• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ý nghĩ đầu tiên của Sở Hi Thanh là tìm võ sư giáo viên trong lầu nhưng để Sở Hi Thanh nguội lòng là khi hắn tìm được hai vị võ sư thì thái độ của cả hai vô cùng lạnh nhạt.

- Bọn họ muốn gây sự sao? Ngươi có bằng chứng gì không?

- Ngươi không bị hoang tưởng đấy chứ, bọn họ đều là sư huynh đệ của ngươi, sao lại có ác ý với ngươi được chứ.

Sở Hi Thanh thấy rõ tia khinh thường và thương hại trong mắt hai người này.

Những thiếu niên phía sau thấy vậy thì càng thêm không chút kiêng kỵ, từng người ánh mắt hung ác, cười lạnh áp sát Sở Hi Thanh. Bọn họ tổng cộng có chín người, cao thấp bất đồng nhưng điểm chung đều là thân thể cường tráng, rất là uy phong.

Sở Hi Thanh âm thầm thở dài, biết chỉ có thể tự dựa vào bản thân. Hắn thuận tay cầm theo một cái gậy gỗ dùng để treo cuộn tranh, đây là hắc thiết mộc, không phải quá tốt nhưng đủ nặng.

Trong đầu Sở Hi Thanh nhanh chóng suy tư, tìm biện pháp giải quyết những người này, đánh nhau chính diện khẳng định không được. Bọn họ đều là đệ tử mới lên cấp nội môn, võ đạo nói thẳng là sàn sàn như nhau, dưỡng nguyên công không quá tầng một. Nếu được đánh một chọi một, Sở Hi Thanh tin chắc bản thân không thua, nhưng đối phương có đến chín người. Đao của hắn có nhanh hơn nữa cũng không thể chớp mắt đánh đổ toàn bộ, hơn nữa trong tay hắn chỉ có một cái gậy gỗ.

Vì thế nhất định phải tìm đường hẹp, như vậy dù đối thủ có nhiều thì hắn cũng không bị vây đánh. Chỉ khi duy trì một chọi một từ đầu đến cuối thì hắn mới có phần thắng.

Nếu thật sự không được, hắn còn có thể tốn một điểm võ đạo, mua “thần lực đan” từ bảo khố võ đạo, có thể giúp hắn tăng gấp đôi sức mạnh, sáu phần mười tốc độ, sáu phần mười phản ứng, đủ để giúp hắn đứng ở thế bất bại.

Tâm ý Sở Hi Thanh đã quyết, lúc này vội lao nhanh, trước khi những thiếu niên kia kịp vây kín thì hắn đã chạy vội lên cầu thang.

Những thiếu niên kia không kịp phản ứng, bất ngờ bị chậm nửa nhịp.

- Đuổi theo!

Chín người dồn dập theo đuôi phía sau, như hổ điên đuổi theo.

Ngay sau khi bọn họ rời đi, cả đám đệ tử ngoại môn bị kinh động tụ lại, bọn họ đầy nghi vực nhìn cầu thang bàn luận:

- Chuyện gì xảy ra vậy?

- Ta nhận ra mấy tên này đều là thành viên Hải Thanh bang bến tàu thành đông.

- Người bị đuổi là Sở Hi Thanh, chính là người chém đứt tay nhị thiếu gia Long gia. Những kẻ này hẳn là thu tiền của Long gia, hôm nay gây sự với Sở Hi Thanh.

- Sở Hi Thanh? Nghe nói người này đao phát rất nhanh, chính miệng quán chủ đánh giá thiên phú hắn không kém chân truyền thủ tịch Lệ Phương Lai. Chỉ là lần này thảm rồi, những kẻ kia đều là lâu la Hải Thanh bang, thực lực đến gần cửu phẩm hạ, hai quyền khó đỡ bốn tay.

- Đáng tiếc, người này sợ là bị phế rồi.

- Giáo viên trong lâu mặc kệ sao? Này không khỏi quá đáng a.

- Câm miệng, ngươi không muốn ở lại võ quán sao?

Sở Hi Thanh chạy vội lên tầng ba, trực tiếp lao sang bên trái. Hắn trông thấy bên trái có một hành lang nhỏ, khoảng chừng bốn thước, nhiều nhất có thể hai người qua, chính là địa điểm phủ hợp cho hắn nghênh chiến.

Trên đường chạy trốn, Sở Hi Thanh nghi hoặc không thôi, ven đường, hắn không thấy một vị võ sư nào, bốn phía trống vắng đến khả nghi, tầng này cũng không có giáo viên nào.

Ngay khi Sở Hi Thanh chạy vào ngõ trái, chín thiếu niên như hổ như sói lao lên cầu thang. Bọn họ còn đang nhìn xung quanh tìm bóng hình Sở Hi Thanh.

- Tên này chạy đâu rồi? Thằng nhãi này chạy trốn đúng là nhanh.

Một thiếu niên to cao béo tốt tay cũng cầm gậy gỗ, ánh mắt nghiêm nghị quét khắp:

Một thiếu niên ánh mắt gian giảo đáp:

- Tìm xung quanh đi, nên ở tầng này thôi, nãy ta không nghe thấy tiếng hắn chạy lên lầu. Cầu thang đi xuống bị chúng ta chặn rồi, hắn không xuống được. Nếu tìm được đừng vội động thủ, tên này đao pháp ác liệt, đánh đơn chúng ta không phải đối thủ của hắn.

Bỗng cả đám bọn họ thấy một người đi ra từ phòng bên cạnh. Đó là một nam tử đầu đội nga quan màu đỏ, mặt trắng như ngọc, môi đỏ như máu, nơi mi tâm của hắn là một vết sẹo dài như kiếm.

Nam tử khi ra khỏi phòng, mặt không chút cảm xúc nhìn sang bọn họ, ánh mắt như nhìn thấy đồ bỏ đi, đầy phiền chán.

Thiến niên béo tốt không thấy Sở Hi Thanh nên căm tức trợn mắt nói:

- Nhìn cái gì? Đây là việc của Hải Thang bang, cút cho ta!

Nam tử kia nghe vậy, lập tức khẽ cười khẩy.

Thiếu niên béo tốt thấy thế càng thêm tức giận, ngay khi hắn chuẩn bị há mồm quát thì thanh niên kia duỗi ra tay trắng như ngọc, tóm hắn.

“Răng rắc!”

Theo tiếng gãy xương vang lên, hai tay cùng chân thiếu niên béo tốt kia gãy ngược lại, cả người trượt dài xuống đất. Hắn hơi ngẩn ngơ rồi lập tức gào lên thảm thiết.

Thanh niên kia vung tay áo một phát, một thiếu niên khôi ngô đang lao đến như bị một bàn tay khổng lồ đập đến, cả người như bao tải bay đập uỳnh cái vào tường, khi trượt xuống thì cũng gãy xương tay chân, ngất lịm.

Thiếu niên gian giảo nhìn thấy cảnh này không khỏi cứng ngắc người. Này hình như là chân nguyên phóng ra ngoài, nhưng phải võ tu lục phẩm trở lên mới làm được, sao lại xuất hiện trên người đệ tử nội môn được?

- Ngài là?

Hắn bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt, khi thấy vết sẹo dài nơi mi tâm, hắn bỗng nhiên nhớ đến một người. Sau đó hơi lạnh lan khắp người hắn làm hắn bủn rủn không thôi.

Người này là huyết phong kiếm Lý Đạo Quy! Trọng phạm triều đình truy nã sao lại xuất hiện trong tàng thư lâu của võ quán?

Ngay khi thiếu niên gian giảo còn đang run rẩy, tay chân hắn như bị một lực lớn tóm chặt, sau đó răng rắc vang lên. Đau nhức ập đến phá tan lý trí hắn, để hắn chỉ có thể gào lên vô cùng thê thảm.

Thanh âm thê thảm liên tục vang lên làm những đệ tử nội môn bên dưới kinh ngạc, cũng làm Sở Hi Thanh trốn trong hành lang hẹp vô cùng không hiểu.

Sở Hi Thanh còn đang nghi ngờ đám người kia dùng kế gì, muốn lừa gạt hắn chui ra nhưng là hắn nghĩ đối phương người đông thế mạnh, cũng không cần phải dùng kế như này nên đi về hướng thanh âm tìm tòi.

Sở Hi Thanh đi chầm chậm, vừa đi vừa dò xét chút một. Khi tới nơi thì hắn trông thấy chín thiếu niên nằm nơi đầu cầu thang, tay chân đều cong gãy vặn vèo, không chút tiếng động nào.

Đây là sao chứ? Những kẻ này không chết đấy chứ? Là ai ra tay vậy?

Sở Hi Thanh nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy ai, hắn chần chờ mãi cũng bước đến gần.

Khi tới gần thì Sở Hi Thanh phát hiện những thiếu niên này tuy bất tỉnh nhân sự nhưng còn hộ hấp yếu ớt. Thương thế của bọn họ vô cùng thảm, hai tay hai chân gãy ngược, khó xử lý nhất là vài chỗ xương còn gãy nát.

Ngay khi cây gậy của Sở Hi Thanh đâm qua, muốn lật nhìn một thiếu niên béo tốt thì hắn nghe thấy tiếng bước chân dày đặc, vang dội lên lầu.

Sở Hi Thanh quay đầu thì thấy mấy vị võ sư cùng đệ tử nội môn đang đến gần.

Những người này còn chưa ra khỏi cầu thang thì đầy mặt ngây dại. Bọn họ nhìn những thiếu niên hôn mê trên đất, sau đó ánh mắt đầy hồi hộp nhìn sang Sở Hi Thanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK