• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong tàng thư lâu, pháo hoa lại nổ trong màn hình ảo trước mắt Sở Hi Thanh.

Bảng nhân vật của hắn lại có biến hóa, dòng danh vọng đang từ cửu phẩm hạ (thực) chuyển thành cửu phẩm hạ (cố). Điểm võ đạo cũng từ 11 lên 16. Nếu như lúc trước còn có lý do để hiểu thì giờ hoàn toàn đột nhiên ập đến nhưng Sở Hi Thanh cũng không có tâm trí để ý những điều này vì hắn còn đang bận chạy trốn.

Ngay khi “động đất” đến, bống nhiên có một đám người che mặt bỗng nhiên giết ra. Bọn họ cũng mặc trang phục đệ tử nội môn nhưng võ lực cực cao, mấy vị võ sư còn chưa kịp phản ứng đã lục tục bị chém giết.

Lúc đó hoảng loạn mọi người chạy trốn tán loạn, Sở Hi Thanh vội là người đầu tiên chạy lên tầng bốn.

Sở Hi Thanh vừa chạy vừa nhìn quanh bốn phía, nỗ lực tìm chỗ trốn. Sau đó ánh mắt hắn sáng ngời, đột nhiên gia tốc, xông phía giá sách, hắn chỉ giẫm ba bốn giẫm đã nhảy lên trên xà nhà.

Tầng thứ tư tuy chia làm mười mấy phòng nhưng xà nhà nối với nhau, Sở Hi Thanh cẩn thận từng li từng tí di chuyển, cố gắng không phát ra tiếng động hay để tro bụi rơi xuống.

Hắn chỉ đau đầu về vất chân để lại, vắt óc cũng không nghĩ ra cách. Điều này nghĩa là một khi đám người hung ác tìm kiếm, chắc chắn phát hiện được tung tích của hắn.

Sở Hi Thanh rất nhanh tìm được một góc chết, nhưng là nơi này đã có người ngồi rồi. Đó là một nữ hài, tuổi không cách hắn là bao, ngũ quan xinh xắn, nơi mi tâm cài một viên bảo thạch hình hoa bách hợp, ánh mắt mở rộng đầy quyến rũ. Thiếu nữ này cũng mặc trang phục xanh đệ tử nội môn, nhưng rõ ràng trang phục này bị sửa lại, không chỉ bó sát hơn mà nơi cổ áo và vạt áo còn thêu lên hình hoa bách hợp. Đôi chân nhỏ nhắn của nàng buông dưới xà nhà khẽ đong đưa, đầy vẻ tự tại.

Sở Hi Thanh hơi thấy bất ngờ, nào ngờ trong võ quán lại có một vị mỹ nhân như này. Ba tháng hắn trong võ quán phần lớn thời gian là lang thang bên ngoài áp tiêu, quả thật không nhận ra bao nhiêu người.

Sở Hi Thanh ôn hòa nở nụ cười nói:

- Không biết sư muội trốn ở đây, thêm ta nữa không sao đâu.

Nữ hài liếc mắt nhìn hắn rồi phất phất tay, dáng vẻ không thèm để ý.

Sở Hi Thanh nhưng vẻ mặt sững sờ, cái phất tay nhẹ nhàng của nữ hài lại xóa sạch toàn bộ vết chân hắn để lại. Vừa rồi là nàng dùng pháp thuật? Thiếu nữ này hình như là thuật vũ song tu? Mà ít nhất là bát phẩm a.

Sở Hi Thanh đầy kinh dị nhìn thiếu nữ trước mắt, thầm nghĩ đây còn là đệ tử nội môn sao? Hắn cũng không xoắn xuýt vấn đề này làm gì, mà đem ánh mắt chuyển xuống dưới, đầy vẻ ngưng trọng.

Từ trên xà nhà có thể thấy được cả đám người đang đi lên, những người kia đều là sư huynh đệ đồng môn của hắn.

Đại đa người sắc mặt tái nhợt, lo sợ bất an dưới sự đốc thúc của hai mươi mấy kẻ giám sát lên lầu. Những kẻ này cũng đánh đập hay quát tháo ầm ỹ gì nhưng vô cùng hung bạo, chỉ cần dám làm trái điều gì là ra tay độc ác ngay.

Có hai người chỉ nhìn lén xung quanh chút đã bị đánh cả người giàn giụa máu tươi, ngã ập xuống đất.

Những kẻ này mạnh mẽ đẩy đám đệ tử vào từng phòng sau đó ra lệnh những đệ tử này lật tìm từng quyển sách một.

Ánh mắt Sở Hi Thanh đầy bối rối, hành động của những kẻ này làm hắn có chút không hiểu. Bọn họ đang làm gì đây, hình như là đang tìm đồ gì đó? Liệu có phải là bức nhai tí đồ kia không? Sở Vân Vân tuy không nói chút nào, nhưng hắn đoán được trong bức nhai tí đồ đó chắc chắn có bí mật rất lớn. Bí mật này đủ để giúp Sở Vân Vân thu hồi lại tất cả.

