Khi hai người Sở Hi Thanh đi xuống, ven đường thoải mái hơn nhiều, bọn họ chỉ gặp một đội tộc binh Long gia.
Cũng kỳ quái, đầu mục đội này mạnh hơn mấy tên trước, tu vi đã đến cửu phẩm thượng, nhưng sau khi bị Lục Loạn Ly giết thì Sở Hi Thanh không được điểm võ đạo nào. Nếu nói có gì khác nhau thì hiện trường chiến đấu hẻo lánh, Long gia hiện giờ còn chưa phát hiện thi thể đội tộc binh này.
Sở Hi Thanh nhớ lại quá trình kể từ khi vào Hỏa Cốt quật, còn có khi ở tàng thư lâu bắt đầu dần hiểu ra. Hắn muốn được điểm võ đạo thì chỉ thắng người mạnh hơn không đủ, còn phải để người khác biết nữa.
Ở ngày thí luyện nội môn, Diệp Tri Thu nói trước mọi người giúp hắn thức tỉnh hệ thống, danh vọng tăng lên cửu phẩm (hư).
Điều này nói rõ cũng không nhất định phải giết người mới có thể thu được điểm võ đạo, được những nhân vật như Diệp Tri Thu tán thành cũng giúp hắn tăng danh vọng. Đây là vì Diệp Tri Thu có uy vọng, có năng lực nói phục người khác!
Chẳng lẽ hạt nhân của hệ thống nằm ở một chữ “tin”? Chỉ cần mọi người tin hắn có võ lực mạnh mẽ, hắn sẽ thu được điểm võ đạo?
Nghĩ đến đây Sở Hi Thanh không khỏi nhoẻn miệng cười, hắn đã bắt đầu thăm dò được cơ chế hệ thống, tiếp theo là bắt đầu thí nghiệm kiểm tra.
Đến khi Sở Hi Thanh ngừng suy tư thì phát hiện Lục Loạn Ly đang lén lút xé trang phục. Nàng không chỉ kéo ống quần, ống tay, còn hơi mở trang phục, đặt một bùa chú màu xanh bên người.
Khi Sở Hi Thanh nhìn sang, Lục Loạn Ly sắc mặt ửng đỏ, hai tay nắm vạt áo trước ngực:
- Ngươi nhìn cái gì? Ta đang dùng thanh lương phù, dưới này nóng quá.
Lấy tu vi của nàng vốn không đến nỗi lo nóng, chủ yếu là vì liên tục vận động và giết người nên đổ mồ hôi.
Sở Hi Thanh nhưng nhíu mày lại, trong động quật ánh sáng lờ mờ vốn không coi rõ được vật nhưng hắn có ưng nhãn, dù cho là ban đêm cũng có thể thấy được hoàn cảnh quanh ba mươi trượng.
Lúc này Lục Loạn Ly đã ửng hồng, trang phục toàn thân vì lấm tấm mồ hôi nên bám chặt lấy người nàng, tôn lên đường cong rõ ràng. Còn có hương thơm lẫn mùi mồ hôi của thiếu nữ nữa, ý nghĩ kì quái mê người ập đến.
Sở Hi Thanh không khỏi nheo mắt, chóp mũi theo bản năng hít hít.
Lục Loạn Ly càng thêm đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Ngươi ngửi loạn cái gì?
Sở Hi Thanh bình tĩnh nhìn nàng rồi đến phía sau nàng, từ trong khe hở vách đá lấy ra một nhánh cỏ nhỏ xanh đen.
Lục Loạn Ly nhận ra đấy là đoạn tâm thảo, một phần trong bí dược lên cấp nguyên công, dùng để trung hòa dược tính dương dương thảo, sắc mặt nàng cứng lại thêm chút lúng túng.
- Đi thôi. Đã đến đây rồi thì vừa vặn tìm kiếm dược liệu dưỡng nguyên công cần.
Sở Hi Thanh cất kỹ nhánh cỏ nhỏ rồi vỗ tay nói, hắn liếc nhìn Lục Loạn Ly, đầy vẻ chờ mong:
- Ngươi ẩn núp ở võ quán ba tháng, hẳn phải biết phối chế bí dược? Ngươi là thuật sư mà, nghĩ biện pháp giúp ta đi.
Lục Loạn Ly tâm tình vô cùng phức tạp, nàng ban đầu từ theo Sở Hi Thanh giám sát thuận tiện giải sầu, giờ thì biến thành bảo tiêu và đàn em, xong còn kiêm cả cu li nữa! Sở Hi Thanh thân thể yếu kém, mấy cái túi đeo trên người đã chuyển hết sang cho Lục Loạn Ly.
Nhưng nàng quả thật có biện pháp giúp Sở Hi Thanh. Pháp thuật ghét kim loại, nàng ném thanh đao cho Sở Hi Thanh, hai tay ngắt linh quyết, miệng lẩm bẩm.
Giây lát sau, linh khí màu trắng hội tụ hóa thành một chú chim tinh xảo. Chú chim trắng sau khi được ngưng tụ thì nhìn quanh bốn phía, khẽ ngửi xung quanh rồi vỗ cánh bay đi.
Lục Loạn Ly một tay nắm quyết duy trì pháp thuật, không nhanh không chậm đi theo chim trắng.
- Đây là thuật linh điêu bí truyền của gia tộc chúng ta, có thể chuẩn xác tìm đến dược thảo trong năm mươi trượng, khuyết điểm là không phân biệt được loại dược thảo, nên được loại nào hoàn toàn xem ở vận may.
Sở Hi Thanh bỗng cảm thấy phấn chấn, tiến lên theo Lục Loạn Ly. Vị trí bọn họ thật ra đã bị càn quét gần hết bởi những người hái thuốc rồi. Chim trắng Lục Loạn Ly gọi ra vô cùng thông linh, gần như năm mươi sáu mươi bước có thể tìm thấy một nhánh dược thảo ở nơi khó tìm.
Sở Hi Thanh theo sau một canh giờ, túi thuốc đã phình lên kha khá, phụ dược đã tìm đủ, chỉ còn thiếu dương dương thảo thôi.
Lục Loạn Ly hơi chần chừ nhưng vẫn dẫn Sở Hi Thanh đi sâu vào Hỏa Cốt quật. Nơi này mới là khu vực chính, có nhiều dược thảo nhất nhưng cũng nguy hiểm bốn bề. Ở nơi sâu trong lòng đất có đến cả hàng ngàn, hàng vạn tà vật. Chúng nó đại đa là tinh khí tàn linh của cự thần, kết hợp với âm sát uế khí dưới lòng đất tạo thành, cũng có chút dị thú bởi hoàn cảnh đặc thú bị biến đổi.
Rất nhiều người hái thuốc võ lực mạnh mẽ, kinh nghiệm phong phú cũng bỏ mình ở nơi này. Dù cho nàng thuật võ song tu đều đạt thất phẩm cũng không thể không cẩn thận. Đây cũng là lý do vì sao một nhánh dương dương thảo lại đến cả 100 ma ngân.
Nhưng vào lúc này, chim trắng bỗng ngẩng mặt lên mũi khẽ hít sau đó như ánh sáng lao nhanh đi.
Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly cùng kinh ngạc nhìn nhau rồi theo sát phía sau.
Hai người một trước một sau, đi được chừng 200 trượng, ánh mắt Lục Loạn Ly ngưng đọng, nàng nhìn thấy một vệt đen lao đến.
Đó là một con hắc xà to như cánh tay, đang từ bóng tối lao ra, nó há rộng miệng lộ ra hai cái răng nanh trắng sắc bén.
Lục Loạn Ly không khỏi nhíu mày, nàng giết con rắn đen này rất dễ nhưng khó là duy trì pháp thuật này không thể phân tâm.
Ngay khi Lục Loạn Ly chuẩn bị tản đi “linh điêu tầm dược thuật” thì ánh đao trắng xuất hiện, vô cùng chuẩn xác chém vào răng nanh con rắn, rồi thuận thế chém đầu nó. Lục Loạn Ly nhờ thế yên tâm lại, tên phía sau đao pháp không kém, thị lực cũng tốt, phản ứng mau lẹ, đáng tin cậy.
Sở Hi Thanh thì vội nhét thi thể con rắn vào trong bọc. Bọn họ rất may, con rắn này không bị uế khí ô nhiễm, có thể bán được mấy ma ngân, túi chứa độc, xà đảm của nó đều là dược liệu.
Hai người lại đi thêm hơn 100 trượng nữa mới dừng lại.
Lúc này bọn họ đã chạy đến khoảng rừng đá dày đặc, hai bên là măng đá cao vót, bên trên cũng nhỏ xuống thạch nhũ, đan xen nhau như răng lược, chỉ để lại lối rất nhỏ để đi qua.
Hai người cố gắng đi vào sâu trong rừng đá, nhìn thấy chim trắng đứng trong một góc, bay quanh một bóng đen.
Sở Hi Thanh không khỏi ngẩn ngơ nhìn Lục Loạn Ly:
- Con chim trắng này không phải để tìm dược à?
Bóng đen trước mắt họ là một người. Đấy là một trung niên tuổi chừng bốn mươi, thân thể khôi ngô cường tráng, tóc ngắn dựng đứng, mặt vuông tai to, sắc mặt trắng bệch hai mắt nhắm nghiền, hôm mê bất tỉnh, trên trang phục loang lổ vết máu.
- Đương nhiên là để tìm linh dược, chim trắng tìm tới đây là vì trên người hắn có linh dược.
Lục Loạn Ly cầm lấy bọc hành lý của trung niên, vừa mở ra đã thấy có rất nhiều dược liệu.
Con ngươi Sở Hi Thanh co rút lại, hắn trông thấy trong túi có hai nhánh dương dương thảo.
Lục Loạn Ly thì đăm chiêu nhìn trung niên trên đất:
- Ta nhận ra người này, đây hẳn là phó kỳ chủ Thiết Kỳ bang – Thiết Tiếu Sinh!