Sau khi tập thể dục buổi sáng xong, Sở Hi Thanh vội vã chạy tới tàng thư lâu, bên trong lâu quả nhiên trống rỗng, chỉ có Diệp Tri Thu và mấy vị võ sư trông coi.
Còn có lâu chủ Diệp Kinh Nguyên nữa, vị này cho rằng tai họa hôm qua là do hắn sơ xuất bất cẩn, quản giáo không nghiêm, khó lòng chuộc lỗi nên tự nhốt bản thân ở tầng cao nhất tàng thư lâu, chờ Vô Tướng thần tông trách tội.
Diệp Tri Thu mở cửa để Sở Hi Thanh vào, đồng thời đầy nghiêm ngặt bàn giao:
- Thật ra đêm qua quán chủ đã bàn với chúng ta, một trong các phần thưởng của ngươi là để ngươi vào tàng thư lâu tham quan sáu ngày, nên hôm nay ngươi vào đây cũng không phải là làm trái quy tắc nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thể nghiên cứu từ tầng sáu trở xuống, tầng bảy trở lên đã liên quan đến dị lực thần ma, tiếp xúc sớm không có lợi cho ngươi.
Sở Hi Thanh vẻ mặt trịnh trọng đồng ý, hắn sau khi vào lâu thì vờ vịt tìm kiếm xung quanh, ra vẻ tìm kiếm võ đạo điển tịch phù hợp cho đến khi lên đến phía đông tầng sau, hắn nhìn thấy bắc vẽ nhai tí đồ Sở Vân Vân nói.
Sau khi huyết phong đạo và cẩm y vệ vào lâu lục tìm khắp nơi nhưng lại không chút để ý bức đồ này. Bức đồ này cũng vẫn để ngay ngắn ở đó không chịu chốt tổn hại nào.
Sở Hi Thanh ra vẻ bị bức đồ này “hấp dẫn”, ngồi xếp bằng nghiên cứu.
Ban đầu Sở Hi Thanh cũng không nhìn ra gì, hắn chỉ cố gắng hết sức ghi nhớ bức vẽ nhưng khi hắn ghi nhớ đến chừng chín phần mười thì thần sắc Sở Hi Thanh khẽ biến.
Hắn không ngờ bất tri bất giác bản thân đã rơi vào trong ảo cảnh, trước mắt không còn tàng thư lâu nữa mà là sông băng mênh mông vô bờ.
Phía trước có một vị trung niên áo xanh lạnh lùng vô tình liếc nhìn Sở Hi Thanh rồi chuyển tầm nhìn sang phía đường chân trời.
Sở Hi Thanh lúc này mới chú ý, phía chân trời là một người khổng lồ thể hình vô cùng lớn, hắn chân đạp đất, đầu đội trời, cả người da thịt màu xanh, mọc ra gai trắng dày đặc.
Người khổng lồ chỉ có một mắt, hắn đang dùng tay đè xuống người trung niên kia. Cái tay kia chừng năm mươi mẫu, không khác nào một ngọn núi nhỏ đè ụp xuống.
Ngay lúc này, Sở Hi Thanh nghe “keng” một tiếng.
Đấy là từ phía sau người đàn ông trung niên, một ánh đao lóa mắt xuất hiện, bỗng chốc hóa thành một thần thú dài chừng mười trượng, thân sói đầu rộng, miệng ngậm đao ầm ầm va chạm với chưởng khổng lồ.
Người khổng lồ lúc này nổi giận, rít lên một tiếng đột nhiên dùng sức nắm chặt, nỗ lực bóp chết con thần thú này nhưng theo cái nắm tay này, tay hắn không chỉ không thể nắm lại được mà còn răng rắc vang lên, bị bẻ gẫy về phía sau.
Người khổng lồ lại dùng độc nhãn gọi ra vô số lôi đình đỏ thẫm, nện lên thần thú nhưng khi lôi đình tiếp xúc với thần thú, chỉ chốc lát đã xung kích ngược nổ ra một vết thương trên con mắt khổng lồ.
Lúc này thần thú miệng ngậm đao như dải lụa vắt ngang, trực tiếp chém đôi thân hình khổng lồ kia! Vô số máu tươi phun ra nhuộm đỏ cả sông băng.
Sở Hi Thanh nhìn đến bình tĩnh nhập thần, thần thức ý niệm của hắn đều bị đao thế của trung niên kia thu hút, hồi lâu không thể tự chủ.
Ở trước mặt hắn, bỗng có thêm thật nhiều người khổng lồ. Bọn họ lít nha lít nhít, như là từng mảnh núi lớn ùn ùn di chuyển vậy.
Trung niên áo xanh vẫn không chút để ý, tay bắt sau lưng, ngự không đứng giữa trời. Đối mặt với làn sóng đại quân người không lồ, khí độ của hắn vẫn thong dong, vững chắc như Thái Sơn.
Phía sau trung niên kia, thần thú thân sói đầu rộng, miệng ngậm đao lại hiện ra, rít gào với đám người khổng lồ phía xa. Theo tiếng rít gào, vô số đao cương lao lên, làm cho toàn bộ sông băng rạn nứt.
*******
Tâm niệm Sở Hi Thanh say mê trong ảo cảnh không thể tự kiềm chế, không biết trải qua bao lâu hắn mới tỉnh lại.
Sở Hi Thanh kinh ngạc phát hiện ngoài cửa sổ đã là ánh trắng nhàn nhạt, viên dạ minh châu khảm trên tường cũng đang tỏa ánh nhẹ nhàng.
Diệp Tri Thu ở bên cạnh hắn, hơi lo lắng nhìn.
- Tỉnh lại rồi à? Thật kỳ quái, đây chỉ là một bức nhai tí đồ bình thường mà thôi, dùng để tăng cấp “thần phong minh kính đao”, một nhánh lên cấp của truy phong đao thôi, sao ngươi lại ngồi xem lâu như vậy, đã hai ngày rồi đấy.
Diệp Tri Thu không khỏi đầy nghi ngờ nói.
Sở Hi Thanh cũng kinh hãi đột nhiên lắc đầu, để ý thức đang hoảng hốt bình tĩnh lại:
- Ta đã ngồi đây hai ngày sao, sao có thể chứ?
- Ta lừa ngươi à? Sáng qua ngươi vào đây, cứ thế ngồi đến tối nay.
Diệp Tri Thu hai tay ôm ngực nhìn bức nhai tí đồ kia nhưng nàng không nhìn ra được vì sao, đây chỉ là một bộ chân ý đồ bình thường mà thôi. Nàng lắc đầu nói:
- Tỉnh lại rồi thì rời đi đi. Ngày mai trời sáng sẽ đổi ban, thuộc về Thiệu Linh Sơn quản lý. Ngươi đắc tội tên kia, ở lại đây không hay. Nếu ngươi muốn tham nghiên võ đạo thì chờ mấy ngày nữa đến phiên lão Khâu.
Sở Hi Thanh đứng lên nhưng bước chân lảo đảo suýt thì ngã, có thể là vì ngồi lâu khí huyết đông cứng, hắn khẽ tựa vào giá sách từ từ di chuyển. Không chỉ mất cảm giác, chân hắn còn như có vạn con kiến bò, cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Lúc này Sở Hi Thanh hơi nhìn màn hình ảo trước mắt, màn hình ảo này lại có thay đổi.
Nhân vật: Sở Hi Thanh.
Danh vọng: cửu phẩm hạ (siêu)
Võ đạo: truy phong đao tàn thức (tầng 1)
Võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1)
Nguyên công: dưỡng nguyên công (tầng 1)
Điểm võ đạo: 25
Thiên phú: ưng nhãn, truy phong trục điện thủ (tầng 1).
Trạng thái: lục âm hoàn hồn chú.
Tuổi thọ: 24 ngày.
Trên màn hình ảo có thêm một dòng, võ ý: nhai tí tàn ý (tầng 1). Sở Hi Thanh khi suy tư thì trong đầu hiện lên thông báo.
Nhai tí đao ý: có thể dùng 10 điểm võ đạo tăng lên.
Còn ở dòng tuổi thọ, khi Sở Hi Thanh vào tàng thư lâu chỉ còn 19 ngày. Hắn đã ở đây gần hai ngày, trong lúc này không tu hành dưỡng nguyên công, cũng không dùng dương hòa tán nhưng tuổi thọ không giảm còn tăng lên, tăng thêm 5 ngày.
Sở Hi Thanh trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng dưới nỗ lực của hắn, bàn chân dần khôi phục tri giác, hắn vội vã rời tàng thư lâu, đi về phòng tạp viện.
Khi hắn đẩy cửa tạp viện thì thấy phòng Sở Vân Vân sáng đèn. Vị muội muội trên trời rơi xuống này của hắn đã trở về.