• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng ra khỏi thành, Sở Vân Vân đã đến trước cửa Tứ Thông tiêu cục, nàng theo như lệ thường chuẩn bị đi tìm Lâm phó tiêu đầu báo danh. Sau khi ghi danh thì tiêu cục sẽ sắp xếp bọn họ bảo vệ đội thương buôn.

Nhưng khi Sở Vân Vân gặp vị Lâm phó tiêu đầu thì vị phó tiêu đầu này đầy vẻ khó xử.

Hắn hơi suy nghĩ chút rồi gọi Sở Vân Vân một mình đến phòng nhỏ nói chuyện, đưa cho nàng hai bình thuốc và một túi tiền.

- Mười ma ngân này là tiền đặt cọc của huynh muội hai người các ngươi, ta chỉ trả lại thôi, ngươi đếm lại xem. Trong bình là dương hòa tán, ta thấy các ngươi hay dùng loại này, từ ngày mai các ngươi không cần đến báo danh nữa.

Sở Vân Vân ngây người, đầy nghi hoặc nhìn vị phó tiêu đầu này, ôm quyền nghi hoặc hỏi:

- Xin hỏi Lâm tiêu đầu, huynh muội chúng ta làm gì sai sao?

- Các ngươi làm rất tốt.

Lâm phó tiêu đầu lắc đầu, đầy áy náy nói:

- Sở tiểu muội ngươi không cần nói đến, pháp thuật rất tốt, giờ tu thành linh chủng thì càng cao cấp hơn. Ta cũng rất coi trọng Hi Thanh, hắn tuy tuổi nhỏ, còn có bệnh nữa nhưng khoái đao rất tốt, làm việc lại cẩn thận chu toàn, tốt hơn đám tiểu tử bên ngoài nhiều. Chỉ là các ngươi đắc tội rồi Long gia, bên kia có người đưa lời, không muốn tiêu cục nhận các ngươi. Ngươi cũng biết, làm nghề tiêu cục này, hòa thuận phát tài là gốc.

Sở Vân Vân nghe thấy hai chữ Long gia thì ngay lập tức hiểu ra. Sở Hi Thanh ngày đó chém thương tay Long Thịnh, Long gia ngày hôm sau đã thuê người muốn đánh gãy tay chân Sở Hi Thanh trong tàng thư lâu. Long gia này, làm việc cũng quá bá đạo!

Nàng không khỏi sinh căm tức Long gia, lập tức nhận túi tiền trong tay đối phương nhưng túi tiền vừa đến tay nàng đã biết không đúng, trong túi không chỉ có 10 ma ngân, phải chừng 15 ma ngân

Nàng không khỏi cảm kích khoát tay:

- Lâm tiêu đầu trượng nghĩa!

- Không có gì, chuyện hôm nay là tiêu cục có lỗi trước, chỉ là thêm chút lễ mọn, mong kết giao hai vị tiểu huynh đệ.

Lâm phó tiêu đầu cũng đáp lễ.

Sở Vân Vân chỉ khẽ lắc đầu, khi huynh muội bọn họ mới tới Tú Thủy thành, là Tứ Thông tiêu cục cho bọn họ chén cơm. Tiêu cục khi bị ép sa thải bọn họ còn tặng thêm bạc, biếu thêm hai bình thuốc, đây là giao tình đáng trân trọng.

Lâm phó tiêu đầu chần chờ chút rồi nói:

- Đúng rồi, Sở tiểu ca đâu, huynh muội hai người các ngươi nhớ cẩn thận, tốt nhất là rời khỏi Tú Thủy quận, nghe khẩu khí người đưa lời thì Long gia không dễ dàng bỏ qua đâu. Gần đây đại thiếu gia Long gia là Long Hành vừa từ kinh thành về Tú Thủy, người này vô cùng hung hăng bá đạo, thủ đoạn độc ác. Hắn vừa về được ba ngày thì lập tức tấn công phân đường của Thiết Kỳ bang ở Hỏa Cốt quật, nghe nói giết chết sau mươi người, rất nhiều người hái thuốc cũng bị liên lụy.

Sở Vân Vân không khỏi rùng mình, hôm nay Sở Hi Thanh đi Hỏa Cốt quật.

- Đa tạ Lâm tiêu đầu chỉ điểm.

Nàng lập tức cảm ơn rồi xoay người rời khỏi tiêu cục, chạy đi thật nhanh. Lúc này nàng chỉ sợ bản thân đi chậm, bước chân vù vù như sương khói, hy vọng bản thân đến kịp, lúc đến Sở Hi Thanh còn bình yên.

********

Cửa đông thành Tú Thủy, người xe rộn ràng qua cửa, Sở Hi Thanh rất nhanh tìm được một nhà xe ngựa đi tới Hỏa Cốt quật.

Trên xe vừa đúng còn hai chỗ ngồi, sau khi trả giá sáu mươi đồng thì Sở Hi Thanh lên xe.

Bên trong đã người mười mấy thanh niên trai tráng, mùi mồ hôi nồng nặc.

Lục Loạn Ly bịt mũi đi vào thùng xe, lấy ra một khăn gấm lót dưới ghế ngồi. Sau khi ngồi xuống, Lục Loạn Ly liền nhíu mày, nàng phát hiện những hành khách này đều nhìn nàng. Nếu chỉ nhìn cũng thôi, nhưng ánh mắt những người này rất không đúng, như là sói ác vậy, không chỉ tồn tại tâm ý dâm loạn còn có dục vọng hành động nữa.

Ngay khi ánh mắt Lục Loạn Ly nhíu lại, nắm lấy bùa chú trong tay áo thì nàng nghe thấy “cheng” một tiếng. Đấy là bách luyện khinh cương đao trong tay Sở Hi Thanh hóa thành một tia sáng.

Mọi người còn không kịp phản ứng thì ánh đao đã vào vỏ.

Đến lúc này, thuốc lá đang ngậm trên môi một vị trung niên bỗng đứt đôi rơi xuống. Trung niên kia ánh mắt không kiêng dè nhất, liên tục đảo qua bộ ngực và phần mông Lục Loạn Ly.

Lúc này trung niên sợ hãi không thôi, nhưng hắn vội ổn định tâm thần trừng trừng nhìn Sở Hi Thanh:

- Đao của huynh đệ thật nhanh nhưng ta đắc tội ngươi à?

Sở Hi Thanh chỉ thấy buồn cười, hơi chỉ vào mắt:

- Ánh mắt của ngươi đắc tội ta.

Hắn ngồi xuống bên cạnh Lục Loạn Ly, tay đè đao nhìn mọi người trong xe:

- Đây là nữ quyến của ta, quy củ giang hồ mọi người đều hiểu, chú ý ánh mắt bản thân, nhìn có thể nhìn nhưng đừng nhìn loạn.

Trong nháy mắt không ai dám đối diện nhìn thẳng vào Sở Hi Thanh.

Vị trung niên thì trầm lại, ánh mắt đắn đo nhưng khi tầm mắt chuyển hướng đao của Sở Hi Thanh thì không khỏi kiêng kỵ mấy phần. Hắn cuối cùng hừ lạnh, đưa mắt nhìn ra cửa sổ miệng lẩm bẩm:

- Thiếu gia tiểu thư như các ngươi thì tự thuê xe riêng đi, sao phải chen chúc cùng chúng ta chứ? Đi cùng lại không cho người ta xem a.

Người đàn ông trung niên oán giận nhưng chỉ nói rất nhỏ, Sở Hi Thanh cũng coi như không nghe thấy gì.

Lục Loạn Ly thì khẽ mỉm cười, buông bùa chú trong tay ra. Nàng hơi di chuyển thân thể, chăm chú dựa vào Sở Hi Thanh, mượn thân thể Sở Hi Thanh che ánh mắt người khác.

Phu xe cảm giác có điều không đúng, vén rèm xe lên nhìn không thấy gì khác lạ nhưng vẫn lạnh lẽo cảnh cáo:

- Đầy là xe của Phú Long xa mã, ông chủ là quận nha trương điển sử Trương đại nhân! Các ngươi đừng gây chuyện, làm hỏng chuyện làm ăn của ta thì các ngươi không được yên đâu.

Hắn cảnh cao xong mới điều khiển xe đi.

Sở Hi Thanh cũng đưa ánh mắt ra ngoài, trong ánh mắt hiện vẻ phức tạp. Sau khi xe ngựa ra khỏi thành, có thể thấy hai bên đường là nhà đất cỏ tranh, mênh mông vô bờ ruộng nước, từng thôn trang to nhỏ điểm xuyết này khác nào vùng sông nước Giang Nam cổ đại hiện ra trước mặt hắn.

Sở Hi Thanh khi áp tiêu thì đã nhìn vô số lần, ban đầu còn thấy mới lạ, cảm giác không khí trong lành chưa bị ô nhiễm bởi khói bụi công nghiệp. Nhưng đến giờ, hắn nhớ thế giới kia.

Xe ngưa đi dọc theo con đường về phía đông, khoảng chừng sau bảy mươi dặm thì cảnh vật chuyển đổi. Từ vùng sông nước Giang Nam chuyển thành hoang mạc Tây Bắc, không chỉ nhiệt độ tăng lên oi bức hơn mà mặt đất cũng đổi thành sa mạc không một ngọn cỏ.

Đây chính là Hỏa Cốt quật!

Xa xa có thể thấy thành trấn phồn hoa trên đỉnh núi. Nơi này không chỉ có dương dương thảo, mà là nơi sản xuất linh dược nổi danh khắp Tú Thủy quận. Rất nhiều người hái thuốc kiếm sống ở đây, cũng tụ tập rất nhiều thế lực của Tú Thủy quận lại, ai cũng muốn kiếm một chút.

Xe ngựa khi cách trấn một dặm thì dừng lại, Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng đi bộ lên núi.

Sở Hi Thanh vừa đi vừa dò hỏi:

- Lục sư muội muốn tu luyện pháp thuật gì? Cần phải đi đâu tốn thời gian như nào? Sớm muộn nói ra với ngươi, ta ở chỗ này nhiều nhất là ba, năm ngày, sau khi có đủ dược liệu sẽ đi. Sao ngươi lại muốn đi Hỏa Cốt quật tu luyện pháp thuật chứ?

- Ta muốn tu luyện hỏa linh vu thần chú, chắc ngươi chưa nghe đến.

Lục Loạn Ly đi phía sau Sở Hi Thanh, thuận miệng nói:

- Môn pháp thuật này chỉ cần tu luyện trong Hỏa Cốt quật là được, không cần hoàn cảnh đặc thù, nên ngươi đi đâu thì ta đi theo đó.

Sở Hi Thanh không khỏi nghi hoặc nhìn phía Lục Loạn Ly. Hắn hoài nghi nàng vừa nói ba hoa, mục đích vẫn là đi theo mình. Hắn không khỏi sờ sờ mặt, chẳng lẽ mình sống lại có mị lực lớn vậy sao.

Lục Loạn Ly thì hơi ửng đỏ, nàng quả thật là tìm cớ đi theo Sở Hi Thanh, nhưng cũng không thể nói như vậy được. Nàng hừ nhẹ nói:

- Đấy là một thần chú thỉnh thần, ngươi không biết lai lịch Hỏa Cốt quật à?

- Không biết!

Sở Hi Thanh lắc đầu ngay, hắn không hứng thú biết, hắn chỉ biết trong đó có dương dương thảo mình cần.

- Hỏa Cốt quật là do hài cốt một vị thượng cổ cự thần hóa thành, là đồng tộc với tổ tiên Bàn Cổ của chúng ta.

Lục Loạn Ly khi giải thích thì ánh mắt nghi hoặc nhìn sang sườn núi:

- Vị cự thần này vốn là thuộc hạ hỏa thần Diễm Dung, theo Diễm Dung phạt thiên, cuối cùng bại vong ở Tú Thủy giang, hài cốt sau khi chết thì dần biến thành Hỏa Cốt quật.

- Trong Hỏa Cốt quật chôn một vị thượng cổ cự thần?

Sở Hi Thanh không khỏi giật mình, lần đầu hắn nghe đến câu chuyện này. Thượng cổ cự thần là tiên thiên thần linh ở thế giới này, có người nói bọn họ vừa sinh ra đã có sức mạnh võ tu tam phẩm, bọn họ là tổ tiên chung của nhân loại, yêu thần, cự linh của thế giới này.

- Đương nhiên, nếu không dương dương thảo sao có thể là thành phần chính của bí dược lên cấp chứ? Dương dương thảo mang theo sức mạnh cự thần mỏng mong, giúp mở ra phong ấn huyết mạch trong cơ thể ngươi.

Võ tu cửu phẩm mười tám cấp, tổng cộng mười tám cấp bí dược, có người nói là từng bước mở ra gông xiềng trong huyết mạch chúng ta, giải trừ viễn cổ thần linh phong ấn huyết mạch chúng ta.

Lục Loạn Ly lại giải thích thêm:

- Ta muốn tu luyện hỏa linh vu thần chú là muốn mời tàn linh vị cự thần này, ngày sau giúp đỡ ta.

Nàng nói tới đây thì bỗng dừng lại. Hai người đã đi đến trước thành trên, Lục Loạn Ly thấy ở lối vào bỗng có thêm hơn bảy mươi cọc gỗ.

Mỗi cọc gỗ cách nhau chừng sáu bước chân, trên mỗi cọc đều treo một bộ thi thể vừa chết chưa lâu, ruồi bọ vờn quanh, vết máu nâu bám chặt lên cọc gỗ.

Sở Hi Thanh cũng kinh ngạc nhìn những cọc gỗ này, tâm trạng cũng chìm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK