- Sở Hi Thanh có tư cách hay không, còn không đến phiên Thiệu Linh Sơn ngươi chỉ trỏ.
Diệp Tri Thu cũng không muốn tranh luận dài dòng với Thiệu Linh Sơn, chắp tay nói với quán chủ Lôi Nguyên:
- Quán chủ, thuộc hạ nguyện lấy danh dự đảm bảo.
Thiệu Linh Sơn khẽ cười khẩy, đầy mặt xem thường:
- Quán chủ đại nhân, vị thiếu niên phía sau thuộc hạ là Long Thắng, thuộc về Long thị trong nội thành, thiếu niên này tập võ từ nhỏ căn cơ thâm hậu. Năm nay mới mười ba nhưng một thân võ đạo nguyên công đã đến cửu phẩm hạ. Nếu như lần này được miễn thi nhập học, ngày sau nhất định có thể làm rạng rỡ võ quán ta.
- Miễn thi nhập học? Hóa ra hắn còn không phải đệ tử ngoại môn.
Diệp Tri Thu cười gằn nói:
- Võ đạo nguyên công đã đến cửu phẩm hạ, vậy là mang nghệ nhập môn? Vậy ta hỏi ngươi, dưỡng nguyên công, truy phong đao, cửu cung kiếm, khinh vân tung, thập nghệ ngoại truyền hắn học môn nào?
* thập nghệ ngoại truyền: mười môn võ truyền ra ngoài của Vô Tướng thần tông
- Hiện tại chưa học sau này có thể học được mà.
Thiệu Linh Sơn ý cười không giảm chút nào, ôm quyền nói với quán chủ:
- Quán chủ, gia chủ Long thị có lời, nếu như chúng ta đồng ý nhận đứa nhỏ này nhập học, vậy hắn đồng ý quyên tặng võ quán chúng ta một tòa “Tụ Nguyên trận”.
Diệp Tri Thu nghe vậy cũng không khỏi giật mình vội nói:
- Quán chủ đại nhân, việc này chỉ sợ không hợp quy củ!
Thiệu Linh Sơn lắc đầu nói:
- Sao lại không hợp quy củ, võ quán chúng ta nội môn võ thí vốn là chọn lương tài cho quốc gia. Đông Viện các ngươi tiến cử ứng cử viên chả ra gì, vậy thì nên đưa tiêu chuẩn nội môn này cho người xứng đáng. Như vậy đi, Diệp giáo đầu, nếu như ngươi cảm thấy Sở Hi Thanh này thiên phú được, truy phong đao cũng tốt, sao không để cho bọn họ tỷ thí một phen. Nếu như kẻ này có thể sống dưới đao Long Thắng ba hiệp, những lời lúc trước ta nói giữ nguyên, còn có thể đưa thêm một Tụ Nguyên trận vào võ quán, coi như là hiến tặng tư nhân.
Diệp Tri Thu sắc mặt lạnh băng, tay nắm chặt nhạn linh đao bên hông. Nàng hiểu rõ trình độ đao thuật của Sở Hi Thanh chỉ hơn đệ tử ngoại môn bình thường một chút, vấn đề là thân thể hắn quá yếu, sao thắng được Long Thắng chứ? Không thể tỉ thí, tỉ thí sẽ lòi đuôi chuột ngay…
Quán chủ Lôi Nguyên cũng hơi phất tay, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Hi Thanh:
- Sở Hi Thanh, ngươi có nguyện ứng chiến?
Nháy mắt này, trên đài dưới đài đều tập trung ánh mắt về hướng Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì lại bình tĩnh như thường, liếc mắt nhìn Thiệu Linh Sơn và thiếu niên phía sau đối phương, lại hơi liếc nhìn quán chủ Lôi Nguyên và Diệp Tri Thu.
Cuối cùng ánh mắt hắn tập trung vào màn hình ảo trước mắt, nhìn về dòng trạng thái, mấy chữ “lục âm hoàn hồn chú” mấy chữ. Tiêu chuẩn nội môn này quan hệ sinh tử với hắn! Huynh muội bọn họ ngày đêm bôn ba, liều mạng kiếm tiền, ba tháng nay thịt cũng không dám ăn, thật vất vả tích cóp được tám mươi hai ma ngân! Vì thế đấy là tiền hắn lấy ra sao, không, đó là tính mạng!
Sở Hi Thanh vô cùng phẫn nộ, hít sâu một hơi đầy kiên quyết ôm quyền:
- Đệ tử đồng ý ứng chiến.
Diệp Tri Thu tay khẽ run lên, vẻ mặt phát khổ.
********
Nửa khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh đứng tựa bệ đá, đăm chiêu nhìn màn hình ảo, hắn đang chăm chú nhìn cột võ đạo.
Trong đầu của hắn, bỗng xuất hiện thêm mấy dòng.
“Xin xác nhận, ngài định dùng 3 điểm võ đạo tăng lên đẳng cấp truy phong đao tàn thức?”
Sở Hi Thanh đương nhiên không muốn, tuy hắn còn chưa cẩn thận nghiên cứu ra cơ chế điểm võ đạo, nhưng đương nhiên dùng để tăng lên truy phong đao không lời. Nếu bản thân có thể luyện được, sao còn cần lãng phí điểm võ đạo?
Ánh mắt hắn chuyển sang dòng “nguyên công”, cũng có một dòng tin tức hiện lên.
“Ngài chưa nắm giữ phương pháp tu hành nguyên công tầng hai, không thể dùng điểm võ đạo tăng lên.”
Sở Hi Thanh cũng không có ý định dùng điểm võ đạo ở tăng lên dưỡng nguyên công. Hắn sau đó dùng ý niệm mở ra “kho báu võ đạo”, trực tiếp chọn đổi truy phong trục điện thủ giai đoạn một.
Hắn qua loa phán đoán thì lựa chọn này có lời nhất. Ngay ở nháy mắt này, mấy chữ ghi trên màn hình ảo bỗng vỡ vụn thành từng tia sáng nhỏ, tụ tập vào hai tay hắn. Kỳ quái chính là, đám người xung quanh không chút phát hiện. Sở Hi Thanh nhưng là hơi ngây người, hắn cảm giác được một luồng hơi ấm chạy qua cánh tay.
- Ta không ngờ lại ra biến cố này. Lần này là ta liên lụy ngươi, tên Thiệu Linh Sơn chết tiệt này là muốn làm ta mất mặt. Sau đó nếu ngươi cảm thấy không đúng không cần cố gắng chống đỡ, trực tiếp chịu thua là được. Tiền ta sẽ trả lại cho ngươi, nhiếu nhất ba tháng, ta đảm bảo ngươi có thể vào võ quán.
Diệp Tri Thu đứng bên người Sở Hi Thanh, đầy mặt khó coi, trên mặt nàng vẻ căm tức hiện rõ:
- Thù này không báo, thề không làm người!
Sở Hi Thanh không khỏi khẽ nhếch mày, ý cười càng đậm:
- Đệ tử hiểu rõ.
Lúc này ánh mắt Sở Hi Thanh mới nhìn dòng thiên phú ở màn hình ảo. Hai chữ nhanh nhẹn ban đầu đã bị “truy phong trục điện thủ giai đoạn một” thay thế.
Đồng thời trong đầu hắn cũng xuất hiện tin tức giải thích. Truy phong trục điện thủ (cấp một) – có thể giúp người nắm giữ tay có thể truy phong, chỉ có thể trục điện, nắm giữ tốc độ tay và độ linh xảo gấp đôi người thường.
Để Sở Hi Thanh lưu ý là hai chữ “gấp đôi” này. Ba tháng trước, khi hắn bắt đầu luyện đao thì biết bản thân mang bệnh nan y, sức lực không đủ, không thể đánh lâu nên hắn chọn mấy chiêu nhanh nhất trong truy phong đao, tương lai đao pháp chỉ công không thủ, chuyên về đánh nhanh, một đao quyết thắng!
Vấn đề là Sở Hi Thanh mới luyện đao ba tháng, đao tốc có nhanh hơn nữa cũng không hơn được Long Thịnh. Hệ thống trước mắt này cho Sở Hi Thanh một tia hy vọng. Nếu như hắn có thể gia tăng gốc đôi đao tốc thì sao?
Lúc này đã có người hô lớn:
- Đệ tử ngoại môn Sở Hi Thanh và Long Thắng, mời lên đài.
Sở Hi Thanh cất bước lên, đứng cách thiếu niên Long Thắng chừng năm trượng, mặt đối mặt trên đài.
Giây phút này, ánh mắt mọi người đều tập trung vào trận quyết đấu này.
Long Thắng lần đầu tiên được nhiều người chú ý như vậy, vẻ mặt hắn có chút ửng hồng hưng phấn. Hắn dùng ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn Sở Hi Thanh.
- Nghe nói ngươi còn chưa học đủ truy phong đao, kẻ như ngươi còn không xứng là đối thủ của ta. Thành thật nhận thua có phải tốt không, nếu ngươi đã ngu đến mức muốn lên đài đấu võ thì ta sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.
Sở Hi Thanh không thèm để ý mấy lời khiêu khích này, tinh khí thần ngưng tụ chăm chú quan sát cử động đối phương, tay phải nắm chặt đao bên hông.
Làm trọng tài cho bọn họ là một vị võ sư tráng niên, hắn lấy ra một viên tiền đồng nói:
- Chú ý, khi tiền chạm đất mới có thể ra tay.
Võ sư tráng niên tung đồng tiền lên cao đến ba mét rồi mới rơi xuống. Toàn bộ không gian im phăng phắc, mãi khi đồng tiền “keng” một tiếng rơi xuống đất, mọi người vội tập trung nhìn phía Sở Hi Thanh và Long Thắng.
Chính là lúc này, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “cheng” duy nhất, một tia sáng trắng như chớp giật lóe lên, sau đó Long Thắng kêu thảm một tiếng vang lên, đao trong tay rơi xuống đất, tay trái ôm chặt cổ tay phải đang chảy máu.
Vốn Thiệu Linh Sơn còn đang đắc ý thì trong nháy mắt đầy lửa giận, hắn vội vàng phi lên về phía trước, đi tới bên người Long Thắng. Thiệu Linh Sơn vừa cầm máu cho Long Thắng vừa rít gào với Sở Hi Thanh:
- Thằng nhãi ranh ngươi sao độc ác như vậy? Chỉ là tỉ thí thôi mà có cần ra tay nặng như vậy không?
- Được rồi! Hắn không phải cố ý mà là không khống chế được, vừa rồi khi đao đến đã thu lực.
Quán chủ Lôi Nguyên cũng tới gần, ánh mắt Lôi Nguyên cũng có chút trách cứ nhìn hướng võ sư đảm nhiệm trọng tài.
Người này đầy mặt đỏ bừng xấu hổ. Nếu như vừa nãy hắn chăm chú thì chắc chắn ngăn cản được, nhưng ai ngờ đao của Sở Hi Thanh nhanh như vậy… Quả thực nhìn mà dọa người!
Dưới đài tiếng bình luận vang lên ong ong.
- Vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy, các ngươi có thấy rõ không?
- Đao nhanh qua, đấy là chiêu rút đao “không lửa mà lại có khói”. Đao của Long Thịnh mới rút được một nửa.
- Một đao, chỉ một đao mà thôi. Đao thuật như này hơn xa cửu phẩm hạ.
- Quả không hổ là người được Diệp giáo đầu coi trọng, quả nhiên có thiên phú.
Sở Hi Thanh nhưng chỉ thất thần nhìn hai tay bản thân. Hắn bỗng nhớ tới dòng giải thích: tay có thể truy phong! Tay hắn thật sự làm được vậy sao?
Trong nháy mắt này, màn hình ảo bỗng nổ tung đầy pháo hoa. Hắn ngưng thần chú ý thì vốn dòng danh vong từ cửu phẩm hạ (hư), biến thành cửu phẩm hạ (thực). Điểm võ đạo vốn chỉ còn lại 1, cũng phút chốc lên đến 7.
Sở Hi Thanh trong mắt không khỏi hiện vẻ bối rối, cửu phẩm hạ (hư) lên (thực)? Đây là vì sao chứ?