• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng 7 khí trời Tú Thủy thành biến đổi thất thường, khi buổi sáng còn nắng tưng bừng thì gần trưa lại đổ mưa tí tách.

Sở Vân Vân sau khi rời khỏi căng tin mang theo một chiếc ô, hờ hững đi theo đường tắt lát đá xanh tiến về hướng bắc võ quán. Ở phía xa là một ngọn núi nhỏ, xung quanh là rừng yên tĩnh, chỉ có nơi vắng vẻ như vậy mới thích hợp tu hành pháp thuật, trúc cơ linh lực.

Sau đó nàng sẽ dừng lại ở đó mấy ngày, cho đến khi bản thân ngưng tụ ra “linh chủng” mới dừng. Linh chủng là hạt nhân của tất cả pháp thuật, là then chốt của thuật học, giống với long hổ kim đan của võ tu, có thể từng bước trưởng thành, đến cuối cùng hóa thành nguyên anh.

Tu si Sở Vân Vân từ lâu đã đạt đến, mấy vị giáo viên cũng liên tục thúc giục nàng. Thế giới hiện nay, pháp thuật yếu đi, võ đạo hàng đầu, thuật tu tuy cũng có một vị trí nhưng không được coi trọng. Võ tu tu đến tam phẩm cũng có thể hô mưa gọi gió, vỡ núi nứt đất. Việc thuật tu có thể làm, võ tu cũng làm được như vậy còn cần thuật tu làm gì?

Mà tu hành pháp thuật vô cùng khó, rất ít người có thành tựu ở lĩnh vực này. Hiếm thấy người trẻ tuổi nào có thiên phú với pháp thuật cao như Sở Vân Vân, nên những giáo viên thuật tu lại càng thêm coi trọng.

Sở Vân Vân nhưng không thể không lùi lại thời gian ngưng tụ “linh chủng”. Chỉ vì lúc đó kỳ thi nội môn sắp đến, nàng phải vội vã áp tiêu giúp Sở Hi Thanh kiếm tám mươi ma ngân tiền đi cửa sau.

Linh lực của nàng đã đến điểm tràn đầy, không thể kéo dài trì hoãn được nữa. Trăng tròn thì lại khuyết, chuyện này không phải việc tốt đẹp gì.

Đúng lúc này, Sở Vân Vân bỗng dừng chân nhìn về phía trước.

Ở cách chừng mười trượng, đang có một đoàn đệ tử vội vã tiến về tàng kinh lâu. Đây hẳn là đệ tử mới lên cấp nội môn của Bắc Viện, đang chuẩn bị tiến vào tàng kinh lâu chọn truyền thừa.

Sở Vân Vân đặc biệt chú ý một thanh niên trong đó. Thanh niên này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, tuổi tác có vẻ hơi lớn so với đệ tử nội môn.

Người này thân hình thon gầy, khuôn mặt khô vàng, thoạt nhìn có vẻ rất bình thường nhưng ngày xưa Sở Vân Vân có tu hành “động chân thiên nhãn”, có thể nhìn rõ chín phần mười ảo thuật trên thế gian.

Dưới cái nhìn chăm chú của Sở Vân Vân, sắc mặt người kia rõ ràng trắng như ngọc, gương mặt thanh tú, môi đỏ như máu, trên đầu đeo nga quan đỏ. Nơi mi tâm của hắn là một vết sẹo ba tác, kéo từ mép tóc đến sống mũi.

Sở Vân Vân không nhận ra người này nhưng nàng cảm thấy khá quen mắt. Mấu chốt nhất là tu vi của người này đã đến gần tứ phẩm. Một cao thủ như vậy đến võ quán làm gì? Còn cải trang thành đệ tử mới lên cấp nội môn nữa chứ?

Sở Vân Vân không khỏi suy tư trầm ngâm.

Trong dự tính của nàng, để Sở Hi Thanh vào tàng kinh lâu tìm hiểu đồ đằng “nhai tí” vốn là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng giờ chắc chắn có biến số!

Sở Vân Vân vừa suy ngẫm vừa đi, ngay không lâu sau, nàng bỗng nhiên nhớ đến, xoay người đi hướng sân tập võ. Ở trường đá phía nam, có dán đầy các loại bố cáo của võ quán cùng quan phủ. Sở Vân Vân chú ý là một tấm lệnh truy nã.

“Hải tặc Lý Đạo Quy, bí danh huyết phong kiếm, treo giải 3 vạn ma ngân”

Hóa ra là hắn!

**********

Phía trước tàng thư lâu, mười mấy sọt bánh bao rất nhanh vơi đi.

Những vị đầu bếp vuốt vuốt mặt tròn cười đầy hiền từ, mấy vị võ sư Đông Viện mặt mày cũng hớn hở hơn biết bao.

Diệp Tri Thu vẫn đứng trên bậc thang dặn dò đệ tử:

- Sau khi các ngươi tiến vào, đầu tiên là nhớ quan tưởng đồ dưỡng nguyên công và phương thuốc bí dược. Sau đó nhất định phải nhớ hai môn trong thập nghệ, nhớ kỹ chân ý đồ ở tầng hai, đây là cơ sở để các ngươi lên cấp chân truyền sau này. Nếu như còn thời gian, các ngươi có thể nhìn một chút võ học kinh điển khác, nếu như các ngươi may mắn còn được chứng kiến bút ký hay chân ý đồ Tần Mộc Ca để lại.

Đám đệ tử trước đài không khỏi ong ong.

- Tần Mộc Ca?

- Nhưng là Bã Võ vương, An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca?

- Là người quét ngang ba vạn dặm bắc bực, chỉ dùng mười hai năm lên cấp nhất phẩm thần tướng, một đời bất bại, vô địch bắc vực Tần Mộc Ca sao?

Sở Hi Thanh cũng không khỏi tâm thần khẽ nhích, dựng đứng lỗ tai, nghe những người này nghị luận về Sở Vân Vân, cảm giác của hắn khá là kì dị.

- Có thể sao? Bút ký của Tần Mộc Ca là bảo vật vô giá, sao có thể thấy được chứ?

- Giáo đầu chắc là nói quá, người ta xuất thân Thiết Sơn Tần thị, có quan hệ gì với Vô Tướng thần tông chứ?

Diệp Tri Thu nghe vậy không tức mà cười đắc ý nói:

- An Bắc đại tướng quân Tần Mộc Ca năm mười sáu tuổi vào biên quan nhậm chức, hai mươi hai tuổi chấp chưởng phương bắc, sáu năm quét ngang phương bắc, không ai địch nổi thành tựu võ công cái thế.

Nhưng thế gian ít người biết, ngày xưa Tần Mộc Ca ở mười tuổi đã từng dùng tên giả vào học Vô Tướng thần tông.

Nàng chính là từ đệ tử ngoại môn võ quán bắt đầu, chỉ dùng sáu năm lên cấp đích truyền. Nếu không phải vì cha nàng chết trận, vội về kế nhiệm thì có lẽ giờ đã là trưởng lão tông ta rồi.

Có người nói khi Tần Mộc Ca ở võ quán, từng dùng bảy mươi hai ngày đọc hết 17000 võ đạo bí điển trong tàng kinh các, để lại rất nhiều chú giải và bút ký, còn có mấy bức chân ý đồ nàng vẽ nữa. Trước đây không lâu có đệ tử may mắn nhìn thấy một bộ, tu thành một môn kiếm pháp vô cùng lợi hại.

Diệp Tri Thu nói tới đây chợt thấy Thiệu Linh Sơn dẫn theo một đám người Tây Viện tới.

Nàng bĩu môi, lúc này nói với võ sư canh cửa tàng kinh lâu:

- Để bọn họ vào!

Đám đệ tử khi thấy cánh cửa rộng lớn tàng kinh lâu mở ra thì vội như ong vỡ tổ chen lấn tiến vào. Sở Hi Thanh cũng không ngoại lệ, hắn vội vã tiến vào cướp hàng chỗ đầu.

Bên trong vốn rất lớn nhưng chỉ chốc lát sau đã đầy ắp người. Sở Hi Thanh đi vào khá sớm, dừng lại ở hàng hai, thị giác của hắn cũng rất tốt.

Nhưng là rất nhanh hắn phát hiện bên cạnh mình bỗng trống vắng. Xung quanh vốn rất chen chúc nhưng không ai dám đến gần hắn. Cũng có người không rõ tình huống, định tới ngồi thì bị người xua đuổi.

Sở Hi Thanh không khỏi khẽ lạnh, đã chú ý tới trong đám người có tám chín thiếu niên ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn hắn. Hắn đương nhiên hiểu ra, bản thân đã bị người nhìn chằm chằm. Mà chín mươi chín phần trăm là có liên quan đến Long Thịnh hôm qua.

Sở Hi Thanh thoáng nhíu mày, bỏ hết tạp niệm, chăm chú xem quan tưởng đồ dưỡng nguyên công. Này cũng không phải vì hắn to gan lớn mật, mà vì trong phòng còn có võ sư giáo viên ở đây. Những người này dù muốn động thủ thì cũng không dám ở nơi mấy trăm cặp mắt đồ dồn này ra tay. Thêm vào sợ sệt cũng vô dụng, cứ nhớ quan tưởng đồ này trước đã.

Quan tưởng đồ dưỡng nguyên công treo trên tường phía trước, dài rộng chừng ba trượng, chiếm đến hơn nửa mặt tường. Trong bức vẽ là một mặt trời do thủy mặc vẽ lên. Mới nhìn thì cảm giác đơn giản nhưng khi quan sát cẩn thận sẽ phát hiện những đường viền, ánh lửa, ánh sáng đều có chút thần vận kì dị.

Sở Hi Thanh chỉ nhìn chốc lát đã cảm giác “mặt trời” trực tiếp chiếu rọi trong ý thức thần niệm của hắn, nóng đến kinh người. Nơi mi tâm hắn, từng sợi từng sợi lực lượng nguyên dương nảy sinh, hòa vào toàn thân.

Dưỡng nguyên công vì thế sôi trào không ngừng, phát sinh biến hóa kì lạ. Lúc này hiệu quả còn tốt hơn khi hắn dưỡng khí ban sáng, hai điều kết hợp hẳn có thể bổ sung lẫn nhau.

Sở Hi Thanh phỏng đoán bản thân rất nhanh có thể tu thành tầng thứ nhất dưỡng nguyên công.

Nhưng là hắn muốn lên cấp còn cần bí dược tương ứng. Tầng hai dưỡng nguyên công tương ứng cấp độ cửu phẩm hạ. Chỉ có tăng lên võ đạo nguyên công, mới được xem như là võ tu cửu phẩm.

Võ đạo cửu phẩm, mỗi cấp đều cần bí dược lên cấp nhưng quan tưởng đồ cũng vô cùng quan trọng, có thể giúp võ tu tu hành làm ít hiệu quả nhiều.

Ví như bộ quan tưởng đồ trước mắt Sở Hi Thanh, coi như là mặt trời phiên bản thu nhỏ. Người bình thường không thể nhìn chằm chằm mặt trời lâu nên cao nhân Vô Tướng thần tông thu “đại nhật nguyên dương”, lại chia nhỏ ra, giúp võ tu quan tưởng, tương lai tiến lên dần dần.

Khi vận chuyển nguyên công quan tưởng tấm hình này, chẳng những gia tốc tu hành, còn có thể uẩn nhưỡng lực lượng nguyên dương tinh khiết.

Để Sở Hi Thanh kinh hỉ là sau khi hắn chuyển kiếp, trí nhớ cường hóa không ít. Năng lực “ưng nhãn” thì giúp hắn chú ý từng chi tiết nhỏ của bức tranh.

Chỉ chốc lát sau, Sở Hi Thanh đã nhớ xong quan tưởng đồ này. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu tự nhớ đến quan tưởng đồ nhưng để phòng ngừa bất trắc, hắn vẫn xem lại tỉ mỉ mấy lần, sau khi chắc chắn không có sai sót gì mới đứng lên.

Phía sau rất nhanh có người thế chỗ Sở Hi Thanh.

Mấy thiếu niên dáng vẻ lạnh lùng cũng theo hắn ra khỏi phòng.

Ánh mắt Sở Hi Thanh ngưng lại, bức chân khẽ dừng nhưng vẫn như thường tiến lên. Hắn đầu tiên là đi tìm phương pháp phối chế bí dược lên cấp dưỡng nguyên công.

Thật ra trong võ quán cũng có bán bí dược lên cấp, chỉ là giá quá đắt, một bình lên đến bốn trăm hai ma ngân. Đừng nói Sở Hi Thanh không có tiền, có tiền cũng không thể tiêu xài hoang phí như thế được. Đại đa số người đều là hiểu rõ phương pháp phối chế, tự mình tìm kiếm vật liệu phối chế, làm như vậy giá cả khoảng chừng một phần ba so với võ quán bán ra.

Sở Hi Thanh sau khi nhớ xong phối chế thì đăm chiêu nhìn phía sau.

Mấy tên kia vẫn bám đuôi hắn, càng ngàng càng trắng trợn. Những người này chỉ là kiêng kỵ xung quanh là đám đông nên mới không động thủ.

Nhưng nếu hắn muốn lên tầng hai, tầng ba thì nhất định sẽ bị những người này chặn lại. Vì thế trước khi có thời gian nghiên cứu bức “nhai tí đồ”, hắn phải giải quyết đám người này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK