Sau khi Tào Hiên rời đi, Sở Hi Thanh ngồi trầm tư một lát rồi mới dọn dẹp bàn trà.
Trong sân đã không còn nhiều nước, Sở Hi Thanh chỉ đành đi lấy đòn gánh đi gánh nước. Lúc này hắn đặc biệt nhớ Sở Vân Vân đang ở đạo quán ngưng tụ “linh chủng”. Không phải nhớ cu li siêu cấp này mà là cảnh vật tạp viện quá hẻo lánh, bốn phía yên tĩnh không người, một người ở quá cô đơn.
Sở Hi Thanh thuận tiện quét dọn hai gian phòng, rửa qua mặt rồi lên giường nằm nghỉ. Hắn vô cùng chờ mong dùng 1 điểm võ đạo, đổi một lần “huấn luyện giả lập”, hắn không chút hứng thú với mười một đồ còn lại trong bảo khố.
Sở Hi Thanh lúc trước vẫn không dám dùng điểm võ đạo nhưng hiện giờ hắn đã bớt lo nhiều, tuy còn chưa rõ ràng làm sao để kiếm điểm võ đạo nhưng ít nhiều cũng đã có manh mối. Hơn nữa hắn đang có 26 điểm, có thể tiêu xài một phen.
Ngay khi đổi xong, Sở Hi Thanh cảm thấy thần trí nhoáng lên, xuất hiện trong một thế giới khác.
Hắn đứng giữa một quảng trường bạch ngọc vô cùng rộng lớn. Quảng trường rộng cả ngàn trượng, chính giữa là một quả cầu sáng trắng mênh mông vô cùng bắt mắt.
Ngay khi Sở Hi Thanh tập trung vào đoàn sáng, trong đầu hắn xuất hiện tin tức.
“Có muốn tạm dừng luyện tập giả lập, kết thúc giấc mộng không?”
Sở Hi Thanh lại nhìn hướng bốn phía, ngoài quảng trường còn có cung điện khác nhưng chúng đều giấu trong mây mù chỉ nhìn thấy sơ bộ.
Sở Hi Thanh hơi chút suy ngẫm đi thử về hướng đông, hắn muốn nhìn thấy những cung điện này, nhưng kỳ quái là dù hắn đi như nào, cũng không rời ra được quả cầu sáng trắng năm mươi trượng. Những cung điện kia ngay ở trước mặt nhưng không thể đến gần.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, bỏ qua dục vọng thăm dò. Hắn xoay tay sờ bên eo chuẩn bị luyện đao nhưng sờ thấy trống không.
Sở Hi Thanh trừng mắt nhìn, giờ mới nhớ hắn không thể mang theo đao vào trong giấc mơ.
Cũng vào lúc này, vô số mây khói từ xung quanh tụ lại, hóa thành một giá binh khí xuất hiện trước mặt Sở Hi Thanh. Bên trên bày đủ đao thương kiếm kích, ám khi cung nỏ… đầy đủ các loại binh khí mà mỗi loại binh khí có đến cả trăm loại lựa chọn, ví như đao, có thập luyện cương đao đến nhất phẩm tế nhật đao, có thể nói là không thiếu món nào.
Khi Sở Hi Thanh cầm lấy “bách luyện khinh cương đao” trên giá, những binh khí kia lại biến mất như chưa từng tồn tại.
Cảm giác lạnh nơi bàn tay, trọng lượng, hoa văn giống hệt với thanh bội đao Sở Hi Thanh có, hắn không khỏi ngầm cảm thán, khó mà tin được đây là đang mơ.
Hắn thu lại tâm tư, bắt đầu luyện đao pháp. Sau khi hệ thống giác tỉnh, chiều hôm đó Sở Vân Vân đã điều chỉnh tư thế xuất đao cho hắn, giúp hắn bước đầu phát huy thiên phú khoái đao nhưng hắn còn chưa kịp luyện.
Sở Hi Thanh đầu tiên là luyện chiêu “không có lửa mà lại có khói”. Đây là chiêu rút đao trong truy phong đao, đao thức vô cùng đơn giản, gần giống với bạt đao thuật của Thích gia, cư hợp thuật của Đông Doanh, chỉ là thêm vào vận dụng chân nguyên giúp đao tốc tăng nhanh hơn mà thôi.
Sở Hi Thanh máy móc làm theo Sở Vân Vân chỉ điểm, đầy nề nếp rút đao, chém, lần lượt diễn tập nhiều lần.
Võ tu cấp thấp như bọn họ, khi dùng đao không cần nghĩ đến biến hóa vội. Võ tu chém giết có điều trong nháy mắt, làm gì có thời gian suy nghĩ chứ. Đại đa số thời điểm cần dựa vào bản năng ứng phó. Chỉ khi bản năng có thể ứng phó đại đa số chiến đấu, võ tu mới được rảnh rỗi suy nghĩ, tìm cách vận dụng võ đạo hợp lý hơn.
Vì thế hiện tại hắn cần làm là hết sức biến đao thức thành bản năng, để bắp thịt ghi nhớ từng chiêu đao.
Quá trình luyện tập vô cùng gian khổ nhưng Sở Hi Thanh đầy vui vẻ chịu đựng. Trước kia do giới hạn tố chất thân thể, mỗi ngày hắn không thể luyện đao quá nửa canh giờ. Luyện lâu thì trái tim Sở Hi Thanh quặn đau, tứ chi tê dại không thể tiếp tục.
Nhưng hiện tại Sở Hi Thanh đã luyện được một canh giờ nhưng không có chút cảm giác nào, chỉ tiêu hao một chút thể lực và chân nguyên.
Sở Hi Thanh dần cảm thấy mệt mỏi, bắp thịt có chút bủn rủn. Hắn cần dùng hết toàn lực mới duy trì được đao thức theo tiêu chuẩn, không vì mệt mỏi mà nảy sinh biến hóa.
Để khi Sở Hi Thanh kinh ngạc là khi thể lực hắn giảm còn hơn hai phầm mười thì không giảm xuống nữa. Ánh mắt hắn sáng ngời, hắn biết khi người thiếu thể lực, bắp thịt uể oải là lúc tốt nhất để luyện tập, cũng gần giống với tình huống chiến đấu nhất.
Sở Hi Thanh càng cảm thấy chờ mong, chờ mong lúc tỉnh mộng. Theo chú thích của “huấn luyện giả lập”, hiệu quả tu hành trong mộng và chân thực giống nhau, nhưng không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần. Không biết hiệu quả này sẽ hiện ra như nào?
**********
Vào lúc rạng sáng, tia sáng bình minh chiếu vào phòng, Sở Hi Thanh cảm giác da thịt như bị bỏng, ý thức đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Sau đó hắn liền cảm thấy đau đớn kịch liệt ập đến, như là bị vô số con kiến cắn xé, tất cả bắp thịt đau xót cực độ, như thể còn đang bị xé rách. Sở Hi Thanh đau đến chết đi sống lại không nhịn được lăn lộn trên giường, một lúc lâu mới đỡ.
Cho đến khi cảm giác đau đớn rút đi, Sở Hi Thanh vừa thở phì phò vừa suy ngẫm. Biểu hiện của “lục âm hoàn hồn chú” là trái tim quặn đau, tứ chi mất cảm giác, thêm vào sợ ánh sáng, tình huống như ngày hôm nay hắn chưa từng trải qua.
Sở Hi Thanh như có hiểu ra, hắn cầm lấy phối đao đi ra ngoài thử một chiêu “không có lửa mà lại có khói”.
Theo tia sáng ánh lên, ba cái lá cây đang rơi xuống bỗng bị chia đôi.
Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn tay phải của mình đầy vẻ kinh ngạc. Hắn cảm giác rõ ràng đao nhanh hơn! Giống như đã trải qua hàng ngàn, hàng vạn lần tập luyện, hắn xuất đao vô cùng thành thạo.
Sở Hi Thanh bắt đầu hiểu ra, thống khổ khi trước hắn trải qua là do hệ thống rót thành quả tập luyện trong mộng vào cơ thể hắn.
Càng kinh ngạc là sau khi Sở Hi Thanh ttrải qua đau nhức thì cơ thể hắn vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, tinh thần no đủ. Quả đúng như chú thích, không tiêu hao thể lực, không tiêu hao tinh thần.
Sở Hi Thanh khóe môi không khỏi nhếch lên, cảm giác một con đường vững chắc dưới chân. Hắn không cần dựa vào hệ thống thêm điểm, thậm chí không cần thiên phú. Chỉ cần hệ thống giúp hắn có thể tập luyện võ đạo như người bình thường là hắn đủ tự tin bản thân có thể đi tới điểm cuối võ đạo.