- Ặc!
Sở Hi Thanh cứng đờ người nhìn đám người đối diện. Đám người kia sẽ không nghĩ là hắn làm đấy chứ? Đây đúng là oan quá oan mà!
Sở Hi Thanh theo bản năng dấu cây gậy ra sau lưng, nhưng làm vậy lại có chút giống giấu đầu lòi đuôi… Hắn không muốn gánh tội oan, vốn đang chuẩn bị giải thích thì pháo hoa nổ tung trời màn hình ảo.
Sở Hi Thanh ngưng thần chú ý, phát hiện cột danh vọng tuy không thay đổi, vẫn là cửu phẩm hạ (thực), nhưng điểm võ đạo không hiểu vì sao từ 5 lên 11.
Sở Hi Thanh nhất thời ngây ngốc. Hắn không nghĩ ra là vì sao nữa, chẳng lẽ gánh oan hộ có lợi?
Đúng vào lúc này thanh âm nghị luận sôi sục.
- Thảo nào bọn họ kêu thảm như vậy, tứ chi vặn vẹo như kia không biết còn sống không nữa.
- Là ai làm vậy? Là hắn sao, một mình hắn có thể giải quyết nhiều người như vậy sao?
- Ngoài hắn ra thì là ai chứ? Người này tên là Sở Hi Thanh, có người nói đao pháp đã đến cửu phẩm hạ nhưng không ngờ lợi hại như vậy.
- Đây quả thật là kẻ hung ác, nghe nói hôm qua hắn suýt chém đứt tay nhị thiếu gia Long gia đấy.
Mọi người sôi nổi bàn luận, có kẻ nhát gan còn không dám nhìn thẳng Sở Hi Thanh.
Chỉ có một vị võ sư mặt đen, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Sở Hi Thanh:
- Những người này bị ngươi đánh thương? Ra tay cũng quá ác độc rồi.
- Xin hỏi giáo viên, ngài nhìn thấy sao? Hay có bằng chứng cụ thể gì không? Ta không biết bọn họ là người phương nào nhưng giáo viên tốt nhất nên mời lâu chủ hoặc mấy vị giáo đầu tới phán xét.
Sở Hi Thanh nở nụ cười vẻ mặt dửng dưng đáp. Tuy rằng gánh tội hộ có lợi nhưng hắn không ngu đến mức tự nhận tội.
Tình huống này rõ ràng có chút không đúng. Có mấy vị giáo viên sắc mặt khác thường, như là chột dạ sợ hãi gì đó.
Sở Hi Thanh vừa nghĩ đã hiểu lý do, mấy người này cho rằng chuyện này thật sự là do hắn làm, bọn họ đang sợ hắn làm lớn chuyện, kéo bọn họ ra.
Quán chủ Lôi Nguyên là đệ tử nội môn được Vô Tướng thần tông phái xuống võ quán, một mặt tìm kiếm bồi dưỡng nhân tài đưa về tông môn, một mặt tích lũy công lao để lên chức.
Nếu như để quán chủ nghe đến việc này, vậy thì vô cùng hỏng bét. Tất cả những kẻ nhận bạc của Long gia đừng nghĩ sống yên. Còn về Long gia kia, ở trước mặt Vô Tướng thần tông chỉ là bụi bặm mà thôi.
Võ sư mặt đen cũng không biết nên làm sao.
Chín người này không phải bị Sở Hi Thanh đánh thương thì là ai làm? Người này nói như vậy rõ ràng là để thoái thác.
Ngay khi các võ sư đang tiến thoái lưỡng nan, không biết xử trí sao thì bỗng cả tòa tàng thư lâu rung lắc mãnh liệt. Thậm chí có mấy người còn không đứng vững ngã sóng soài. Bụi cát, mảng vỡ bong tróc từ trần nhà rơi ra vô số.
Sở Hi Thanh cũng suýt chút không đứng vững, hắn đầy kinh ngạc nhìn lên, chuyện gì vậy, là động đất sao?
********
Khi cả tòa tàng thư lâu rung động, Lý Đạo Quy đã từng bước từng bước bước lên tầng thứ mười hai.
Tầng này trống trải vô cùng, cả tầng không có vách tường nào, hoàn toàn bằng phẳng. Bốn phía vách tường là những giá gỗ sách to, chứa đầy sách kinh điển.
Nhưng ngay khi Lý Đạo Quy lên tầng này, toàn bộ giá sách đều biến thành bụi, vách tường bốn phía xuất hiện từng vết chém sâu đậm.
Trong tay áo Lý Đạo Quy lan ra kiếm khí mãnh liệt đỏ ngòm giao chiến cùng với một luồng cương nguyên dương cương. Vô số kiếm khí, cương nguyên nát tan chém ra bốn phía.
Ở nơi trung ương, một vị lão nhân áo trắng từ sau thư án dần bay lên.
Ông lão tuy già nua lụ khụ nhưng vóc người cao to vô cùng, nhìn đến nam tử mi tâm có vết kiếm.
- Huyết hải phiêu linh kiếm? Ngươi là huyết phong kiếm Lý Đạo Quy?
Lão nhân ngữ khí đầy nghi ngờ cùng tức giận:
- Lá gan của ngươi rất lớn, có nghĩ đến hậu quả chuyện này không?
- Sao lại không biết chứ? Sẽ không phải là bị Vô Tướng thần tông coi là kẻ thù truy đuổi, ta đã đến rồi thì còn sợ sao?
Lý Đạo Quy nghe vậy bật cười, ánh mắt kiệt ngạo nói, một thân y vật của hắn lúc này đã biến thành màu máu. Vô số kiếm khí màu máu ngưng tụ thành một thanh huyết kiếm khổng lồ chém về phía lão nhân.
- Quả thật coi trời bằng vung!
Lão nhân lấy ra phất trần, tiện tay phủi nát huyết kiếm:
- Mấy năm qua ngươi cam vào tà đạo, không chuyện ác nào không làm, nếu như sư tôn ngươi còn sống chắc chắn sẽ hổ thẹn vì ngươi.
- Ta nếu không vào huyết hải thì đã sớm thành quỷ dưới đao triều đình rồi.
Lý Đạo Quy xem thường nở nụ cười, ánh mắt cũng đầy huyết ý:
- Lời thừa nói ít thôi, lần này ta tới là vì di vật Tần Mộc Ca. Ngươi đưa hết bút ký, chú giải, chân ý đồ nàng để lại giao cho ta, ta và thuộc hạ lập tức rút lui, không tổn lại ngọn cỏ cọng cây nào trong lầu.
Lão nhân ngẩn người có vẻ bối rối:
- Ngươi đến vì điều này? Trong tàng thư lâu này quả thật có mấy bức chân ý đồ Tần Mộc Ca lưu lại khi còn nhỏ tuổi, nhưng chúng đáng giá ngươi làm to chuyện như này sao?
Lý Đạo Quy bất mãn hừ nhẹ, giọng đầy sát ý:
- Đừng giả bộ hồ đồ! Mấy đồ nàng để lại khi còn bé ta để tâm sao? Thứ ta muốn là Nghịch Thần kỳ của Tần Mộc Ca!
Lão nhân nghe vậy thì càng thêm kinh ngạc, dở khóc dở cười.
Lý Đạo Quy nói tiếp:
- Tần Mộc Ca mười tuổi tập võ, hai mươi tuổi vào nhất phẩm thành tựu một đời bất bại. Thành tựu như vậy quả thật chưa từng có ai đạt được, thiên phú này không hợp lẽ thường. Có người nói nàng nhờ thượng cổ di bảo “Nghịch Thần kỳ”. Thế gian chỉ có vật ấy có thể nghịch thiên cải mệnh, cướp đoạt thần kỳ trời đất tụ tập cho một người. Nhưng Tần Mộc Ca chết rồi, Thiết Sơn Tần thị phối hợp cao thủ tìm hết di vật của nàng cũng không phát hiện hình bóng Nghịch Thần kỳ.
Lão nhân lắc đầu nói:
- Đầu tiên còn chưa rõ Nghịch Thần kỳ có trong tay Tần Mộc Ca hay không, dù cho vật ấy trong tay nàng thì liên quan gì đến võ quán Chính Dương? Khi nàng rời khỏi võ quán gia nhập Vô Tướng thần tông mới mười hai tuổi, từ đó đến nay Tần Mộc Ca đều chưa từng quay về đây.
- Quả thật là khi mười hai tuổi. Khi đó nàng tuổi còn nhỏ mới có thể lưu lại manh mối Nghịch Thần kỳ. Nửa tháng trước thiên tử xin mời quốc sư đương triều tiêu hao tuổi thọ, suy đoán Nghịch Thần kỳ, được quẻ thăm chớ coi cửa quan ải vững như thép, hôm nay ta tất cất bước vượt qua!
Lý Đạo Quy cười lạnh nói, ánh mắt hắn lóe lên tia hung ác:
- Ngươi đang trì hoãn thời gian muốn chờ người đến giúp, mơ hão!
Thân thể Lý Đạo Quy lao nhanh lên, đan chỉ điểm hướng mi tâm lão nhân. Vô số kiếm khí đỏ ngòm hội tụ lại, như xoắn ốc xung kích đến.
Cương nguyên thuần dương trước người lão nhân vỡ vụng nhưng hắn không chút hoang mang, một thân cương lực từ dương chuyển ẩm, một chưởng vỗ về phía trước.
Chốc lát đó, Lý Đạo Quy cùng tất cả kiếm khí đỏ ngòm của hắn đều bị đông lại ở cách lão nhân ba thước, ngoài thân còn có vô số hơi nước ngưng tụ hóa thành băng.
Nhưng lão nhân không chút ý mừng, ngược lại lùi lại mấy bước, rút ra nhuyễn kiếm toàn lực tích trữ chân nguyên chờ ứng phó.
Hàn băng quanh người Lý Đạo Quy nhanh chóng rạn nứt, vô số kiếm khí màu máu chui ra. Hắn khẽ cười:
- Đây là dương cực nghịch âm chưởng Tần Mộc Ca thường dùng trước tứ phẩm. Ngươi học được trong tòa lâu này? Như vậy nàng mới mười hai tuổi đã nghĩ ra được võ học tứ phẩm, thật sự quá nghịch thiên!
Lão nhân thấy vậy không khỏi thầm đề phòng, huyết hải của người này thật nồng nặc, lệ khí quá mạnh!