Vừa lúc đó, chợt có một vị trẻ tuổi nâng một quyển sách dày lên, đầy vui mừng nói:

- Ta tìm tới! Ở cuối có một chữ “Mộc”, hẳn là lời chú giải Tần Mộc Ca tự tay viết.

Đám hung đồ xung quanh đều bị kinh động, một vị tay cầm hổ đầu đại đao, mắt trái đeo bịt mắt đi nhanh tới.

Hắn giật lấy quyển sách kia, cẩn thận tìm tòi, lát sau lộ vẻ thất vọng, rõ ràng quyển sách này không có thứ hắn muốn.

- Đúng là chú giải Tần Mộc Ca lưu lại, thả hắn ra ngoài.

Thanh niên độc nhãn tay đè đao, ánh mắt hung tàn lạnh lùng nhìn những đệ tử nội môn trong phòng:

- Tiếp tục tìm đi, hôm nay chỉ ai tìm được chú giải hay bút ký Tần Mộc Ca lưu lại mới có thể ra khỏi tàng thư lâu. Không tìm được thì đừng mong còn sống rời khỏi đây!

Đám đệ tử trẻ tuổi kia mặt như màu đất nơm nớp lo sợ.

Sở Hi Thanh trên xà nhà nghe thấy vậy không khỏi quái dị. Hóa ra ngọn nguồn tai họa hôm nay đến từ vị muội muội của hắn!

- Đấy là huyết phong đạo dưới trướng Lý Đạo Quy. Hắn chắc vì Nghịch Thần kỳ hư vô không có thật đến đây.

Thiếu nữ hoa bách hợp chẳng biết từ lúc nào đến gần hắn, nhìn xuống dưới nói.

Sở Hi Thanh chóp mũi ngửi được từng hơm thơm nhạt, cảm giác thiếu nữ này đến hơi gần rồi. Hắn suy nghĩ một chút rồi viết trên xà nhà:

- Nghịch Thần kỳ? Đó là thứ gì?

Thiếu nữ khẽ nghịch chơi lọn tóc nơi thái dương, đầy khinh thường cười:

- Một chí bảo có thể nghịch thiên cải mệnh, cướp đoạt thần kỳ đất trời trong truyền thuyết. Có người nói chiến thần Táng Thiên, Ngu Công đều từng nắm giữ, nghịch phạt chư thiên, có rất nhiều người suy đoán Nghịch Thần kỳ trong tay Bá Võ vương Tần Mộc Ca! Nhưng ta đã ở lại nơi này mười mấy ngày, tìm khắp không chút thu hoạch, bọn họ căn bản không thể tìm được.

Ánh mắt Sở Hi Thanh ngưng đọng, lời nói thiếu nữ để lộ rất nhiều tin tức. Nàng chắc chắn không phải đệ tử nội môn đúng nghĩa.

Hắn lại viết:

- Xin hỏi quý tính các hạ, là cao nhân phương nào?

Thiếu nữ nở nụ cười đáp:

- Ta họ Lục, là đệ tử nội môn bình thường thôi, không xứng với hai chữ cao nhân.

Lúc này, Sở Hi Thanh bỗng nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa. Ngay khi tầm mắt hắn tới nơi, một hạc giấy màu vàng đột nhiên chui từ cửa sổ vào. Kỳ quái là rõ ràng có đám hung đồ trông coi nhưng không ai thấy hạc giấy này.

Hạc giấy sau khi bay vào, vỗ vỗ cánh một cái rồi loáng lên đã xuất hiện lơ lửng trước mặt Sở Hi Thanh.

Hạc giấy này tìm mình? Sở Hi Thanh ánh mắt không hiểu, thoáng do dự nhưng vẫn nắm lấy hạc giấy.

Hạc giấy là một phong thư, trên giấy vàng chi chít chữ viết, Sở Hi Thanh đầu tiên nhìn thấy là một chữ ký, một dấu quan ấn, trong ấn là chín chữ nghiêm cẩn: Cẩm Y Thiên Hộ Tú Thủy Quận Tào Hiên!

Sở Hi Thanh sau khi thấy thì càng thêm không hiểu. Vì sao vị cẩm y thiên hộ này lại biết hắn? Người này dùng thư liên lạc với hắn có mục đích gì?

Sở Hi Thanh kiềm chế tâm tình cẩn thận nhìn kỹ. Đầu phong thư là giới thiệu vắn tắt tình huống, sau đó giảng đại nghĩa quốc gia, hy vọng hắn có thể hiệp nghĩa dũng cảm đứng ra, trong ngoài phối hợp cùng cẩm y vệ, giết chết một thuật sư bát phẩm trong huyết phong đạo, hỗ trợ triều đình tiêu diệt tặc phỉ.

Nếu như Sở Hi Thanh đáp ứng, có thể viết chữ trên giấy, nhân mã cẩm y vệ sẽ khởi xướng cường tập từ bên ngoài, kiềm chế đối phương tạo cơ hội cho hắn. Một khi hoàn thành, vị thiên hộ đại nhân này sẽ có trọng thưởng.

Để Sở Hi Thanh lưu ý là cuối phong thư còn mờ mịt nhắc đến “lộ dẫn” và “hộ tịch” của hai huynh muội bọn họ.

Thời cổ, nếu muốn rời xa hơn trăm dặm, đều cần “lộ dẫn” của quan địa phương phát, nếu không sẽ bị trị tội. Đại Ninh quản lý hộ tịch rất nghiêm, ba năm tra một lượt, để giúp triều đình nắm chắc địa phương, trưng thu thuế đầu người. Người không có hộ tịch chính quy, không chỉ bị phạt bạc tội trốn hộ, còn không thể gia nhập võ quán, không được kinh thương, tòng quân, tham gia thi cử…

Ba tháng trước hai người khi đến Tú Thủy quận, không thể không mua lộ dẫn ở chợ đêm.

Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân trên thực tế là huynh muội một nhà từ Đông Châu Thái Sơn quận đến, cả nhà họ bị đạo phỉ giết sạch. Lộ dẫn của bọn họ bị lưu lại, được “huynh muội” hai người mua lại làm bằng chứng đến Tú Thủy quận.

Nữ hài cũng nhìn lá thư gửi Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh dù che lấp cũng chẳng ích gì, không gian xà nhà này quá bé, hắn cũng không dám gây ra động tĩnh lớn. Cả người cô bé này đã kề sát hắn, sức mạnh của nàng rất mạnh, một tay đè chặt Sở Hi Thanh xuống, cũng may nữ tử này sau khi xem xong thư thì lùi lại chà chà:

- Lý Đạo Quy này thủ đoạn thật tuyệt, cẩm y vệ hẳn là bị hắn đẩy vào đường cùng mới tìm một đệ tử dưỡng nguyên công chưa đến tầng hai như ngươi. A, hình như hộ tịch của ngươi có vấn đề. Đây là thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa của cẩm y vệ, bọn họ giờ hay dùng chiêu tiên lễ hậu binh, nếu như dụ dỗ không được thì lấy thế ép người, để ngươi không thể không vào khuôn phép liều mạng vì bọn họ.

Sở Hi Thanh sắc mặt đầy đắn đo, hắn đúng là bị họ Tào kia uy hiếp. Hắn không thể dễ dàng buông tha thân phận này, nếu không ba tháng nỗ lực ở võ quán của bọn họ sẽ nước chảy biển đông, thành công cốc hết, họ sẽ phải đi đường khác, tìm bí pháp thuần dương. Còn có bức nhai tí đồ kia nữa, bọn họ nỗ lực lâu như vậy, chỉ thiếu chút xíu nữa.

Sở Hi Thanh lắng lại hô hấp và tâm tình. Hắn lần thứ hai nhìn xuống xà nhà đồng thời nhìn màn hình ảo.

Liều mạng là không thể được, nhưng hắn vẫn muốn nhìn chút tình huống rồi chọn tiếp, có hệ thống bảo mẫu, không hẳn hắn không có cơ hội.

Sở Hi Thanh nhìn quét bốn phía, ánh mắt dừng lại ở một nam tử.

Cả đám hung đồ đều mang binh khí, chỉ có người này đeo gỗ đào, trên người cũng dán bùa chú. Này hẳn là thuật sư hắn cần tìm, pháp thuật tránh kim loại, thuật sư trước thất phẩm đều không đem theo binh khí bên người.

Nhưng là Sở Hi Thanh cảm giác người này không đúng, vóc người của đối phương quá cường trắng, dù mặc áo bào quá khổ cũng vẫn lộ ra cơ ngực.

- Người kia không phải thuật sư, thân phận thật hẳn là võ tu thất phẩm. Bọn họ rất giảo hoạt, thuật sư thật sự vẫn ẩn giấu trong những đệ tử nội môn kia.

Thiếu nữ khi nói chuyện đã giật cướp lá thư trong tay Sở Hi Thanh. Nàng mạnh mẽ chộp lấy tay Sở Hi Thanh, cắn mạnh một ngón. Nữ tử này lực rất lớn, Sở Hi Thanh hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ ngây ngốc:

- Ngươi muốn làm gì?

- Đương nhiên là hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo an dân!

Thiếu nữ hoa bách hợp cười đáp lại, dùng ngón tay Sở Hi Thanh nhanh chóng viết xuống mấy chữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK