- Thôi, chúng ta đi thôi.
Cán cờ này tuy có chỗ thần dị nhưng Sở Vân Vân không muốn cướp đoạt đồ của người khác. Nàng không chút hứng thú với những thương mâu trong cửa hàng cầm đồ này.
Sở Hi Thanh thì dò hỏi:
- Ông chủ, xin hỏi khi nào cây mâu này quá hạn?
Hắn vốn muốn hỏi chủ nhân cán cờ này là ai, muốn trực tiếp mua lại vật này từ tay người ấy nhưng điều này không hợp quy củ tiệm cầm đồ.
Chưởng quỹ nghe vậy thì cười khổ nói:
- Cây mâu này được cầm nửa tháng trước, theo quy củ thì sau nửa năm chúng ta mới được bán nó.
Sở Hi Thanh lắc lắc đầu, đi hướng phố Hoàng Mộc. Phố Hoàng Mộc là con phố buôn bán dược liệu lớn nhất Tú Thủy quận, nơi này có trên trăm hiệu thuốc lâu đời, còn có rất nhiều thương nhân rải rác từ các nơi đến.
Sở Vân Vân nhanh chóng thu mua một phen, gom đủ vật liệu cần tu luyện pháp thuật. Bọn họ còn mua thêm 30 bình dương hòa tán, giúp kéo dài tính mạng hai huynh muội họ thêm 45 ngày.
Sở Hi Thanh thì tốn thêm 400 ma ngân, mua 30 viên bồi nguyên đan và đầy đủ dược liệu phụ luyện chế bí dược lên cấp dưỡng nguyên công tầng 3.
Bí dược này dược liệu chính là băng tàm hỏa dũng, là một loại dược thảo kỳ lạ mọc trên hồ băng bên cạnh núi lửa. Chỉ có những núi lửa lâu ngày không phun trào mới có thể có loại dược liệu kỳ lạ này, nó cũng thần kỳ như đông trùng hạ thảo vậy.
Sở Hi Thanh nhìn vật ấy mà than thở, hắn đi mấy nhà hỏi giá, không ai chào giá thấp hơn 700 ma ngân.
Mấu chốt là Sở Hi Thanh không tự đi hái thuốc được.
Gần đây không có nủi lửa không phun trào, có thì cũng cách Tú Thủy quận hơn 3600 dặm. Mà hắn có đến thì nơi đó cũng đã bị thế gia võ đạo, đại phiệt cường môn độc chiếm lũng đoạn, không chia sẻ với người ngoài.
Sở Hi Thanh vì điều này mà mặt ủ mày chau, còn một tháng nữa là dưỡng nguyên công của hắn đủ viên mãn tầng 2, nhưng đến lúc đó hắn đi đâu kiếm tiền?
Đi áp tiêu? Đi làm thợ? Đi săn bắn, hái thuốc? Hay là bảo vệ giữ nhà? Đều quá chậm!
Đi cướp có thể nhanh nhưng Sở Hi Thanh không qua được lằn ranh tâm lý, hơn nữa nhà giàu ở thế giới này cũng không dễ chọc, trong nhà nuôi cả đống gia đinh.
Quan phủ không chút để ý sinh tử bách tính bình dân, nhưng ngươi thử đụng vào nhà người có tiền xem, nhất định là toàn lực truy tra, bắt ngươi về quy án. Hắn không có năng lực như huyết phong đạo, không dám ôm loại chuyện này.
- Tiền mua băng tàm hỏa dũng chúng ta chậm rãi kiếm. Không được làm bừa.
Sở Vân Vân đầy cảnh cáo nhìn hắn. Ban nãy nàng thấy Sở Hi Thanh hỏi giá “xích huyết băng đằng”, đây là một loại dược liệu có thể thay thế băng hàm hỏa dũng, giá cả rẻ hơn nhiều, chỉ cần 200 ma ngân.
Nhưng vấn đề là tất cả phương pháp phối chế bí dược đều được Vô Tướng thần tông trải qua vạn năm không ngừng hoàn thiện. Có người nói cứ khoảng năm năm, phương pháp phối chế bí dược lại thay đổi ít nhiều, cứ khoảng hai trăm năm, sẽ thay đổi chính dược, tương ứng với biến hóa thiên địa. Hiện giờ băng tàm hỏa dũng hiệu quả tốt nhất.
Dùng phương thuốc tốt nhất có thể đảm bảo mở ra huyết thống không để lại sai lầm gì, là “huyền môn chính tông” có thể đi đến vô thượng đại đạo.
Đại đa người tập võ tu vi không cao, không phải vì không đủ thiên phú, mà vì bí dược giá cả đắt đỏ. Nhiều người khổ cực 10, 20 năm cũng chưa chắc đủ tiền mua băng tàm hỏa dũng, cho nên họ đổi ý dùng bí dược rẻ tiền.
Nhưng chính vì như vậy, võ đạo nguyên công của họ bị tổn thương, bị hạn chế lại ở thất phẩm, hay thậm chí là bát phẩm. Mầm họa và độc tính của bí dược giá rẻ đủ hủy diệt tương lai họ.
Sở Hi Thanh hiện tại nếu đi lệch một bước thì sẽ ảnh hưởng đến thành tựu võ đạo sưu này.
Sở Hi Thanh nghe vật thì cười khổ, hắn thật ra không có ý đó, chỉ muốn tìm hiểu giá thị trường thôi. Hắn nhíu mày như có suy tư:
- Vân Vân, có việc gì có thể kiếm tiền nhanh, lại giúp ta nổi danh không?
Sở Vân Vân thầm nghĩ trên đời này có việc tốt như vậy sao?
Không đúng! Vẫn có, ngày xưa nàng thống quân bắc chinh, không chỉ kiếm lời rất nhiều tiền mà còn danh chấn thiên hạ. Còn có những vị đại hiệp nữa, mang hai chữ “hiệp nghĩa” làm thành chuyện làm ăn, ngày thu đấu vàng. Nhưng điều này không phù hợp bọn họ!
- Có thì cũng có!
Thanh âm như chuông bạc của Lục Loạn Ly vang lên, nàng ban nãy tách ra hai người họ, chọn mua ít dược liệu.
Nàng cười khẩy chỉ về hướng nam:
- Ở phố Nam có lôi đài chợ đêm. Ngươi đánh mấy trận ở đó không chỉ có thể kiếm tiền mà còn nổi danh. Nếu như lên sinh tử lôi đài thì còn kiếm được nhiều hơn nhưng rất nguy hiểm.
Sở Hi Thanh ban đầu ngẩn ra rồi đầy hứng thú.